Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, bà nội của Xán Liệt chuẩn bị sẵn thức ăn, kêu bọn trẻ xuống dùng bữa, tội cho Bạch Hiền, đêm qua sợ đến nỗi chẳng dám ngủ, cứ lục sục bắt Xán Liệt phải thức trắng đêm cùng y. Đối lập với hình ảnh hai đứa mắt thâm quầng, thì hắn và cậu mặt mũi rạng ngời.


– E hèm, thằng Xán Liệt nhìn Thế Huân mà học tập! Có gì thì từ từ, tuổi trẻ mà gấp làm chi?

Cả bọn suýt sặc, vấn đề này chưa ai dám nghĩ tới mà ông cũng suy ra được. Bà ngồi cạnh ôn tồn chen lời:

– Thôi thôi, dù gì cũng sắp cưới, đằng nào chả vậy. Trước sau có sao nhỉ? Ông đừng lạc hậu quá!


Tưởng chừng bà sẽ nói vấn đề khác để cứu nguy cho cháu yêu, hóa ra cũng là chủ đề đó, khiến đứa nào đứa nấy đều đỏ mặt, không nói nên lời. Mà xấu hổ nhất có lẽ là hai con gấu trúc kia.



Xong bữa cơm, ông kêu hắn vào trong nói chuyện riêng gì đó cả tiếng mới xong. Thấy mặt của hắn hơi lo lắng, ba đứa còn lại lẽo đẽo hỏi mãi mà không moi được thông tin nào cả, đành bất lực im lặng để tiết kiệm calo.


– Huân, lái xe hộ tao nhá!


– Đêm qua hai người làm gì quá sức hay sao?

Xán Liệt và Bạch Hiền đỏ mặt, gông cổ cãi cố.


– Không làm gì quá sức, vậy tại sao lại thân tàn ma dại thế kia?


– Vì ngủ không được thôi!


– Tao không tin nha Xán Liệt, 2 người ở trong phòng không lẽ không làm gì?


– Ờ thì có ôm...


– Ồ ra là ôm!


Biết đã bị mắc bẫy, anh bị cứng họng, đã vậy còn bị y đạp vào chân làm anh khóc không ra nước mắt. Nhìn cảnh tượng ấy, khiến cậu chỉ biết bụm miệng cười. Thế Huân đúng là không phải dạng vừa đâu, một mình anh lại có thể troll khiến hai người kia càng nói càng bị dính vào bẫy.

——————-

Lái xe đưa hai người kia về trước, mắt của họ cũng đình công đòi ngủ rồi. Vả lại hắn cũng muốn đưa cậu đến một nơi.


– Căn nhà này...?


– Nhà của chúng ta


– Chúng ta?!


Hắn mỉm cười nắm tay cậu vào trong ngôi biệt thự cổ kiểu Pháp, nhẹ nhàng từng bước từng chân, từng bậc thang, cậu thấy mình giống như chàng hoàng tử trong lâu đài cố tích vậy. Xa xa cậu thấy có một vật lạ lạ tròn tròn đang di chuyển.


– Oa, chú chó xinh quá! Tên nó là?

– Wind


Mặt hắn hơi ngượng, cậu biết rồi nha, Wind là gió cũng có nghĩa là Huân kia mà.




– Vậy đây là Huân lớn, còn đây là Huân nhỏ nhỉ?



– ...


Cậu bất ngờ khi thấy trong cái tổ ấm bé nhỏ của Wind có thêm mấy chú chó con xinh xinh và một nàng chó đáng yêu nữa, hẳn đây phải là một gia đình hạnh phúc lắm!


– A, còn cô chó này tên là Sun, em ạ!


Cậu hơi nhíu mày, Sun là trời, ừ thì cha cậu từng nói với cậu, Hàm cũng là trời...


– Này, anh dám nói em sao?


– Tại em đặt tên nó là Wind trước mà?!


– Anh đứng lại, ai cho anh dám...


– Anh không đứng lại đấy! Có giỏi thì tới đây!


Trong ngôi nhà, có đôi trẻ đang đuổi bắt nhau, căn biệt thự cổ ngày nào đã trở nên rực rỡ hơn hẳn. Điều đó, làm cho quản gia và những người giúp việc vui mừng khôn xiết. Cậu chủ của họ đã về thật rồi! Ngôi nhà này sẽ không còn cô độc nữa!

—————————–

– Anh thấy em ăn bận vậy đủ lịch sự chưa?


– Vợ bận gì anh cũng thấy đẹp!


Hắn thì thầm vào tai của cậu, hơi ấm tỏa ra khiến tim cậu đập loạn nhịp hết cả. Cậu ngượng ngùng gật đầu.


Chiếc lamborghini dừng lại ở một nhà hàng sang trọng. Hắn mở cửa xe cho cậu, cả hai định khoác tay vào trong thì điện thoại hắn reo. Mặt hắn có vẻ định nói gì đó, cậu hiểu nên chỉ mỉm cười, bảo hắn muốn đi đâu thì đi, hôm nay không đến họp lớp được thì hôm khác. Hắn gật đầu rồi bảo cậu vào trong trước, lát về sớm hắn sẽ đến ngay. Không có hắn theo cùng, cậu thấy nao nao khó tả lắm, mặc dù đêm qua hắn cũng đã cho cậu xem hình kèm theo tên của từng người rồi. Nhưng vẫn cứ hồi hộp thế nào ấy!



– Lộc Hàm, dạo này khỏe không?


– Nghe nói cha của bạn là Lộc lão gia?


– Oa, nhất bạn rồi nhá. Gia thế khủng, hôn phu đẹp trai, giàu có, em gái lại là công chúa của showbiz,...



Bọn họ phải nói là bu lấy cậu, hỏi này hỏi kia khiến cậu chỉ biết cười trừ. Có lẽ hồi đó cậu có quan hệ tốt với họ chăng?


– Xì, hồi xưa chưa biết gì về người ta thì bày đặt nói móc, đá xéo. Giờ thấy người ta lên voi rồi thì bay đến nịnh bợ. Không thấy nhục hả?



Tiếng của Bạch Hiền phát ra đồng thời kéo cậu ra khỏi trận địa mai phục ấy.


– À, ban nãy cậu nói thế là sao? Tớ không hiểu?


– Mày mất trí nhớ làm méo gì nhớ được? Bọn đó bè chứ không phải bạn đâu. Giống như con Nhã Anh ấy!


Cậu im lặng, trách thầm mình đã tự ảo tưởng rồi, nếu thân thiết với họ thì ban nãy cậu đã có chút ấn tượng rồi.


– Xán Liệt đâu? Sao không thấy đi cùng cậu?


– Lão kia kìa!


Dứt lời, y chỉ vào cái hội đang tụ tập ở đằng kia. Xán Liệt cứ như một ánh hào quang, một mình anh trong đám đông càng khiến nổi bật hơn. Buổi họp lớp cuối cùng cũng kết thúc, mang tiếng là hàn huyên với bạn cũ, song té ra, cậu chỉ nói chuyện với cặp đôi Xán Bạch là chính. Cũng trễ rồi không thấy hắn quay lại đón, cậu giang Xán Liệt và Bạch Hiền về.


Đồng hồ đã điểm 23 giờ, hẳn mở cửa về, cậu thấy lo lo, hỏi hắn có sao không? Công ti thế nào rồi? Hắn bảo là ổn rồi lăn ra thiếp đi mất.


Từ hôm đó đến nay, hắn về trễ ơi là trễ, hỏi thì hắn bảo là bận đi gặp đối tác nhưng chẳng bao giờ có mùi rượu cả, có khi phát hiện thấy máu dính vào áo, hắn nói tại người ta uống tiết canh chẳng may đổ vào. Cậu biết hắn nói dối, nhưng vẫn giả vờ tin.


Rồi cây kim giấu trong bọc cũng có ngày lòi ra. Hôm đó, đã 2h sáng cũng không thấy hắn đâu, cậu lo lắng gọi điện nhưng chỉ nhận được hồi âm của chị tổng, vội kêu gọi người giúp việc và quản gia chạy đôn chạy đáo để tìm. Họ im lặng chẳng nói gì cả, chỉ nói là cậu chủ đi gặp đối tác có thể sáng mai mới về. Cậu sợ cảm giác không có hắn, hình như cậu đã nghiện hắn rồi thì phải. Cậu lo hắn uống rượu say, ngộ nhỡ hắn làm bậy thì cô phải làm sao?


Đôi mắt ngấn nước, tay run run nhấn từng phím gọi cho Xán Liệt, anh và hắn thân như vậy, có lẽ anh sẽ biết. Tiếng chuông cứ kêu tút...tút...như muốn trêu tức cậu. Một lúc sau mới có tiếng người bắt máy.


– Xán Liệt, cậu có biết Huân ở đâu không?


– Huân...đi kí hợp đồng rồi!


– Có thật không?


Xán Liệt vẫn im lặng, cậu biết Xán Liệt là người không biết nói dối, vì có lần Xán Liệt bị lôi kéo đi thục bida với mấy bạn cũ, vô tình Bạch Hiền biết được, giả vờ hỏi. Anh muốn nói dối cũng không thể, chỉ im lặng nhận lỗi nghe người yêu thuyết giáo cho một trận. Lần này cũng vậy, lời nói ngập ngừng, im lặng như thế. Hỏi sao cậu có thể tin lời của anh?



– Xán Liệt à, tôi xin cậu đấy! Anh Huân đang ở đâu? Nói cho tôi biết đi mà!



Tiếng nấc của cậu qua điện thoại khiến anh không thể giấu được, đành chịu thua:


– Bệnh viện Hoàn Mỹ, phòng vip 1. Đến ngay đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro