Quyển 1 : Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngủ đến nữa đến nửa đêm, Ngô Thế Huân bị tiếng ho của Lộc Hàm đánh thức, mơ mơ nàng màng mở chăn ra, vẻ mặt Lộc Hàm đỏ bừng, đầu nóng đầy mồ hôi, bởi vì cơ thể quá nóng, phỏng chừng trong phổi cũng bị nóng, làm cho anh càng ho lợi hại hơn Lộc Hàm cau mày, nói lầm bầm, "Sao lại nóng thế này?"

Ngô Thế Huân cầm chiếc áo khoác trên tấm chăn ra, ý thức có chút mơ hồ, hàm hàm hồ hồ nói, "Thầy, bây giờ đỡ hơn chưa?"

Lộc Hàm lau mồ hôi trên trán, ngồi dậy, tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài tấm chăn, thoải mái thở dài, xem ra, hai người chen chúc trên một chiếc giường, cho dù là mùa đông thì cũng rất nóng.

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm ngồi dậy, ý thức mới thanh tỉnh một ít, lo lắng nói "Thầy, như vậy thầy sẽ bị lạnh."

"Không sao. Cậu ngủ đi! Tôi muốn đi vệ sinh." Lộc Hàm nói rồi đứng lên, khi bò ngang qua người Ngoo Thế Huân , thân thể mềm nhũn không có khí lực thoáng một cái ngã quỵ lên người Ngô Thế Huân , kỳ thật cũng không có gì, đứng lên lần nữa là được, chỉ là Ngô Thế Huân lại vươn tay kéo anh lại, để anh không bị ngã xuống đất.

Cánh tay nhẵn bóng của Ngô Thế Huân làm Lộc Hàm sửng sốt một chút, lúc hắn đỡ giúp anh xuống giường, tấm chăn trên người Ngô Thế Huân bị rơi xuống, lộ ra ngửa thân trên trần trụi, Lộc Hàm lại càng thêm sững sờ, nói bằng giọng bằng phẳng, "Sao cậu không mặc quần áo?"

Kỳ thực, nửa thân trên trần trụi của Ngô Thế Huân rất gợi cảm, trên người không có đại khối đại khối cơ bắp, bất quá, bởi vì thường xuyên đánh bóng rổ, nên kết cấu cơ bắp trên người rất cân xứng, phi thường xinh đẹp, thậm chí, trong tầm mắt mông lung không mang kính của Lộc Hàm vẻ đẹp này càng thêm sâu sắc, mặt anh có chút đỏ, chẳng qua là vừa nãy bị nóng nên gương mặt vốn đã rất hồng, Ngô Thế Huân mới không phát hiện ra sự khác thường của anh mà thôi.

Mà lúc này Ngô Thế Huân cũng không dám nói bản thân có thói quen ngủ khỏa thân, sợ thầy tức giận, hắn nói quanh co, "Quần áo của thầy rất nhỏ, mặc vào khó chịu, ngủ không được, nên chỉ có thể như vậy."

Lộc Hàm không dám nhìn hắn, tới tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ mà anh mặc rộng thùng thình đưa cho hắn, nói với hắn, "Bộ đồ này khá to, cậu xem có mặc được hay không, nếu vừa được thì tốt." Sau khi đưa cho hắn, lại hướng hắn khoát khoát tay, "Mặc rồi cậu ngủ đi!" Nói xong bước cao bước thấp đi vào phòng vệ sinh.

Ngô Thế Huân mặc bộ đồ ngủ rõ ràng rất nhỏ kia của Lộc Hàm tuy tay áo và ống quần đều ngắn một khúc, nhưng cũng không tồi, chí ít là không có bó sát thân thể khó chịu.

Ngô Thế Huân thấp thỏm ngồi trên giường đợi Lộc Hàm quay lại, Lộc Hàm  đứng trước bồn rửa tay dùng nước lạnh rửa gương mặt đỏ bừng của mình, trận dậy sóng kia trên mặt bây giờ mới lặng xuống một ít, định đợi Ngô Thế Huân mặc áo ngủ xong mới quay lại.

Đợi Sở Mộ quay lại, Ngô Thế Huân đã thấp thỏm rất lâu, hơn nữa, còn muốn hoàn toàn tỉnh ngủ.

Đỡ lấy thân xác rất không vững vàng của Lộc Hàm , giúp anh đi vào bên trong giường nằm yên, Ngô Thế Huân mới tắt đèn ngủ ở bên ngoài giường.

Trong bóng tối, hương mai vàng nhẹ nhàng mà phiêu đãng(1) ở trong phòng, Ngô Thế Huân trợn mặt nhìn trần nhà một lát, sau đó nhỏ giọng kêu "Thầy..."

(1) Phiêu đãng : bay bổng.

Lộc Hàm giả bộ ngủ không để ý, vì vậy Ngô Thế Huân đành không gọi nữa, trong phòng yên tĩnh, còn có thể nghe được rất nhỏ tiếng giọt sương rơi xuống từ hoa mai vàng.

Ngô Thế Huân nghe thanh âm bên ngoài, rất muốn xoay người lại ôm Lộc Hàm vào lòng, nhưng mà, đó cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi, không bao lâu sau, nghe được tiếng hô hấp đều đều rất nhỏ của Lộc Hàm chắc là đã ngủ rồi.

Ở trong sự tĩnh lặng này, ở trong căn phòng nhỏ này, cảm thụ được hô hấp của người mình yêu thương, giấc ngủ tìm đến trong sự ấm áp và yên lành.

Sáng sớm thứ hai, Lộc Hàm thức dậy, sau đó đánh thức Ngô Thế Huân , Ngô Thế Huân mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường.

Hôm qua Lộc Hàm ngủ rất nhiều, nên sáng hôm nay thức dậy rất sớm, dù có ho khan một chút còn chảy chút nước mũi, bất quá, đầu không còn đau nữa, cũng hết sốt rồi, liền nấu một nồi mì, làm cho Ngô Thế Huân một tô, khi anh đã ăn xong rồi, Ngô Thế Huân vẫn còn chưa đi ra phòng vệ sinh, anh cảm thấy rất kỳ quái, bèn đi vào xem, mới phát hiện Ngô Thế Huân đang đứng ngủ bên cạnh bồn rửa tay.

Lộc Hàm sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ mà dùng nước lạnh vỗ vào mặt Ngô Thế Huân đánh thức hắn, sau đó giục Ngô Thế Huân đánh răng rửa mặt nhanh một chút, rồi đi ăn mì, nếu không mì sẽ nở ra hết.

Lộc Hàm vẫn chưa biết căn bệnh không thể tỉnh ngủ vào mỗi ngày lúc sáng sớm của Ngô Thế Huân , còn nghĩ rằng ngày hôm qua Ngô Thế Huân phải chăm sóc cho anh nên mới mệt mỏi như vậy, thế là, trong lòng cảm động vô cùng, đôi mắt nhìn Ngô Thế Huân cũng dịu dàng hơn.

Ngô Thế Huân ăn xong tô mì liền bị thầy đuổi về lấy sách thay quần áo, Ngô Thế Huân nói mãi không muốn, cuối cùng vẫn phải bước đi.

Khi đi học, Lộc Hàm quả thực để mọi người tự làm bài, anh thường ho khan vài tiếng, làm Ngô Thế Huân vô cùng lo lắng, hết giờ học toán cũng không đi học môn kế toán , mà nhờ Hoàng Thao giúp mình đem sách vở về, còn bản thân đi cùng với thầy, đi khám bệnh cùng thầy.

Đương nhiên Lộc Hàm không muốn Ngô Thế Huân đi cùng, mà muốn hắn đi học môn kế toán, bất quá, chuyện Ngô Thế Huân đã quyết định căn bản sẽ không thay đổi được, Lộc Hàm không còn cách nào, đành vừa giáo huấn hắn vài câu, trong lòng vừa càng thêm ngọt ngào, tùy ý hắn đi cùng.

Buổi chiều Lộc Hàm vẫn còn một tiết dạy, Ngô Thế Huân thấy anh đã bớt ho. Nhưng vẫn lo lắng như cũ, vẫn tiếp tục không cho anh giảng bài, để mọi người tự làm bài tập.

Buổi tối, Ngô Thế Huân lại đi đến ký túc xá của Lộc Hàm mang theo rất nhiều trái cây, bên trong còn có rất nhiều quả lê, bởi vì mẹ hắn gọi điện cho hắn . Ngô Thế Huân liền hỏi bệnh ho nên ăn cái gì, mẹ hắn còn tưởng hắn bị ho, lo lắng hỏi hắn có phải không biết tự chăm sóc mình hay không, còn nói muốn tới thăm hắn, hại Ngô Thế Huân phải vội vàng giải thích, nói là bạn hắn bị ho khan, để mẹ hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.

Biết được ăn đường phèn tuyết lê(2) có thể trị ho. Vì vậy, Ngô Thế Huân liền mua rất nhiều quả lê, lo chỗ của Lộc Hàm không có đường phèn, bèn đi mua một gói đường phèn to.

(2) Đường phèn tuyết lê : là một món ăn trị ho. Thật ra thì tớ muốn ghi nó thành nước quả lê or chè quả lê, cơ mà sau khi search trên mạng, tớ thấy món này có rất nhiều phương pháp chế biến, từ đơn giản đến khá cầu kỳ, nếu gọi nó là nước quả lê or chè quả lê cũng không hẳn là đúng, nên tớ quyết định để y nguyên từ mà QT dịch.

Nhận lấy những món đồ của Ngô Thế Huân , trong lòng Lộc Hàm nổi lên một cảm giác ê ẩm trướng trướng, nói không ra lời một lúc lâu, cũng không có chống đối nụ hôn khi gặp mặt của Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân làm theo cách nấu đường phèn tuyết lê mà mẹ hắn nói, Lộc Hàm cúi đầu uống, trong lòng từng đợt ấm áp, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một câu "Cảm ơn!"

Tuy chỉ là một câu cảm tạ, nhưng đã làm Ngô Thế Huân vui vẻ vô cùng, bởi vì hắn nghe ra được, bây giờ thầy đã coi hắn là một người yêu ngang hàng nhau, mà không phải là một cậu học sinh nhỏ hơn thầy rất nhiều tuổi.

Lộc Hàm không có ý giữ Ngô Thế Huân qua đêm, Ngô Thế Huân đương nhiên rất biết điều mà rời khỏi, bất quá, lúc đi ra, Lộc Hàm nói với hắn "Sau này có thể thường xuyên gọi điện thoại."

Điều này khiến cho Ngô Thế Huân đang đi ra cửa liền quay người lại, đóng cửa hung hăng chạy đến ôm Lộc Hàm một hồi, còn hôn lên mặt anh một cái, nói "Được, thầy, có phải từ bây giờ trở đi chúng ta kết giao đúng không?"

Lộc Hàm đỏ mặt, đẩy hắn ra, không có trả lời, bất quá, cái này coi như là ngầm chấp nhận rồi!

Ngô Thế Huân ẩn tình đưa tình nhìn anh, bàn chân nhất quyết không đi, Lộc Hàm theo dõi hắn, trong mắt tràn đầy nghi vấn, Ngô Thế Huân cười khom người đưa mặt đến trước mặt Lộc Hàm con mắt lấp lánh, nói, "Thầy, nếu đã kết giao, thì có thể cho em một nụ hôn tạm biệt được không?

Lộc Hàm đỏ mặt mắng, "Cậu, cút đi!"

Song, ngay tại ánh mắt chờ mong của Ngô Thế Huân anh lại chạm nhẹ lên mặt hắn một chút.

Ngô Thế Huân thỏa mãn mà đi mở cửa rời khỏi, Lộc Hàm đứng bên cạnh bàn cách đó không xa nhìn hắn, trong mắt dịu dàng thắm thiết, Ngô Thế Huân lại chạy về ôm anh một chút, nói, "Thầy, em thích thầy!"

Lộc Hàm chặn lại đẩy hắn ra, "Cậu còn chưa rời khỏi?"

Ngô Thế Huân vừa cười vừa ly khai, vừa nói "Em và thầy vĩnh viễn không rời nhau!"

Trước khi Lộc Hàm nổi bão, liền nhanh mở cửa đi ra.

Gió đêm trên đường tựa như đang sưởi ấm. Ngô Thế Huân cười ngây ngô nhìn bầu trời đem sẫm, đương nhiên, người cười ngây ngô thế này không phải một mình hắn, Lộc Hàm cũng đang cười ngây ngô nhìn cánh cửa kia!

A, mọi người khi yêu đều biến thành kẻ ngu si có chỉ số thông minh thấp.

Nhưng mà, chắc chắn rằng những người đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy đều cam tâm tình nguyện a!

———————————————————————————

- Các bạn ơiii !!!! Đây là truyện mình chuyển ver lại nên có nhiều sai xót ạ . Mong mọi người có thấy chổ nào sai có thể cmt để mình chỉnh lại ạ !
- Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro