Quyển 1 : Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ sốt, tinh thần của Lộc Hàm tốt lên rất nhiều, nên muốn rời khỏi người Ngô Thế Huân , nhưng mới vừa di chuyển thân thể, mới phát hiện hai chân bị bó lại, kia hẳn là áo khoác của Ngô Thế Huân ,  là một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt . Lộc Hàm vừa nhìn liền biết chất liệu y phục rất tốt, hẳn là rất đắt giá, kỳ thực từ trên người Ngô Thế Huân anh có thể nhìn ra, hoàn cảnh gia đình của đứa nhỏ này phi thường tốt, đồ mặc trên người đều rất xa xỉ, hơn nữa những thứ ấy đều là hàng hiệu nổi tiếng, như chiếc áo khoác này đây nói không chừng trị giá đến mấy tháng tiền lương của anh, vậy mà lại đem nó bọc chân anh, phỏng chừng nơi bị anh ngồi lên đã bị nhăn, quần áo chính là như vậy, càng đắt tiền càng không thể hành động lung tung, Lộc Hàm lo lắng chiếc áo này không thể mặc lại lần nữa.

Tuy Lộc Hàm bị cử chỉ ôn nhu chu đáo của Ngô Thế Huân làm cho cảm động, nhưng mà  da thịt vẫn đang bị đau a, một bao tiền lớn hiện đang ôm lấy đùi anh, bị anh đặt dưới mông, bị anh để dưới chân, thật là tội lỗi mà...

Mới vừa rồi Lộc Hàm còn khuyên bảo Ngô Thế Huân không nên nhíu mày, vậy mà hiện giờ, mặt mày anh đều nhăn hết lên, trong giọng nói mang theo sự thương tiếc, " Ngô Thế Huân lấy áo khoác ra đi, cậu không lạnh sao, không cần đắp cho tôi..."

Ngô Thế Huân nhìn cái áo khoác kia một hồi, rồi ôm Lộc Hàm càng thêm chặt, một chút cũng không biết kỳ thực anh đang thương tiếc cái áo kia, cảm động mà nói, "Chỉ cần ôm thầy, em sẽ không lạnh! Thầy đừng lo lắng cho em. Quần ngủ của thầy không dày, nếu như không đắp, sẽ bị lạnh, bệnh sẽ càng nặng thêm."

"Cầm nó lên đi, chân của tôi bị nó quấn lại không động đậy được, tôi khó chịu." Lúc này, tinh thần của Lộc Hàm đã tốt lên, ruột gan thương tiếc cái áo khoác kia không thôi, dĩ nhiên, cũng xót thương Ngô Thế Huân không mặc áo khoác, bất quá, tư duy của anh vẫn quấn quýt trên cái áo kia nhiều hơn.

Ngô Thế Huân nghe anh nói như vậy, vốn còn muốn để Lộc Hàm ngồi trên ghế, lúc này lại đem anh đặt trên đùi mình, để anh tựa lên người mình, rồi lấy tay xoa bóp từ đùi đến cẳng chân cho anh, giọng nói đầy lo lắng, "Có phải chân bị bó chặt đến tê rần rồi không, vừa rồi em thật không có nghĩ đến vấn đề này, thầy yên tâm, để em xoa cho thầy, máu sẽ thông lại thôi, thầy nhất thiết đừng lấy áo khoác ra, đợi truyền nước biển xong rồi hãy lấy."

Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, so với sự bối rối khi thân thể của anh và Ngô Thế Huân tiếp xúc nhau cùng sự xấu hổ khi một người đàn ông đã trưởng thành lại bị một đứa trẻ ôm vào trong lòng, anh càng bối rối hơn khi đứa trẻ này không biết cha mẹ kiềm tiền gian khổ, cư nhiên lãng phí đồ vật như vậy.

Nếu Ngô Thế Huân đã nói thế, anh cũng không có cách nào nói không, bản thân cố gắng hết sức chống đỡ thân trên, không muốn hoàn toàn dựa lên người Ngô Thế Huân . Bất quá, chỉ vài phút sau, bởi vì tư thế này rất khó chịu, nên đành bỏ cuộc, cuối cùng vẫn phải dựa lên người hắn.

"Dựa lên cậu, cậu không khó chịu sao? Để tôi xuống đi, với lại, chúng ta thế này, bị mọi người nhìn thấy cũng không tốt!" Lộc Hàm nói, dùng tay phải không có ghim kim đẩy nhẹ lên tay Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân cười đáp "Thầy không biết mình gầy như thế nào đâu, nhẹ như vậy, em chỉ bán ôm thầy thôi, làm sao khó chịu được chứ" Nói xong lại nhìn tình hình xung quanh một chút, nơi đây là phòng truyền dịch, gần nhất bệnh nhân rất nhiều, mỗi vị trí đều có đầy người ngồi, trừ bỏ một vài người, những người còn lại đều có người nhà theo cùng, phụ huynh ôm con, con gái nâng đỡ, chăm sóc cho cha mẹ già, còn có cặp tình nhân đang ôm nhau, đương nhiên, cũng có hyung đệ, đại ca ca ôm tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ kia bị ghim kim mà khóc trong lòng ca ca, ca ca dỗ dành cậu ta, nói truyền xong sẽ dẫn cậu ta đi ăn Khẳng Đức Cơ(1)... Ngô Thế Huân nhìn hai người kia, lại cúi đầu nói bên tai Lộc Hàm , "Không ai chú ý nơi này cả, hơn nữa, mọi người xem chúng ta ở bên nhau, nói không chừng còn cho rằng chúng ta là anh em nữa."

(1) Khẳng Đức Cơ : Kentucky

Lộc Hàm không tự nhiên mà giật giật người, lại nghe Ngô Thế Huân nói, "Vóc người thầy không cao, lại nhỏ như vậy, sẽ bị cho là đệ đệ."

Lộc Hàm nghĩ đứa nhỏ này càng ngày càng càn rỡ, chảng lẽ sự nghiêm khắc của anh bởi vì thần sắc suy yếu do bị bệnh mà hoàn toàn mất sạch hết sao?

Lộc Hàm rầu rĩ, oán giận nói, "Thực sự là không để người lớn vào mắt."

"Không có a, em rất tôn kính giáo viên, nhất là thầy, em yêu thầy nhất." Ngô Thế Huân một chút cũng không sợ người khác nghe được, cứ như vậy mà nói bên tai Lộc Hàm .

Lộc Hàm bị hắn làm cho xúc động, thân thể không tự chủ mà run lên, đỏ mặt mắng, "Càng ngày càng nói không ra gì."

"Quên đi, em không nói với thầy mấy cái này nữa." Trên mặt Ngô Thế Huân hiện lên một nụ cười hồ ly, lại hỏi, "Bây giờ thầy khỏe hơn chưa?"

Hắn không lấy tay sờ, mà trực tiếp dùng trán mình chạm lên trán Lộc Hàm , xác định đã hạ sốt, mới yên lòng, cười nói, "Hạ sốt rồi thì tốt, thầy bị bệnh, em rất lo lắng."

Lộc Hàm không trả lời hắn, đây là lần đầu tiên anh được người khác ôm vào lòng truyền nước biển, cho dù là lúc nhỏ, mỗi lần bị bệnh cũng chỉ tự mình đến bệnh viện, bởi vì mẹ bận phải đi làm, nên không có cách nào chăm sóc cho anh, anh rất ghét bệnh viện, cũng rất ghét khi phải đi một mình, sau đó, nhìn thấy những người khác đều có cha mẹ yêu thương chăm sóc, lòng anh rất chua xót, rất buồn, thế nhưng, khi đau buồn qua đi, anh lại càng kiên cường, bởi vì anh biết, anh không thể tùy hứng càng không có quyền làm nũng.

Như thể đem tất cả sự chăm sóc dịu dàng mà từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ được cảm nhận qua ở trong bệnh viện, anh cảm thấy hành động của mình có hơi quá, tính tình bất giác trở nên trẻ con, anh kéo lấy tay Ngô Thế Huân nói, " Ngô Thế Huân tay của tôi lạnh quá."

Tay trái của Lộc Hàm vì đang truyền dịch mà phải cởi bao tay, Ngô Thế Huân sờ tay anh quả thật rất lạnh, hắn thấy những giường khác, người nhà họ đều mang theo túi chườm nóng, mà hắn lại không có, vì vậy liền dùng tay mình áp chặp tay Lộc Hàm dỗ dành, "Không bao lâu nữa sẽ xong, quay về rồi sưởi ấm."

Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn vẻ mặt Lộc Hàm ,  thấy Lộc Hàm cúi đầu nhắm mắt lại, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Mùa đông truyền nước biển, nước truyền vào lạnh buốt, làm cho cả cánh tay của anh đều lạnh cả lên, Lộc Hàm cảm thấy cánh tay trái lạnh đến tê tê, không nhúc nhích được, anh muốn nói cho Ngô Thế Huân biết, nói không chừng Ngô Thế Huân sẽ lại xoa ấm cho anh!

Người đang ôm anh này thực là một nam sinh tốt! Có thể gặp được một người như vậy, coi như trời cao thương hại, anh vốn còn nghĩ rằng mình sẽ không thể gặp được một nửa còn lại, vì anh còn thiếu nhiều thứ lắm, bây giờ mới hiểu được, những điều tốt luôn ở phía sau, cho nên, con người a, phải biết kiên trì chờ đợi.

Truyền nước biển xong, Lộc Hàm hoàn toàn hạ sốt, chỉ là thân thể vẫn ê ẩm, yếu ớt vô lực, phải nhờ đến Ngô Thế Huân đỡ mới có thể bước đi. Dĩ nhiên Ngô Thế Huân có ý muốn cõng anh, nhưng bị Lộc Hàm cự tuyệt.

Lấy thuốc xong hai người đi ra bệnh viện, đón xe trở về.

Quả thực, chiếc áo khoác dùng để bao chân cho anh đã nhăn đến không thể mặc được nữa, bất quá Ngô Thế Huân không thèm đề ý, chỉ yêu thương nhìn Lộc Hàm .

Trở về nhà trọ, Ngô Thế Huân đưa anh nằm lên giường, sau đó đi vào nhà bếp nấu nước để nhúng khăn ấm cho Lộc Hàm lau tay, đợi đến khi cầm lấy cánh tay trái lạnh băng của Lộc Hàm . Lại nhớ đến lúc truyền nước biển, hắn mới hiểu vì sao Lộc Hàm nói tay anh bị lạnh, không chỉ bàn tay, mà cả cánh tay đều lạnh, hắn cảm thấy hổ thẹn vì bản thân quá bất cẩn, hiếm khi thầy nói một câu ỷ lại như vậy, chính mình lại hoàn toàn không hiểu ý.

Ngô Thế Huân một mặt kiểm tra độ ấm của khăn, một mặt lấy khăn ủ ấm cánh tay Lộc Hàm , Lộc Hàm tùy hắn hầu hạ mình, trong lòng rất ấm áp.

Làm tốt mọi thứ, Ngô Thế Huân đột nhiên nhớ đến cái gì, liền thò tay vào trong chăn mò tìm bàn chân của anh, phát hiện bàn chân cũng rất lạnh, bèn đi hứng một chậu nước nóng, nói với Lộc Hàm "Thầy, ngâm chân một chút đi!"

Lúc Chu Ngô Thế Huân nắm lấy chân anh, Lộc Hàm không được tự nhiên mà rụt lại một chút, dù sao, với một người sợ nhột như anh, bàn chân chính là tử huyệt, khi thấy Ngô Thế Huân muốn bắt lấy chân anh, anh nói nhanh, "Tôi tự làm là được, cậu đừng đụng vào chân tôi, tôi sợ nhột."

Ngô Thế Huân đỡ anh ngồi dậy, cười nói với Lộc Hàm "Thì ra chân thầy sợ nhột!"

Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Ngô Thế Huân , Lộc Hàm lại nhớ đến thời gian học đại học bị bạn cùng phòng cù lét bàn chân, lập tức cảnh cáo Ngô Thế Huân "Không được đụng vào chân tôi! Nếu không tôi sẽ không khách khí với cậu đâu nhé!"

Ngô Thế Huân cười nhìn Lộc Hàm , rồi đi đến một bên, "Thầy rửa nhanh đi! Nếu không nước sẽ nguội."

Lộc Hàm ngồi vào mép giường, đem chân bỏ vào trong nước, dòng nước ấm áp làm anh thoải mái mà nhắm mắt lại.

Ngô Thế Huân nhìn đôi bàn chân trắng nõn của Lộc Hàm uyển chuyển ngâm trong nước, phi thường xinh đẹp, tựa như một món đồ mỹ nghệ tinh xảo, nói, "Chân thầy rất nhỏ!"

"Chính vì nhỏ nên rất khó mua giầy, nếu như có thể lớn thêm hai ba số mới tốt." Lộc Hàm tùy ý nói.

Ngô Thế Huân nhìn bàn chân của anh, nghĩ đến các tập tục ngày xưa, như là nếu nhìn thấy bàn chân của con gái thì sẽ phải cưới nàng, nếu hiện tại vẫn còn tập tục ấy, như vậy, hắn phải cưới thầy rồi.

Thế là, trên mặt lại hiện lên biểu tình say mê, Lộc Hàm nhìn thấy kỳ quái, hỏi, "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì a! Nơi này của thầy không có máy điều hòa, cũng không có chăn điện, mùa động lạnh như vậy, khó trách sinh bệnh." Ngô Thế Huân nhìn quanh, than thở.

Nghe hắn nói như vậy, Lộc Hàm cũng thở dài, "Không có máy điều hòa cũng không sao, thật ra tôi có chăn điện, nhưng mà, một lần mẹ tôi đến thăm, nói tuổi còn trẻ mà dùng chăn điện thì cơ thể sẽ không tốt, sau đó tịch thu."

Nghe Lộc Hàm nói vậy, Ngô Thế Huân mở to mắt cả kinh, "Vì sao?"

"Mẹ tôi là người rất nghiêm khắc, hơn nữa, có nhiều lúc, lời của mẹ không cho phép phản kháng." Ngữ khí của Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ.

"Vậy sao?" Lúc này, Ngô Thế Huân cực kỳ đồng tình với Lộc Hàm , mẹ của hắn cũng không phải như thế, tuy rằng cũng nghiêm khắc như vậy, nhưng, về mặt vật chất chưa bao giờ cắt giảm thứ gì của hắn, hơn nữa, còn luôn dành cho hắn những món đồ tốt nhất.

"Phải a! Tôi đã lớn thế này, nhưng tất cả đều phải nằm trong sự khống chế của mẹ." Lộc Hàm nhíu mày nghĩ về bản thân, nếu anh cùng một người đàn ông khác ở bên nhau, hơn nữa người này lại nhỏ hơn anh rất nhiều, còn là học sinh của anh nữa, nói không chừng mẹ sẽ đánh gãy chân anh mất.

Ngô Thế Huân cũng nhíu mày, bất quá, một chút liền giãn ra, đi đến ngồi xuống trước thao nước, nhận thấy nước trọng chậu không còn quá nóng, liền hỏi, "Thầy lau chân bằng khăn nào?"

Lộc Hàm sửng sốt một hồi, mới chỉ về phía cái khăn treo bên cạnh tủ quần áo, Ngô Thế Huân đem đến để trên tay anh, Lộc Hàm lấy chân ra khỏi chậu nước, khi Ngô Thế Huân đem chậu nước đi ra cửa, mới quay đầu lại, vẻ mặt kiên định mà nói với Lộc Hàm "Thầy, em sẽ không để cho thầy bị tổn thương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro