Quyển 1 : Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở trong siêu thị, đi qua khu đồ ăn vặt, Lộc Hàm liền quay đầu lại xem Ngô Thế Huân đang phụ đẩy xe, hỏi "Có phải cậu thích đồ ăn vặt không?"

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm cười nói "Thầy muốn mua cho em hả?"Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân tiểu hài tử này mở miệng cười, liền gật đầu nói "Phải a! Cảm tạ cậu hôm nay làm cu li cho tôi, muốn ăn cái gì thì cứ lấy đi!" "Thầy thật tốt, vậy em đây không khách khí!" Ngô Thế Huân nói xong, liền đi đến cầm hai gói khoai phiến(1), còn cầm một bao trái cây cùng một hộp dừa phiến, lúc tay chạm đến trên mặt bịch cá mực sấy khô, xoay người liền nhìn thấy biểu tình rối rắm trên mặt Lộc Hàm , Lộc Hàm trừng mắt hướng Ngô Thế Huân , cắn răng nói "Cậu đúng thật là không khách khí, cậu như vậy, có thể ăn sụp của tôi luôn nhé!"

(1) Phiến mảnh, những vật mỏng được gọi là mảnh

Ngô Thế Huân nhìn biểu tình rối rắm đáng yêu kia của Lộc Hàm liền nở nụ cười, đem cá mực sấy khô để lại chổ cũ, trừng mắt nhìn, cầm một vật nọ quơ quơ trước mặt Lộc Hàm hỏi "Cái này có thể chứ?"

Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn, đem hai bịch khoai phiến trên tay hắn để lại chỗ cũ, sau đó lấy một bịch khoai phiến khác để lại trong tay hắn, chỉ vào bịch khoai phiến cùng dừa phiến trong tay hắn nói "Như vậy, hai dạng khác nhau."

Ngô Thế Huân giương miệng, có chút vô tội nói "Thầy thật nhỏ nhen."

"Tiền lương của tôi không nhiều, nếu cậu xa xỉ như vậy, tôi chu cấp cho cậu không nổi." Lộc Hàm nhăn mặt, hừ mủi nói.

Ngô Thế Huân cảm thấy Lộc Hàm đáng yêu cực kỳ, thật muốn ôm anh gần anh, đem khoai phiến cùng dừa phiến để vào trong xe đầy, tiến để bên người Lộc Hàm nói "Thầy muốn nuôi em sao?"

Lộc Hàm trừng mắt liếc hắn một cái không nói lời nào.

Ngô Thế Huân biết người có da mặt mỏng như Lộc Hàm nhất định sẽ không trả lời hắn, nên cũng không để ý, vẻ mặt vui sướng vừa lòng nói "Thầy không ăn đồ ăn vặt sao?"

"Tôi đã sớm qua tuổi ăn đồ ăn vặt rồi." Lộc Hàm than thở, phụ đẩy xe về phía trước.

Ngô Thế Huân nhìn bóng dáng Lộc Hàm , trong lòng nghĩ, chẳng lẽ ăn đồ ăn vặt còn phải hạn chế tuổi tác lớn sao.

Đến khu hàng hóa lại đi mua bột giặt, xà phòng, lúc Lộc Hàm mua đồ đều so sánh giá cả rất lâu, sau đó lại chọn vật nào tốt hơn mới mua.

Ngô Thế Huân chưa từng chịu áp lực kinh tế, cho dù mua một chiếc xe thể thao, mẹ hắn cũng không nói hai lời, hắn thích cái nào, liền tài trợ chi phí cho hắn.

Nhìn vẻ mặt Lộc Hàm chuyên chú đến như vậy, so sánh giá cả món đồ, hắn cảm thấy được thực mới lạ, sau đó cảm thấy được phi thường hạnh phúc, cho rằng Lộc Hàm như vậy, rất đáng yêu, về sau hắn nhất định phải mang đến cuộc sống hạnh phúc cho anh.

Mặt trên cái giá ở phía sau có để một lượng lớn áo mưa(2), thậm chí Ngô Thế Huân còn quét mắt nhìn thấy trên mặt trực tiếp ghi thích hợp cho nam nhân dùng trong lúc đó, chính là vừa vặn Lộc Hàm gọi hắn, hắn đỏ mặt, cảm thấy tim đập thật nhanh, chuyển mắt tới hướng khác, rất nhanh đi qua.

(2) Áo mưa : BCS

Lộc Hàm oán trách, oán giận nói "Cậu làm cái gì ở đó vậy, bây giờ phải đi mua gạo."

Nhiệt trên hai má Ngô Thế Huân càng tăng cao không giảm xuống, nhìn đến gương mặt trắng nõn của Lộc Hàm , ngón tay thon dài, nắm trên cán xe đẩy, liền cảm thấy tim đập càng thêm nhanh, trên mặt như bị thiêu đốt, nóng đến mức hắn phải lấy tay mở một viên cúc áo, trong đầu vẫn hiện lên gói áo mưa dùng cho nam nhân trong lúc đó, hắn cảm thấy chính mình đang nổi điên.

"Cậu làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ thành như vậy?" Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân , lo lắng hỏi han.

"Không có gì, hình như hệ thống điều hòa không đủ, có chút nóng." Ngô Thế Huân căn bản không dám nhìn Lộc Hàm , đem ánh mắt chuyển tới một bên, nói quanh co.

"Nếu không cậu cởi áo khoác đi." Lộc Hàm quan tâm nói.

"Không cần, thầy, chúng ta nhanh đi mua gạo đi!" Ngô Thế Huân thầm muốn chuyển đề tài, muốn cho tâm của mình nhanh lạnh đi.

Thời điểm mua gạo, Lộc Hàm lại lưỡng lự giữa gạo Hương cùng gạo Trân Châu, cuối cùng, vẫn quyết định chọn loại gạo Trân Châu tốt hơn.

Lại đi mua vài thứ khác, còn mua nước tương, dầu ăn, cùng muối, sau đó lại đi mua đậu tây, lúc đi đến khu chuyên bán trứng gà, Lộc Hàm chuyên tâm lựa trứng, Ngô Thế Huân đứng ở một bên, vừa đẩy xe vừa nhìn anh.

Khớp xương ngón tay Lộc Hàm thon dài, làn da rất trắng, dưới ánh đèn siêu thị giống như trở nên trong suốt, cầm quả trứng tựa như đang cầm món đồ đẹp nhất quý giá nhất, tuyệt đẹp như vậy, Ngô Thế Huân cảm thấy nhìn anh như thế này, tâm của hắn xem như mất rồi, hắn nghĩ, hắn thật sự yêu người này, càng ở chung với anh nhiều, hắn lại càng yêu, loại tình cảm này đong đầy lồng ngực hắn, cho hắn cảm thụ được loại hạnh phúc chưa bao giờ có qua, hắn nghĩ, nhân sinh của hắn bắt đầu chưa được bao lâu thì đã có thể gặp gỡ người mình muốn sống chung cả đời, đó là một chuyện may mắn, hạnh phúc đến cỡ nào. Hắn muốn cảm tạ cha mẹ đã mang hắn đến thế giới này, bởi vì đến được thế giới này, hắn mới có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc, mới có thể có được sự ấm áp của tình yêu, đong đầy trong lồng ngực.

Hắn nghĩ, có lẽ khi hắn đến ngôi trường này, chính là để có thể gặp được Lộc Hàm , đây là Trời cao chiếu cố cho hắn.

Lúc này, hắn nguyện ý cảm tạ hết thảy các vị thần linh, cảm tạ ông Trời, vì bọn họ đã yêu thương hắn nhiều như vậy.

Lộc Hàm m cân nhắc xong, cầm trứng đi đến bên Ngô Thế Huân , đem trứng cẩn thận để vào trong xe đẩy, sau đó chuyển mắt, đi vào bên trong khu thịt tươi sống, Ngô Thế Huân đi theo anh, thời điểm mọi người chen lấn nhau, liền giang tay che chở cho anh,  Lộc Hàm cảm giác được sự bảo hộ của hắn, anh rất thẹn thùng, nên không dám quay đầu lại nhìn hắn, cũng không dám cho hắn xem hai gò má ửng hồng, ánh mắt ướt át của mình.

Lại mua thịt heo cùng móng heo, còn mua đồ ăn, Lộc Hàm suy nghĩ trong chốc lát, còn mua một con gà, lúc tính tiền, Lộc Hàm cao hứng nói với Ngô Thế Huân "Tối nay có thể làm món khoai tây om thịt gà ăn!"

Ngô Thế Huân cười đáp "Được!"

Lộc Hàm lưu lại tính tiền, Ngô Thế Huân đẩy xe ra ngoài trước chờ anh, hàng hóa rất nhiều, phân thành năm gói to mới đựng hết.

Lộc Hàm cảm thán nói "Mua thiệt nhiều đồ, nếu cậu không đi, tôi biết cầm như thế nào mới nổi."

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nói "Sau này đi mua đồ, xin thầy cứ kêu em, hoặc là để em đi mua cũng được."

Lộc Hàm cúi đầu cười, không có trả lời.

Ngô Thế Huân đem hết những gói đồ nặng cầm trong tay mình, chỉ để lại choLộc Hàm gói đựng đồ ăn vặt và trứng, Lộc Hàm nhíu mày oán giận nói "Cậu cầm nhiều như vậy, đưa lại cho tôi một cái đi, bằng không tôi cảm thấy cậu đang khi dễ tôi đó!"

Ngô Thế Huân đành phải cười đưa lại cho anh một túi nhỏ đựng đồ ăn.

Thời điểm đi qua đường, Ngô Thế Huân đi ở bên có xe, cẩn thân che chở cho Lộc Hàm , Lộc Hàm có chút giật mình, nam sinh này cư nhiên lại cẩn thận, biết chăm sóc người đến như vậy, cảm giác ê ẩm trướng trướng trong lòng anh lại càng đậm, làm cho anh không biết nên làm như thế nào cho phải, vì thế suốt đường đi chỉ buồn buồn không nói lời nào, đối với biểu hiện theo đuổi cùng thái độ che chở của Ngô Thế Huân , anh có chút không biết phải làm sao.

Sau khi trở về, Lộc Hàm bắt đầu sắp xếp đồ vật, Ngô Thế Huân  muốn giúp lại bị anh đuổi đi, vì thế  Ngô Thế Huân an vị trên sô pha đọc sách, đọc một chút lại bắt đầu xem TV, Lộc Hàm đem những đồ ăn vặt đưa cho Ngô Thế Huân mang về ký túc xá, lại bị hắn cầm ăn hết sạch, hắn đưa miếng dừa phiến cho anh ăn, Lộc Hàm phe phẩy đầu ý không cần, Ngô Thế Huân cười nhìn anh, cuối cùng cũng không ép anh nữa.

Cơm chiều Lộc Hàm làm món khai tây om thịt gà, không thể không thừa nhận lời anh nói, món ăn này làm được không tồi, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ tự tin của Lộc Hàm , Ngô Thế Huân nghĩ, phỏng chừng món ăn này là sở trường của anh, nên muốn hảo hảo biểu hiện, chiêu đãi người khác .

Dùng cơm xong, Ngô Thế Huân đi trở về, nghênh đón ánh mắt sợ hãi, cái thở dài của Hoàng Thao "Trưa đến giờ cậu đều ở chỗ thầy đó hả?"

Trên mặt Ngô Thế Huân đều là ý cười hạnh phúc, không chút nào che dấu nói "Buổi chiều thủng thỉnh đi siêu thị, cơm chiều ăn ở chỗ thầy luôn."

Hoàng Thao giươnng miệng thở dài "Ngươi đi a!" Nói xong lại che mặt làm như mất hết ý chí "Phòng ngủ của chúng ta bây giờ chỉ còn tớ cô đơn một người! Ai! Ai~~~~"

Ngô Thế Huân quay đầu nhìn hắn, trong mắt nghi vấn.

"Tào Vũ Kiệt tiểu tử kia được một nữ sinh người nước ngoài tỏ tình, hắn đáp ứng rồi, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, phỏng chừng buổi tối họ lại cùng nhau đi đến phòng tự học."

Ngô Thế Huân ngồi ở trên ghế sửa sang lại bàn học một chút, tuy rằng chính mình cùng Lộc Hàm vẫn chưa xác định rõ, nhưng là, so với Hoàng Thao vẫn tốt hơn, hôm nay tâm tình hắn sung sướng, liền quay đầu lại an ủi Hoàng Thao một câu "Cậu người không tồi, sẽ sớm gặp thôi."

Hoàng Thao cười tỏ vẻ cảm tạ, lúc sau lại làm ra vẻ một phen "Hy vọng nàng ở tại tương lai không xa, nữ thần của anh! Em nhất định phải chờ anh!"

Trước đây nếu Ngô Thế Huân nghe được những lời thoại buồn nôn như vậy nhất định sẽ chụp lấy vài món đồ ném cho Hoàng Thao, bất quá, hôm nay hắn không hề nhấc tay, ai bảo hôm nay hắn và anh có bước tiến triển lớn như vậy chứ, bây giờ nhớ đến trái tim còn loạn kêu bang bang nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro