Quyển 1 : Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian trôi qua, quan hệ giữa Ngô Thế Huân và Lộc Hàm càng gần hơn, mỗi lần lên lớp Ngô Thế Huân đều giúp anh lau bảng, đến thứ năm, sau khi tan tiết, sẽ giúp anh phê bài tập, sau đó cùng nhau rời khỏi, hầu hết các sinh viên cùng lớp đều biết quan hệ giữa thầy toán và sinh viên tiêu biểu của trường rất tốt.

Tuy là như vậy, nhưng mọi người trong lúc nói chuyện phiếm mới nói về vấn đề này, chỉ có vài người không biết rõ lại loạn truyền, còn nói hai người là thân thích, cho nên, một Ngô Thế Huân lúc nào cũng lạnh lùng mới cùng thầy toán thân cận. Khi Hoàng Thao đem những lời đồn này nói cho Ngô Thế Huân nghe, Ngô Thế Huân chỉ phụng phịu đáp lại một câu "Nhàm chán!" rồi sau đó không có phản ứng gì khác.

Tháng mười hai, thời tiết lạnh hơn.

Lại là buổi học ngày thứ năm, tan tiết, các sinh viên đều đi rồi, trong phòng học lẳng lặng, Ngô Thế Huân đem khăn ướt đã ủ nhiệt phía trước túi lấy ra, đưa cho Lộc Hàm , mặt Lộc Hàm  hơi hơi đỏ lên, trên mặt là ý cười cảm động, anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng tiếp nhận, phát hiện khăn tay rất ấm, anh tò mò kêu "Di" một tiếng, lúc nhìn đến Ngô Thế Huân tiếp tục đem chiếc khăn tay còn lại bỏ vào trong túi, mặt anh càng thêm đỏ, ánh mắt cũng ướt át.

Lau sạch bụi phấn trên ngón tay, chuẩn bị đem khăn đã dùng qua vứt đi nhưng lại luyến tiếc, Ngô Thế Huân một tay đem khăn kia cầm lại, tay kia dịu dàng đưa ra một tuýp kem dưỡng da, không biết anh có nhận hay không, hắn có chút co quắp, đỏ mặt chuyển đầu sang một bên, không được tự nhiên nói "Mùa đông, thoa một chút kem dưỡng da lên tay mới có lợi."

Sau khi đưa tới tay Lộc Hàm , liền bước đến cửa phòng học vứt rác, không dám xem biểu tình của anh.

Sau đó, Ngô Thế Huân xoay người lại xem Lộc Hàm , phát hiện Lộc Hàm đang yên lặng cúi đầu xoa tay, vài lọn tóc gạt ra, buông xuống dưới, che khuất tầm mắt của anh.

Ngô Thế Huân dừng một chút mới đi đến, cầm lấy túi sách bài tập to, nói "Thầy, đi thôi!"

Lộc Hàm ừ một tiếng, đem tuýp kem dưỡng da tay trả cho Ngô Thế Huân .

Nhân viên vệ sinh đi vào phòng học, cũng đang nhìn xem bên này.

Ngô Thế Huân không có nhận lấy tuýp kem dưỡng da tay, mà là nở nụ cười một chút, tiến đến trước mặt Lộc Hàm nhỏ giọng nói "Thầy, cái này là tặng cho thầy, nếu thầy còn trả về, em có thể mỗi lần đều ủ khăn nóng cho thầy dùng."

Lộc Hàm không nghĩ tới cái miệng nhỏ kia có thể nói ra những lời trêu đùa như vậy, kinh ngạc một chút, mặt càng đỏ hơn, hừ một tiếng, đem đồ vật cất vào trong túi xách, bước đi trước.

Ngô Thế Huân phát hiện Lộc Hàm không có một chút ý cự tuyệt, vừa rồi mặt lại đỏ như vậy khẳng định là thẹn thùng, như bây giờ, bước nhanh ra ngoài cũng bởi vì xấu hổ, hắn cúi đầu, trên mặt lộ ra ý cười như mèo trộm được thịt, theo đi lên.

Lúc đi ra khu nhà dạy học, bên ngoài gió rất lớn, thổi cát bay lên mặt đều đau.

Ngô Thế Huân nhìn đến Lộc Hàm trên tay dẫn theo túi xách nên không thể bỏ tay vào túi sưởi ấm, vì thế liền đem túi xách trên tay Lộc Hàm lại đây, Lộc Hàm lấy lại không được, đành phải đau khổ đưa cho hắn, miệng thì thào oán giận "Cậu có thể không mạnh như vậy được không?

Ngô Thế Huân không có nghe thấy, đi qua nói "Thầy, lần sau em tặng thầy cái bao tay, thầy sẽ nhận chứ?"

Lộc Hàm nhíu mày lại, ánh mắt cư nhiên hàm chứa ủy khuất, biểu tình cực kỳ đáng yêu, Ngô Thế Huân thấy trong lòng ngứa ngấy.

Lộc Hàm lại không có trả lời, mà là quay đầu đi.

Ngô Thế Huân biết anh cam chịu, nếu tặng, thì anh có thể nhận.

Tâm tình Ngô Thế Huân tốt lắm, hai người đi được một đoạn, Lộc Hàm liền đưa tay đến muốn lấy lại đồ của mình, nhìn Ngô Thế Huân nói "Đưa tôi đi! Nhìn xem tay cậu đều lạnh đỏ lên hết rồi."

Ngô Thế Huân không để cho anh, còn lấy tay anh để ra xa tay hắn, ánh mắt thẳng tắp chạm đến bên trong đôi ngọc lưu ly màu đồng ôn nhuận của Lộc Hàm "Thầy, để em cầm cho! Trong lòng em rất ấm!"

Một ngữ này của Ngô Thế Huân vừa ra, mặt Lộc Hàm lại đỏ, tức giận thu hồi tay, có chút không được tự nhiên nhỏ giọng nói "Tôi không thích người dịu dàng." Rồi bước nhanh về phía trước.

Ngô Thế Huân xem Lộc Hàm nói như vậy không chừng là sinh khí, liền bước nhanh đuổi theo, khẩn cấp giải thích cho Lộc Hàm  "Thực xin lỗi, thầy, lần sau em sẽ không như thế nữa. Thầy đang giận sao? Đừng giận....."

Lộc Hàm nghe hắn nói như vậy, nghĩ đến chính mình cũng thực đúng là không được tự nhiên, một thanh niên lớn tuổi, bị một đứa nhỏ nói vài câu trêu đùa, liền dỗi thành như vậy, thật sự là một chuyện không nên làm, vì thế liền giãn mày ra, đi chậm lại.

Nhìn thấy Lộc Hàm hết giận, Ngô Thế Huân cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nói tiếp, câu nói kia của thầy "Tôi không thích người dịu dàng" chính là nhắc nhở hắn về sau nên làm như thế nào để đeo đuổi anh có đúng không? Coi như là đối phương cho mình một con đường sáng, hẳn là thầy chuẩn bị tiếp nhận chính mình, hơn nữa còn tán thành chính mình.

Ngô Thế Huân nghĩ vậy, trên mặt liền thật to tươi cười, một đường mê chết bao nhiêu người.

Lộc Hàm mời Ngô Thế Huân ở lại trong nhà trọ của anh ăn cơm, Ngô Thế Huân phi thường vui vẻ đáp ứng.

Thời điểm Lộc Hàm vo gạo nấu cơm, Ngô Thế Huân liền tẩy rửa, sắt thái đồ ăn, Lộc Hàm phát hiện đứa trẻ anh tuấn, mười ngón tay tươi tắn tựa như chưa từng nhúng nước này cư nhiên cắt thái đồ ăn không hàm hồ chút nào, có hình có dạng, anh liền đứng một bên nở nụ cười.

Thời điểm Lộc Hàm chuẩn bị xuống bếp nấu ăn, Ngô Thế Huân rửa tay, đối Lộc Hàm nói "Thầy, hay là hôm nay để em nấu đồ ăn, thầy nếm thử tay nghề của em như thế nào?"

Lộc Hàm nhìn hắn vài lần, gật đầu đồng ý, ở một bên cho hắn làm.

Chỉ có hai người, nên chỉ làm trứng tráng cà chua, thịt kho măng cùng một cái chân giò hun khói, canh đậu hủ.

Hiện tại,Lộc Hàm đã có thể nắm giữ được lượng cơm của hai người, nên không có xuất hiện tình huống ăn không no bụng như lần đầu tiên.

Lộc Hàm bưng bát cơm, cầm đũa gắp một khối măng, Ngô Thế Huân ngồi đối diện anh, trên mặt mỉm cười, nhìn anh chằm chằm không chuyển mắt, khiến Lộc Hàm đặc biệt ngượng ngùng, liền bác hắn một câu "Ăn cơm đi, nhìn tôi làm cái gì, nếu không ăn thì đồ ăn sẽ lạnh."

"Nga, được!" Ngô Thế Huân bưng bát cơm ăn, cũng gắp một khối măng lên, lại ngầng đầu đối Lộc Hàm hỏi "Thầy, thầy cảm thấy hương vị thế nào?"

Lộc Hàm gật gật đầu, lộ ra cái mỉm cười vừa lòng "Không tồi, so với tôi làm rất tốt, không nghĩ tới tài nấu ăn của cậu rất giỏi, cậu thường nấu cơm ở nhà sao?"

"Không có, đôi lúc mẹ em xuống bếp, em đứng cạnh làm mấy việc vặt, bất quá, nấu cơm là việc rất đơn giản, đứng xem cũng có thể học được." Ngô Thế Huân đáp trả.

Lộc Hàm có chút giật mình, nói "Không nghĩ tới cậu có tài nấu ăn trời phú, tôi lại không như vậy, từ nhỏ đã ở nhà nấu cơm, chính là đến bây giờ trù nghệ vẫn như cũ."

Ngô Thế Huân nghe anh nói vậy liền nở nụ cười, kỳ thật nhìn ra được, kỹ thuật cắt thái, nấu ăn rất tốt, phỏng chừng là đã được thao luyện qua thời gian dài, mà tư thế nấu ăn cũng không sai, bất quá, hương vị món ăn không được, chẳng lẽ trên phương diện này, thực sự là do thiên phú như vừa nói.

"Thầy ở nhà nhất định là đứa con tốt, cha mẹ thầy có đứa con như thầy, nhất định là phi thường kiêu ngạo."

Ngô Thế Huân nói như vậy, trên mặt Lộc Hàm cư nhiên hiện ra biểu tình ảm đạm, ẩn ẩn bi thương, "Tôi mồ côi cha, cha tôi mất vì bệnh từ lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi mỗi ngày đi làm, tôi ở nhà tự mình nấu cơm, bằng không sẽ không có cơm ăn, đương nhiên, mẹ tôi rất vất vả, nấu cơm, làm việc nhà là việc tôi nên làm."

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói như vậy, nghĩ đến chính mình, tuy chỉ sống cùng mẹ, nhưng dù sao trong nhà giàu có, từ nhỏ đã có người hầu sai bảo, tuy rằng không thể thường xuyên gặp cha, nhưng là hắn vẫn còn sống, vì thế, trong lòng liền đối Lộc Hàm dâng lên một loại tình cảm thương tiếc, buông bát, lướt tay qua chiếc bàn nhỏ, cầm lấy bàn tay đang bưng bát cơm của Lộc Hàm , hắn muốn nói những lời an ủi "Thầy đừng khổ sở", nhưng hắn lại nói không ra khẩu(1), chỉ có thể đem tay Sở Mộ nắm chặt trong tay mình, nhìn nam nhân đang cúi đầu đầy ưu thương này, trong mắt tất cả đều là sự đau lòng cùng tình yêu.

(1) Khẩu : miệng.

Lộc Hàm  phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của Ngô Thế Huân , trong lòng nổi lên dòng nhiệt lưu ê ẩm trướng trướng, anh rút nhanh tay mình ra, vì dấu cái xấu hổ vừa rồi, liền lớn tiếng nói "Ăn nhanh đi! Đồ ăn lạnh hết rồi."

Ngô Thế Huân ừ một tiếng, bứng bát cơm mình lên.

Cơm nước xong, thời điểm Ngô Thế Huân thu dọn chén đũa, Lộc Hàm đem nồi cơm vô nhà bếp, thời điểm Ngô Thế Huân rửa chén, anh ở một bên tiếp nhận chén đã rửa sạch bỏ vào bên trong quầy chén, thời điểm Ngô Thế Huân rửa tay xong, Lộc Hàm nói "Buổi chiều cậu có an bài cái gì không?"

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộc Hàm , nói " Thật không có an bài gì, chắc là trở về rồi đi đến thư viện xem sách một chút. Thầy có chuyện gì sao?"

Lộc Hàm  đi dến phòng khách "Gạo và mì đã đã ăn hết rồi, trứng cũng không còn bao nhiêu, tôi muốn đi siêu thị mua đồ, còn muốn mua chút đồ ăn, muốn mua nhiều một chút, phỏng chừng một mình tôi cầm không hết, nếu cậu rảnh, thì đi giúp tôi cầm một ít, cậu xem có được không?"

Thời điểm Lộc Hàm nói những lời này phỏng chừng có chút xấu hổ, thanh âm càng ngày càng thấp, nhưng Ngô Thế Huân nghe xong rất vui vẻ, lớn tiếng hồi đáp "Tốt! Em thường ở chỗ thầy ăn nhờ cơm, lại không có đóng sinh hoạt phí, đi giúp cầm đồ này nọ thì có là cái gì, thầy không cần khách khí như vậy, tùy tiện bảo em là được. Về sau còn có chuyện gì, cũng xin hãy nói với em."

"Vậy đi đi!"  Lộc Hàm cười trả lời.

Thời điểm Lộc Hàm đi lấy túi, Ngô Thế Huân ở một bên nói "Đi bây giờ sao, thầy không ngủ trưa à?"

"Hôm nay không ngủ, đi mua đồ trước, lúc đi đường sẽ không ngủ gà ngủ gật." Lộc Hàm trả lời, mặt mày trong lúc đó tất cả đều là ý cười.

Ngô Thế Huân nhìn bộ dáng anh vui đến như vậy, nghĩ thầm rằng, phỏng chừng là thầy thực nguyện ý cùng chính mình ở bên nhau, hai người ở bên nhau thực vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro