Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hậu quả của buổi tiệc tùng tối qua là đến tận chiều hôm sau Lộc Hàm mới nhấc được mông ra khỏi giường. Ôm theo mái tóc bù xù, áo quần xộc xệch, trên miệng cơ hồ còn có một vệt nước dài đọng lại lết xác vào WC làm vệ sinh cá nhân. Đầu óc anh đến tận bây giờ vẫn on gong, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhớ nhớ quên quên, còn có hình như hôm qua được ai đó cõng lên, còn nói rất nhiều nhưng chưa nhớ rõ là nói với ai, nói cái gì, có cảm giác như chuyện mình nói hôm qua rất kinh khủng.

Đứng dưới làn nước nóng của vòi hoa sen, cơ thể cảm nhận được có chút thoải mái dễ chịu, kí ức tối hôm qua theo dòng nước bỗng nhiên ào ào ùa về, đứng hình-ing.

– Tôi yêu cậu!!!

Thế Huân nghe xong 3 từ kia ngay lập tức đứng khựng lại, trán hiện rõ vết nhăn

– Anh say rồi.

– Tôi không say – Lộc Hàm dùng giọng nói say khướt kèm chút nũng nịu lèm bèm cãi lại – Đồ ngốc nhà cậu, tôi yêu cậu. tôi yêu cậu, tôi yêu cậu!!!

– Tôi nói anh say rồi, nằm im chút đi, tôi đưa anh về – Thế Huân lạnh lùng đáp lại, khuôn mặt có chút hoảng hốt, bước chân như nhanh hơn. Nhưng hình như con người phía sau lưng không cam chịu, lại tiếp tục mè nheo

– Tôi đã nói tôi không có say, cậu không nghe rõ tôi nói gì sao? Tôi nói NGÔ ! THẾ ! HUÂN ! TÔI ! YÊU ! CẬU !

Tiếng hét của anh thu hút bao ánh nhìn từ người đi đường, ánh mắt kì dị như đang khinh bỉ có, ánh mắt ngưỡng mộ cũng có, thậm chí ánh mắt cảm thông nhìn về phía Lộc Hàm như một người tâm thần cũng có luôn... Hai cậu thanh niên anh tuấn vô tư hồn nhiên quấn lấy nhau, lại còn ngang nhiên bày tỏ giữa đường phố đông người, thanh niên bây giờ thật là...

Thế Huân bị anh làm cho choáng váng đầu óc, con người mà cậu vẫn luôn coi như anh trai cư nhiên lại đi tỏ tình với mình, cái này rốt cục phải đối mặt sao đây? Cậu luôn nghĩ hai người bọn họ, một người mồ côi từ nhỏ, một người bỏ nhà đi du học đều là loại người thiếu thốn tình cảm gia đình, ở cạnh nhau che chở cho nhau như hai anh em ruột thịt, bây giờ tự nhiên lại phát sinh loại tình huống này, này có phải là loạn luân O.O

Cảm giác hình như con người ở sau lưng đã ngủ say, không một chút động đậy, cậu thở phào nhẹ nhõm tiếp tục cõng anh về nhà. Đưa anh về cũng không dám nán lại quá lâu, sợ anh tỉnh giấc sẽ lại nói những lời linh tinh, vội xuống bếp nấu tạm bát canh giải rượu, để lại lời nhắn rồi quay lưng đi về.

Lộc Hàm vẫn đứng ngốc như vậy dưới vòi hoa sen, không biết đã để chảy hết bao nhiêu khối nước, Bánh Bao mà biết chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà đạp cho anh một trận. Phải mất đến hơn 1 giờ sau anh mới hoàn hồn nhận thức được mình đang lãng phí tài nguyên, tắt nước mặc vội quần áo rồi lại tiếp tục ngồi ngốc trên giường. Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra được bất kì thứ gì, toàn bộ viễn cảnh hiện lên trong đầu là hình ảnh bản thân đêm qua say khướt, còn mè nheo tỏ tình... Thế Huân cậu ta liệu có khinh bỉ coi thường mình không? Bình thường vẫn luôn nói với cậu đối xử cậu như em trai ruột, bây giờ tự nhiên lại đi nói ra những lời mất mặt đến như vậy, còn có thể hàng ngày cùng nhau đối mặt? Tự lấy tay tát vào mặt mình vài cái, thật là ngu ngốc, sao lại làm ra chuyện đáng khinh này, người luôn nói rằng chỉ coi mình như em trai, vậy mà bây giờ lại muốn thăng cấp thành tình nhân, hahaa, Thế Huân nhất định cậu ta sẽ cười vào mặt anh, nghĩ rằng anh thật đáng khinh bỉ. (bình tĩnh, bình tĩnh anh ơiii)

Nhưng thật ra anh cũng thật lòng muốn biết rõ cảm giác của cậu ta với anh, liệu cậu có chút tình cảm nào khác ngoài tình anh em với anh không? Liệu cậu có khinh thường người đồng tính như anh hay không? Ở bên nhau như vậy đã 4 năm, có thể như vậy hàng ngày gặp mặt, cùng ăn với nhau một bữa, cùng tập thể dục... với anh như vậy vẫn chưa đủ mãn nguyện hay sao? Trong tình yêu, bao nhiêu đi chăng nữa vẫn vĩnh viễn là không đủ, con người luôn luôn tham lam mong muốn chiếm cứ làm của riêng, muốn người đó 24/7 đều ở cạnh mình, chỉ luôn hướng về mình, không phải như vậy sao? Anh đương nhiên cũng là con người, 4 năm tuy vui vẻ nhưng làm sao có thể thỏa mãn được lòng tham với tình yêu? Nhìn người mình yêu ở ngay bên cạnh mà không thể đến nói với cậu ta lời yêu thương, hay dành cho nhau những cử chỉ thân mật âu yếm, rõ ràng là một cực hình. Ngày nào anh cũng phải kiềm chế bản thân, không cho phép mình nói ra câu yêu thương, sợ người kia sẽ bỏ chạy vĩnh viễn không được gặp lại nữa.

Nhưng nhiều lúc cũng thật muốn nói ra tất cả mọi chuyện, Bánh Bao vẫn luôn mắng anh, thà một lần dứt khoát cho xong, yêu thì yêu, không yêu thì thôi, trên đời không có chuyện một người cả đời không quên được một người, dây dưa mãi như vậy không cảm thấy rất mệt mỏi sao? Đúng vậy, anh thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, thể xác lần tâm hồn đều rất mệt mỏi rồi, lí trí cùng tình cảm hàng ngày giằng xé nhau như vậy, một chút sức lực chống đỡ anh cũng không còn nữa rồi, người kia nếu như không chấp nhận anh, anh cũng không biết mình có thể làm ra loại chuyện kinh khủng gì, liệu có chăng sẽ giống như Bánh Bao ngày ấy, mất 2 ngày để quên đi một Lạc Dương mà cậu ta bao năm yêu thương theo đuổi? Nếu quả thực được như vậy, anh sẽ cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

Mọi chuyện cũng đã phát triển tới mức này, đằng nào cũng không thể sửa được nữa rồi, thôi thì cứ theo lời Bánh Bao, dứt khoát một lần cho xong, đau chỉ một lần, rồi nhất định sẽ qua.

Dứt khoát cầm lấy điện thoại, nhấn phím tắt 1 gọi cho người kia, tiếng chuông vang lên một hồi lâu mãi mới có phản ứng lại, giọng nói trầm thấp vang lên

– Anh tỉnh rồi? – Thế Huân giọng điệu đầy lo lắng.

– Cậu nhớ tối qua tôi nói gì phải không?

– Hôm qua anh say.

– Hôm qua là tôi say, nhưng những lời tôi nói đều là thật, không một chút giả dối.

– Anh đã uống canh giải rượu chưa vậy?

– Đừng đánh trống lảng. Nghe này, tôi yêu cậu, ngay từ lần đầu gặp nhau dưới mưa tôi đã yêu cậu rồi, 4 năm qua đều vẫn rất yêu cậu, chưa từng coi cậu như em trai của tôi, buổi trưa không phải là vì cơm công ty vừa đắt lại vừa dở, trái lại còn ngon hơn cơm ở trường cậu rất nhiều, tôi chẳng qua là vì muốn được ở bên cậu mỗi ngày, muốn được nhìn ngắm cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi sẽ rất vui. Tôi luôn dằn vặt mình mỗi ngày, không biết có nên nói ra loại chuyện này với cậu không, vốn là không định nói nhưng tối qua say đã nói hết ra mất rồi, tôi không muốn cứ như vậy mà dây dưa thêm nữa. Tôi muốn ở cậu một câu trả lời dứt khoát thẳng thắn. Đừng vì thương hại tôi mà cho tôi thêm chút hi vọng nào nữa, 4 năm, tôi đã đủ mệt mỏi rồi.

– ... – Thế Huân im lặng, thực sự là không biết phải nên nói gì mới đúng bây giờ. Đối với cậu, anh lúc này có lẽ là người thân duy nhất,là người duy nhất cậu có thể tin tưởng, người duy nhất có thể cùng cậu tâm sự. Cậu thực sự không muốn mất anh, không nỡ làm tổn thương anh, nhưng với cậu anh cũng chỉ là người anh trai mà thôi.

– Cậu đừng im lặng như vậy, không phải thương hại tôi. Nếu muốn tốt cho tôi, xin cậu hãy thành thật.

– Tôi...tôi thích phụ nữ... nhưng...

Cậu vốn chỉ buột miệng nói ra một câu từ chối rồi sau đó khuyên giải anh, muốn tiếp tục cùng anh như ngày xưa, nhưng chưa nói hết câu bên kia đã dập máy, còn tắt nguồn, cậu gọi thế nào cũng không được.

Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi sao? Cậu ta là trai THẲNG đó, sẽ không bao giờ yêu thích mày đâu Lộc Hàm, chắc cậu ta phải kinh hoàng lắm, phải chăng vô cùng ghê tởm loại đồng tính luyến ái như anh?

Lộc Hàm ngồi trên giường bỗng nhiên bật cười ha hả thật lớn, rồi lại khóc nấc lên. 4 năm theo đuổi tình yêu, cuối cùng cũng đã kết thúc. Cảm giác như trút bỏ được gánh nặng bao lâu nay anh thật sự rất muốn cười một trận thật lớn nhưng tiếng cười vừa mới thoát ra khỏi cuống họng thì hai hàng nước mắt cũng đồng thời nối tiếp nhau lăn xuống, chảy dài trên má.

Cứ thế khóc tận cho đến khi trời tối, Bánh Bao lúc này mới trở về nhà. Dọn dẹp sạch sẽ bát canh giải rượu Thế Huân nấu, tiện tay túm luôn tờ giấy nhớ cậu ta để lại ném vào thùng rác, Bánh Bao luôn nghĩ Thế Huân chả có gì tốt đẹp, chỉ làm cho Lộc Hàm đau lòng.

Sau trận khóc ngày hôm ấy, anh nghỉ một mạch ba ngày liền, điện thoại cũng không buồn mở lên, cơm cũng chả buồn ăn, trong ba ngày hốc hác đi hẳn, theo Bánh Bao miêu tả thì là chỉ còn da bọc xương, trông chẳng khác gì cái móc treo quần áo di động.

Đến ngày thứ tư, dưới sự thúc ép của Bánh Bao cộng thêm nỗi khiếp sợ sếp, cuối cùng anh cũng lết xác ra khỏi nhà, lên xe điện ngầm đi làm.

Cả ngày đi làm vẫn như vậy, như người mất hồn, chả làm được việc gì ra hồn, in tài liệu thì tập in thừa tập in thiếu, soạn công văn thì chính tả sai loạn xạ, trưởng phòng nhờ đi mua cafe thì lại mang về bánh ngọt. Cuối cùng cảm thấy cậu ta nhất định hôm nay đầu đập vào chỗ nào đấy, đành cho nghỉ sớm, bảo cậu ta tiếp tục ở nhà nghỉ dưỡng.

Được tan làm sớm nhưng cũng không về nhà ngay, thơ thẩn thế nào mà lại đi đến trước cổng trường Thế Huân. Haiz, vẫn là không quên được người ta. Đã đến đây rồi chi bằng ghé vào một chút, một chút thôi, nhìn thấy cậu nhất định sẽ đi ngay.

Tuy miệng nói muốn dứt khoát với người ta, nhưng thực sâu trong tim vẫn không có cách nào kháng cự được tình cảm của bản thân dành cho cậu ta. Ba ngày qua ở nhà đã suy nghĩ thật nhiều, nhưng vẫn không thông. Luôn luôn nhớ đến cậu, hễ cứ nhắm mắt là từng cử chỉ động tác của cậu lại hiện lên, lúc nào cũng có cảm giác như cậu đang dùng giọng nói ấm áp ấy gọi tên mình. Thật không có cách nào thoát ra khỏi bể tình.

Từng bước, từng bước tiến vào trong sân trường. Ngôi trường này tuy không phải là nơi anh học, nhưng lại rất quen thuộc, hai năm qua trưa nào cũng đến đây cùng cậu.

Chắc giờ này cậu đang ngồi trong thư viện, một mạch thẳng tiến đến thư viện, vừa bước đến cách cửa thư viện tầm 50m, cảnh tượng trước mặt làm anh đông cứng.

Ngô Thế Huân, cậu ta cư nhiên cùng một người con trai khác nắm tay nhau đi ra từ thư viện. Mà người đi bên cạnh tuy đội mũ đeo kính râm nhưng anh vẫn có thể nhận ra, không phải là thần tượng ở trường cũ của cả hai, Phác Xán Liệt, Phác minh tinh đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro