Quyển 1 : Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù đã uống thuốc cảm nhưng vẫn không có tác dụng gì, cơn sốt cũng không hạ, trái lại, đầu còn đau nhức nhiều hơn, thân thể nặng đến động một chút cũng không muốn.

Lộc Hàm cuộn tròn trong chăn, ngực khó chịu chợt nhớ đến trước đó có xem một bản tin, một vị bác sĩ đã bất ngờ chết trong kí túc xá của mình, một tuần sau đó mới được phát hiện ra.

Anh nhớ đến đây, lại thở một hơi thật dài.

Đỡ thân thể lên để lấy điện thoại, ngón tay mềm nhũn dò tìm trong sổ danh bạ, nhìn những hàng tên không ngừng chạy xuống, trong những cái tên ở đây, có vài người là họ hàng của anh, nhưng không ai sống ở thành phố, hơn nữa, quan hệ rất nhạt nhẽo, có vài người là bạn bè của anh, nhưng những người này đã đi khỏi thành phố, trên cơ bản đã không còn liên hệ nữa, còn có vài người là đồng nghiệp của anh, những người này...càng không thể trông cậy; còn có một vài người là thầy của anh, những người đó a, cũng không có giao tình thâm hậu gì, lại nói, anh đúng thật là thất bại, thực tế có rất nhiều quan hệ, thế nhưng, không có lấy một người bạn thân.

Căn cứ vào bính âm, tên của Ngô Thế Huân ở phía dưới cùng, anh nhìn cái tên này đến ngẩn người, đây là cái tên học sinh duy nhất của anh, tất nhiên, ngay từ khi cầm điện thoại trên tay, anh đã nhớ đến cái tên này, cái tên không chỉ là học sinh của anh...

Lộc Hàm gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân .

Lúc này đã là sáu giờ chiều, trời mùa đông, màn đêm bên ngoài đã hạ xuống, hoàng hôn âm trầm, âm u lạnh lẽo...

Ngô Thế Huân đang ăn liên hoa cùng các bạn học ở trong phòng.

Từ khi hai người kia có bạn gái, phòng ngủ bốn người bắt đầu có thông lệ, vào mỗi ngày cuối tuần sẽ cùng nhau ăn bữa cơm giao lưu tình cảm.

Điện thoại di động rung lên, Ngô Thế Huân buông đũa, cầm di động lên, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, lập tức đứng dậy, rút khăn giấy lau mép, rồi bắt điện thoại, nhưng không nghe được động tĩnh gì, hắn cho rằng nơi này rất ồn ào nên không nghe được, bèn đi đến khu vực yên tĩnh bên cạnh buồng vệ sinh, nhưng vẫn không nghe được thanh âm gì từ bên kia.

"A lô, thầy, thầy ơi, thầy đâu rồi? Có chuyện gì vậy?"

Lộc Hàm gọi xong mới sửng sốt không biết nói như thế nào cho tốt.

Ở đầu dây bên kia, đầu tiên nghe được một trận ồn ào, phỏng chừng Ngô Thế Huân đang ở bên ngoài, sau đó lại im lặng một ít, phỏng chừng Ngô Thế Huân đi đến một nơi tĩnh hơn một chút, bên này anh không có động tĩnh thì bên kia Ngô Thế Huân lại nôn nóng, hỏi không ngừng.

Lộc Hàm biết không được nữa rồi, sau đó nói, " Ngô Thế Huân sao, tôi...tôi ở nhà, có hơi phát sốt..."

Thanh âm của Lộc Hàm vì sinh bệnh mà vừa nhỏ vừa khàn, thậm chí còn không nghe được hơi thở, kỳ thực, đại não của Lộc Hàm lúc này có chút mơ hồ, cơn sốt đang kịch liệt thiêu đốt anh.

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói anh "phát sốt", nghe thấy thanh âm suy yếu của anh, sửng sốt một chút, ngay tức khắc liền nói, "Thầy, thầy ở nhà chờ em, em lập tức đi đến, lập tức đến..."

Ngô Thế Huân nói, không cúp điện thoại ngay, mà lập tức chạy vào bàn ăn lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, đi được một bước thì quay lại nói với những người khác đang ngồi bên bàn, "Tớ có việc đi trước!"

Cả bàn nghe được lời nhắn của Ngô Thế Huân , chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của hắn nhoáng lên một cái ở cửa phòng khách rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tào Vũ Kiệt hỏi, "Ai gọi mà làm cho cậu ấy gắp đến như vậy?"

Lâm Dật đáp, "Chẳng lẽ là dì đến?"

Hoàng Thao suy nghĩ một chút, ngoại trừ thầy Hàm , thì còn ai khiến hắn chạy gắp như vậy, nhưng, hắn sẽ không nói ra, mà chỉ thở dài, "Ai biết được? Cậu ấy đi chúng ta có thể ăn nhiều hơn! Còn tiền dĩ nhiên là vẫn phải lấy phần của cậu ấy a!

Nói xong liền cười ha hả.

Ngô Thế Huân vừa đi đường vừa nghe điện thoại, mà Lộc Hàm cũng không có cúp máy, nhưng, bởi vì bị bệnh nên anh không có nhiều khí lực, chỉ nói "Cậu đang ở đâu, nếu ở xa thì không sao đâu!"

Ngô Thế Huân chưa kịp mặc áo khoác, vừa chạy vừa đáp, "Thầy đang nói cái gì vậy, em tới rồi, tới trường rồi."

Lộc Hàm còn nói thêm một vài câu nữa, thế nhưng anh không có cúp điện thoại, cứ để vậy mà nghe tiếng hít thở nặng nề, tiếng bước chân chạy nhanh hơn của Ngô Thế Huân . Đột nhiên, nước mắt anh không khống chế được, cổ họng bị xiết chặt có chút phát đau, quả thực con người khi trở bệnh, trái tim trở nên đặc biệt yếu đuối, cũng rất dễ chấp nhận người khác.

Thứ Ngô Thế Huân nghe được, duy chỉ có tiếng tim đập của bản thân, ở đầu dây bên kia, thầy rất im lặng.

Rất nhanh hắn đã chạy đến dưới lầu Lộc Hàm , sau đó chạy như gió lên lầu, một bên nói với chiếc điện thoại bên tai "Thầy, em tới rồi, thầy mở cửa nhanh đi!" Một bên gõ vang cửa nhà Lộc Hàm , hắn không khống chế được sức lực, tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, người trong nhà đối diện do bị làm ồn mà mở cửa đi ra, là một nữ sinh biếng nhác, phỏng chừng phòng ở nơi này cũng cho sinh viên thuê! Vốn là muốn trách móc mấy tiếng, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt tuy rằng sốt ruột nhưng lại dễ nhìn của Ngô Thế Huân liền thay đổi thái độ, ôn thanh dò hỏi, "Anh có chuyện gì sao?"

Ngô Thế Huân đang sốt ruột tại sao lâu như vậy mà thầy vẫn chưa mở cửa, hắn nhìn nàng một cái, không quan tâm, lạnh lùng trả lời, "Không có gì."

Nữ sinh kia thấy hắn không thèm nhìn mình, không muốn tự chuốc mất mặt, đóng cửa lại.

Một lát sau, Lộc Hàm mới ra mở cửa, hầu như cả khí lực đỡ cửa cũng không có.

Ngô Thế Huân đi vào, nhìn thấy thần sắc Lộc Hàm sắp ngả quỵ, hắn nhanh chóng đỡ anh vào lòng, lấy tay xoa cái trán của anh, nhiệt độ nóng hổi, gương mặt anh cũng nóng đến đỏ bừng.

"Thầy, thầy phải đi bệnh viện." Ngô Thế Huân nói, dìu Lộc Hàm ngồi xuống sô pha trong phòng khách, "Em đi lấy áo khoác cho thầy, bây giờ chúng ta đi bệnh viện."

Vì Ngô Thế Huân chạy rất nhanh, nên dù không có mặc áo khoác, cả người vẫn đầy mồ hôi, nhưng hắn mặc kệ những điều này, đi vào trong phòng ngủ của Lộc Hàm , mở tủ quần áo đem chiếc áo khoác dày nhất lấy ra, còn mang theo luôn cả đôi bao tay và khăn quàng cổ mà hắn tặng anh.

Lộc Hàm nằm nghiêng trên sô pha, nhắm mắt lại thần sắc mê mang.

Chu Niệm đau lòng không thôi, nhanh đi lên giúp anh mặc áo khoác vào, mang bao tay, buộc khăn quàng cổ, cũng chưa kịp đổi giầy cho anh, sau đó đem áo khoác của chính mình mặc thêm cho anh, rồi giúp anh dựa vào lưng mình cõng lên, cả người Lộc Hàm hoàn toàn vô lực, nhẹ nhàng ngã vào lưng hắn.

Lúc Ngô Thế Huân đi ra cửa mới nhớ đến vẫn chưa cầm chìa khóa, liền hỏi "Thầy, thầy à, chìa khóa để ở đâu?"

Xem ra Lộc Hàm vẫn còn chút thần trí, nghe Ngô Thế Huân hỏi, liền nhỏ giọng nói bên tai Ngô Thé Huân , "Chìa khóa ở trong khay."

Ngô Thế Huân buộc lòng phải lùi lại, một tay giữ Lộc Hàm , một tay đưa vào trong cái khay bên cạnh bình hoa cầm lấy chìa khóa bỏ vào túi áo của mình.

Lúc này mới cõng Lộc Hàm ra cửa.

Ngô Thế Huân có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của Lộc Hàm đầu anh tựa lên vai hắn, hơi thở nóng rực vì phát sốt toàn bộ quét lên chiếc gáy của hắn, tóc của anh cọ xát lên cổ hắn có chút ngứa, nhưng mà, hắn không còn tâm trí nghĩ đến những...chuyện phong nguyệt(1) gì nữa, hắn chỉ lo lắng người trên lưng này thôi.

(1) Phong nguyệt : ngụ ý nói về tình yêu.

Không đến bệnh viện trường học, Ngô Thế Huân trực tiếp cõng anh đến cửa phía Tây, đón xe đến bệnh viện cách nơi này gần nhất.

Ở trong xe, Ngô Thế Huân đỡ Lộc Hàm dựa vào người mình, hai tay ôm trọn eo anh, Lộc Hàm sốt đến thần trí không rõ, thân thể mềm nhũn như không có xương, cho dù có làm gì anh thì anh cũng không thể phản kháng.

Ngô Thế Huân thở hổn hển hối thúc tài xế lái xe nhanh hơn, rồi lại cúi đầu nhìn gương mặt Lộc Hàm , phát hiện gương mặt anh nóng đến đỏ bừng, gống như thoa một lớp phấn hồng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, hắn nhịn không được bèn lấy tay sờ sờ.

Trong lòng Ngô Thế Huân rất cảm kích, hắn cảm kích lúc thầy sinh bệnh người đầu tiên gọi điện nói chính là hắn, xem ra thầy đã hoàn toàn chấp nhận hắn, loại thời điểm thế này, người được nghĩ đến đầu tiên thường là người mà trong đáy lòng anh tin tưởng nhất.

Đăng ký khám bệnh, lấy thuốc, truyền nước biển, Ngô Thế Huân vội đến xoay vòng vòng, khi Ngô Thế Huân ngồi xuống trông chừng Lộc Hàm , hắn liền dựa vào người anh thở dốc.

Lộc Hàm đang lâm vào trạng thái hôn mê, dùng bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng, nhưng là bác sĩ nói anh hạ sốt thì tốt rồi, hôn mê thế này cũng không sao. Bác sĩ còn nói anh sốt rất cao, nếu không đem đến kịp thời, không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm trong lòng song song nảy lên thương tiếc cùng trách cứ, buổi sáng khi hắn rời khỏi, thầy chắc chắn đã phát bệnh, vậy mà lúc đó hắn lại không phát hiện, thực sự là rất bất cẩn, nếu thầy thực sự xảy ra chuyện, thì hắn nên làm cái gì bây giờ.

Không khí trong bệnh viện không ấm áp, mà Lộc Hàm mặc một bộ đồ ngủ, thân trên khoác thêm chiếc áo khoác, cổ buộc khăn quàng, tay mang bao tay, cũng coi như được sưởi ấm, thế nhưng, phía dưới cũng chỉ mặc một cái quần ngủ, bên trong cũng không mặc thêm gì khác, chân mang hai chiếc dép, tất cũng chưa mang.

Ngô Thế Huân sợ anh lạnh, bèn cởi áo khoác của mình ra đắp lên hai chân anh, còn bản thân ôm anh vào lòng, để anh dựa vào người mình, như vậy sẽ dễ chịu hơn là dựa lên chiếc giường gỗ này.

Truyền dịch hơn nửa giờ, Lộc Hàm mới tỉnh lại, mở mắt nhìn Ngô Thế Huân , Ngô Thế Huân đang cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Lộc Hàm vươn bàn tay mềm nhũn của mình chạm vào gương mặt hắn, Ngô Thế Huân ngay lập tức hồi phục tinh thần, thấy Lộc Hàm tỉnh , nỗi lo lắng trên mặt tan biến trong nháy mắt, lộ ra một nụ cười, "Thầy tỉnh rồi."

Lộc Hàm gật đầu, giọng nói rất khàn, "Ân, cảm tạ cậu.!"

"Thầy thật là, làm em sợ muốn chết, thầy sốt rất cao, nhưng sao lại gọi nói cho em trễ như vậy!" Ngô Thế Huân xem Lộc Hàm khá hơn, không tự giác nổi lên oán giận, hắn phải làm như vậy mới có thể giải trừ sự sợ hãi cùng hồi hộp.

Lộc Hàm nở nụ cười yếu ớt, "Không phải chỉ là cảm mạo thôi sao, cũng không có gì nghiêm trọng cả!"

"Thầy còn nói không nghiêm trọng, sốt hỏng đầu óc thì làm sao bây giờ!" Ngô Thế Huân càng nhăn mày lại.

"Tuổi còn nhỏ mà đã học nhíu mày" Lộc Hàm lấy tay chạm lên vùng giữa đôi lông mày của Ngô Thế Huân , Ngô Thế Huân cúi đầu để mặc anh sờ cơn sốt của Lộc Hàm đã hạ xuống, gương mặt cũng không còn đỏ như ban đầu nữa, mà biến thành màu hồng nhạt, Ngô Thế Huân suy nghĩ đến cách diễn đạt gương mặt hao đào kia "Thầy, mặt thầy rất hồng."

Lộc Hàm xấu hổ, cho rằng Ngô Thế Huân đang trêu anh, lập tức rút tay về, trách cứ nói "Nói bậy!"

" Gương mặt của thầy rất hồng, rất xinh đẹp." Ngô Thế Huân cúi đầu, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ.

Lúc này, gương mặt Lộc Hàm càng đỏ hơn, mỗi một bộ phận trên gương mặt anh đều thực sự đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro