CHƯƠNG 19: HAI ÔNG BÀ SỢ NGÂY NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm xoắn xuýt nửa ngày xem có nên gọi hay không, cuối cùng vẫn bấm gọi.

Bởi vì chuyện năm năm trước nên cậu cũng không quá thích trẻ con, thậm chí có chút bài xích, không muốn đến gần.

Tiếp xúc với trẻ con sẽ khiến cậu nhớ lại một số chuyện không vui, nhớ đến đứa bé đã mất của mình.....

Đứa nhỏ kia từng là điều cậu trông chờ nhất thế gian này nhưng chính nó cũng đại diện cho quá khứ bẩn thỉu của cậu.

Không biết tại sao nhưng cậu lại không hề thấy khó chịu với bánh bao nhỏ, trái lại còn khiến cậu yêu thích, thậm chí không nhịn được muốn tới gần.Thật kỳ quái.

"A lô... A lô?" Đầu bên kia đã nối máy nhưng lại không có tiếng gì.

Lộc Hàm biết chắc chắn là Tiểu Bảo nhận máy nên cười khẽ một tiếng: "Là Tiểu Bảo đúng không? Thật xin lỗi, bây giờ chú mới nhớ gọi điện cho con."

Tiểu Bảo không biết nói chuyện, không có cách nào trả lời cậu, Lộc Hàm không thể làm gì khác hơn là lầm bà lầm bầm một mình.

"Bảo bối, con ăn tối chưa? Con gầy quá, nhất định phải ăn nhiều một chút nhớ chưa?"

"Trẻ con không được kén ăn, như thế mới mau lớn, mập mạp một tí mới đáng yêu nạ! Mặc dù bây giờ con cũng quá đáng yêu rồi..."

"À đúng rồi, vừa nãy chú thấy ba con trên tivi, ba con vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn, thật lợi hại, giúp chú gửi lời chúc mừng tới ba con nha!"

........

Mười phút sau, Tiểu Bảo để di động xuống, lấy ra quyển vở viết từ lâu rồi không dùng.

Cầm bút viết xoẹt xoẹt một mạch: Congratulations (chúc mừng).

Tiểu Bảo mặc dù không biết nói chuyện, nhưng bất kể là tiếng Trung hay Tiếng Anh đều rất thành thạo, chỉ có điều bé thấy viết chữ Hán rất phiền nên đa phần đều viết tiếng Anh.

Nhưng mà đã rất lâu rồi Tiểu Bảo không viết, bởi vì bé không muốn biểu đạt bất cứ cái gì.

Hai ông bà nhà họ Ngô thấy thế thì cực kì kinh ngạc.
Ngô Cảnh Lễ bởi vì từng được chứng kiến qua nên cũng coi như bình tĩnh.

Ngô Thế Huân loáng thoáng nghe được Lộc Hàm nói trong điện thoại, lại nhìn chữ trên vở, khuôn mặt băng sơn lộ ra một nụ cười mỉm hiếm có, xoa đầu con trai nói: "Cám ơn."

Tiểu Bảo viết xong thì không nói hai lời bắt đầu cầm đũa, dùng một thái độ cực kì nghiêm túc ăn cơm.

Thậm chí còn ăn cả cà rốt mà nhóc ghét nhất.

Lúc này hai ông bà lại dại ra tiếp.

Lúc nãy hình như thằng con cả vừa mới cười, cháu nội ngoan của ông bà chủ động viết chữ, chủ động ăn cơm, còn ăn cả cà rốt...

Ngô lão phu nhân rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Cảnh Lễ, rốt cuộc cậu trai kia nói gì với Tiểu Bảo?"

Ngô lão gia cũng hóng hớt.

Ngô Cảnh Lễ được ba mẹ vây quanh thì chậm rãi nói: "Cũng không nói gì, chỉ bảo Tiểu Bảo ăn nhiều chút đừng kén ăn, với nhờ Tiểu Bảo chuyển lời chúc mừng cho anh Hai."

Ngô lão phu nhân tỏ vẻ không thể tưởng tượng được: "Chỉ có thế?"

Ngô Cảnh Lễ nhún vai: "Còn muốn thế nào?"

Sắc mặt Ngô lão gia vui vẻ dị thường, yên tâm nói: "Cậu trai này chỉ dùng một cú điện thoại mà hiệu quả còn lớn hơn bác sĩ tâm lí điều trị một năm."

"Còn không phải à!" Ngô lão phu nhân vừa mừng vừa sợ: "Cậu trai này không tệ, Thế Huân nhất định phải lấy về đấy!"

Ngô Thế Huân: "Vâng."

Ngô lão phu nhân ghét bỏ nhìn con trai lớn một cái, quay sang nói với con trai thứ: "Thằng út, anh con là một cái cọc gỗ, không biết theo đuổi con nhà người ta, con nhất định phải giúp anh con biết không?"

"Bây giờ thì biết con hữu dụng hả!" Ngô Cảnh Lễ đắc ý nói: "Yên tâm đi, con nhất định dùng tuyệt học cả đời giúp anh Hai! Nhưng mà chúng ta phải lập thỏa thuận, hai người không được phép nhúng tay, phải biết rằng trưởng bối nhúng tay vào giai đoạn này là dễ hư hết lắm!"

Hai người liên tục đáp ứng: "Biết biết, ba mẹ nhất định không nhúng tay!" Báo lỗi chương Bình luận


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro