Quyển 2 : Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một trận cảm mạo của Lộc Hàm khiến cho quan hệ của hai người bước vào thời kỳ ngọt ngào.

Nếu Lộc Hàm đã nói có thể thường xuyên gọi điện thoại, Ngô Thế Huân cũng không giống như trước đây, vì lo lắng bản thân quá bám dính lấy thầy khiến cho thầy chán ghét hắn, tay cầm điện thoại di dộng muốn gọi mà lại không dám gọi.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Ngô Thế Huân đều gọi một cuốc điện thoại cho Lộc Hàm cũng không có bao nhiêu chuyện để nói, chỉ tùy tiện nói vài chủ đề đơn giản, ân cần thăm hỏi lẫn nhau, sau đó thì cúp máy.

Nhưng thật ra lúc sau cùng của mỗi lần Ngô Thế Huân đều nói một câu "Thầy, em thích thầy" Sau đó mới nói chúc ngủ ngon.

Giống như một lời thôi miên, Lộc Hàm cảm thấy cho dù là một người vô tình, mỗi ngày đều nghe như vậy cũng sẽ bắt đầu yêu thương. Vì vậy, mỗi lần nghe được Ngô Thế Huân nói thì lại cường liệt yêu cầu "Không được tùy tiện nói tại bên miệng, nếu như bị người khác nghe được thì không tốt!"

Bất quá, ngẫm lại cũng biết, Ngô Thế Huân sẽ luôn tìm được đủ loại lý do mà thuyết phục Lộc Hàm , tỷ như "Em chỉ muốn bày tỏ trái tim của em cho thầy biết mà thôi, thầy không thích nghe sao?"

Lộc Hàm hiểu bản thân thực sự không có khả năng thắng được Ngô Thế Huân . Vì chỉ cần nghe Ngô Thế Huân nói như vậy, lòng dạ cứng rắn của anh liền cứng không nổi nữa.

Ngô Thế Huân đã lấy được chìa khóa ký túc xá của Lộc Hàm , mỗi ngày đều đến ăn ở chỗ của Lộc Hàm . Nếu Lộc Hàm có thời gian, thì Lộc Hàm sẽ nấu cơm, nếu Ngô Thế Huân có thời gian, thì Ngô Thế Huân sẽ làm, mỗi ngày hai người đều ngồi đối nhau ở trước chiếc bàn nhỏ này ăn cơm, làm cơm cho nhau ăn chính là một loại hạnh phúc cùng vui sướng, tình ý ấm áp hóa mở giá lạnh mùa đông, làm cho căn phòng trọ nho nhỏ luôn luôn tràn ngập hơi thở ngọt ngào ấm áp.

Đã là cuối tháng mười hai, kỳ thi cuối kỳ tới gần, tiết học các môn đều kết thúc, dĩ nhiên, tiết học toán cũng kết thúc.

Lúc này, chính là lúc Ngô Thế Huân bận bịu nhất, mà cũng là lúc Lộc Hàm nhàn hạ nhất.

Lộc Hàm ngồi ở trên giường đọc sách, Ngô Thế Huân an vị trong đống sách vở ở trước bàn làm bài, ở đây thay thế thư viện, trở thành nơi ôn tập cuối cùng của Ngô Thế Huân . Hơn nữa, ở nơi này có Lộc Hàm giám sát hắn, hắn tuyệt không dám qua loa, mỗi môn học đều hảo hảo ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Ngô Thế Huân là loại người thất thường rất hay đi trễ, trốn học, trong giờ học thường không tập trung, gần như là tự mình đọc sách sau giờ học, tới giai đoạn ôn tập cuối cùng, mới đi photocopy bút ký(1) của các bạn cùng lớp để xem, sau đó lại dùng máy tính của Lộc Hàm xem các bản PPT(2) của những môn học của các vị giáo viên khác, coi như hết sức dụng tâm ôn tập.

(1) Bút ký : bài ghi chép.
(2) PPT : PowerPoint.

Hắn ra sức như thế, dĩ nhiên là có nguyên nhân.

Nhớ tới ngày đó, chân mày, khóe mắt của Ngô Thế Huân đều vui cười.

"Thầy, nhiều sách như vậy, còn có bút ký, giáo án, làm sao xem hết a! Chỉ cần thi đạt tiêu chuẩn là được rồi!" Ngô Thế Huân cầm trong tay sách, giáo trình, bút ký hóa học vật lý để lên cái bàn nhỏ trong phòng khách của Lộc Hàm,  cau mày nhụt chí nói.

"Sao cậu lại nghĩ như vậy, này là thái độ học tập của cậu sao, sáu mươi điểm tuyệt đối không được." Lúc này Lộc Hàm hiện rõ bản sắc của một người thầy, mặt mày hung tợn chỉ vào Ngô Thế Huân giáo huấn.

"Vậy bây giờ làm sao đây, nhiều như vậy, thời gian chỉ có một tuần, chín môn, là chín môn a, làm sao học cho hết." Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sô pha nhìn đống sách vậy lý hóa học phải học, tâm tư chán nản. Còn có Anh văn, toán học, kế toán, máy tính, quân sự, tiêng Anh khẩu ngữ...

"Ngô Thế Huân , tiểu tử cậu bình thường làm gì hả, để bây giờ nước tới chân mới nhảy." Lộc Hàm bị thần sắc của Ngô Thế Huân làm cho tức giận.

Thấy thầy giận thành như vậy, Ngô Thế Huân cũng không dám nói đó là vì em nhớ thầy, nên mới không có tâm trí học hành, vẻ mặt đau khổ đành nói, "Được rồi, em sẽ gắng sức, mỗi môn đều hảo hảo ôn tập."

"Cái gì gắng sức, là nhất định, nhất định phải ôn tập tốt, cậu thử thi không tốt xem!" Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân cường điệu nói.

Vẻ mặt Ngô Thế Huân ủy khuất, "Thầy thiệt dữ."

"Bây giờ thì chê tôi dữ, cậu thử thi kém xem tôi có dữ hay không!" Lộc Hàm trừng mắt nói với Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân vừa cười vừa từ từ đi đến bên cạnh Lộc Hàm ôm lấy eo anh, nói "Làm sao em lại chê thầy dữ chứ, thầy dữ lên càng đáng yêu hơn được chưa!"

Lộc Hàm quay đầu, lời nói lạnh nhạt "Có ý gì."

"Không có ý gì hết a! Chính là khi thầy dữ lên em cũng thích!" Ngô Thế Huân lập tức giải thích.

Lộc Hàm "hừ" một tiếng, lúc nào cũng bị lời ngon tiếng ngọt của Ngô Thế Huân làm cho đỏ mặt.

Ngô Thế Huân lại chuyển mắt lên đống sách trên mặt bàn, cố ý mềm giọng làm nũng nói "Thầy, để xem nhiều sách như vậy, thì cần phải có một chút động lực, cảm xúc không đủ mãnh liệt thì căn bản không làm tốt được!"

"Cậu muốn động lực gì?" Lộc Hàm biết chắc đứa nhỏ này lại muốn giở trò bịp bợm nữa đây mà.

Ngô Thế Huân vừa đưa miệng đến bên tai Lộc Hàm nói nhỏ một câu, lại vừa tựa đầu lên trên vai của Lộc Hàm tiếp tục làm nũng "Thầy, như vậy đi! Chờ em thi xong, thầy đáp ứng, thế nào?"

Lộc Hàm quay đầu gương mặt một bộ lãnh đạm nhìn Ngô Thế Huân buồn bã nói "Cậu học cho tôi hay cho bản thân cậu! Sao lại có thể nêu ra loại yêu cầu này?"

Thần sắc Ngô Thế Huân hề hề thương cảm, "Thầy không muốn hả?"

Lộc Hàm cúi đầu nghĩ một hồi, rồi lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân thì thầm "Được rồi! Nhưng mà, cậu phải lấy được học bổng hạng nhất mới đến đây nói điều kiện với tôi."

Ngô Thế Huân lập tức triển mi mà cười, hôn lên mặt Lộc Hàm một cái, nói, "Thầy nói phải giữ lời a!" Nói rồi nắm tay Lộc Hàm lên cầm lấy ngón tay anh.

"Làm gì vậy?" Lộc Hàm muốn lấy tay về.

"Móc ngóe a!" Tuy Ngô Thế Huân nói như vậy, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn Lộc Hàm làm mười ngón tay dây dưa di chuyển

Lộc Hàm bị hắn nhìn đến tim đều đập rối loạn, mặt đỏ lên, rút tay về, ngữ khí cũng không còn cương quyết nổi "Cậu không còn là con nít ngây thơ nữa, còn móc ngóe tay!" Nói xong liền chạy ra khỏi phạm vi của Ngô Thế Huân .

Động lực của Ngô Thế Huân tràn đầy, sau đó liền đem tất cả tư liệu sách vở cần ôn tập chuyển đến chỗ Lộc Hàm , ngay cả chiếc bàn dài làm việc của Lộc Hàm cũng bị hắn chiếm dụng . Mà Sở Mộ chỉ có thể mua một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường để làm việc của mình.

Lộc Hàm nấu một chén chè Bát Bảo(3) bưng tới cho Ngô Thế Huân ,  dọn dẹp sách vở trên bàn một chút, để chén trà bên cạnh, nói " Ngô Thế Huân , ăn bữa khuya đi!"

(3) Chè bát bảo

Ngô Thế Huân " ừ "  một tiếng, không hề nhúc nhích tiếp tục xem bút ký.

Khi Lộc Hàm lại từ nhà bếp đi vào phòng ngủ, thấy bát chè Bát Bảo vẫn còn, mà Ngô Thế Huân còn đang xem bút ký.

" Ngô Thế Huân , ăn bữa khuya trước đi." Lộc Hàm đi đến vỗ vỗ vai Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân lại "ừ" một tiếng, liếc mắt nhìn bát Bát Bảo kia một chút, thở dài.

Lộc Hàm nghe tiếng hắn thở dài, nói "Sao vậy, không đói bụng, không muốn ăn sao?"

Ngô Thế Huân bưng bát chè Bát Bảo lên dùng cái muỗng múc ăn, rồi xoay người đối Lộc Hàm vẻ mặt sầu khổ "Đồ thầy làm, sao em lại không muốn ăn chứ, chỉ là, ăn cái này xong thầy sẽ bảo em đi về."

Hiện tại, Ngô Thế Huân ở chỗ Lộc Hàm ôn tập, mỗi ngày tối đa chỉ có thể đến mười giờ ba mươi phút, mà phân giới chính là bữa ăn khuya do Lộc Hàm nấu, chỉ cần Ngô Thế Huân ăn xong bữa khuya, Lộc Hàm sẽ bắt đầu mời hắn trở về.

Lộc Hàm nhíu mày nhìn hắn, không trả lời vấn đề của Ngô Thế Huân , lẽ nào anh còn phải lưu đứa trẻ này qua đêm ở đây sao.

Giọng điệu của Lộc Hàm vẫn bình thường như cũ, "Ăn nhanh đi! Không thì sẽ nguội, ăn xong rồi đi về, ngủ sớm một chút, sáng mai còn có thể đến đây sớm một chút ăn điểm tâm sáng."

Ngô Thế Huân mím môi ra vẻ vô cùng ủy khuất vô tội, tựa như một đứa trẻ bị gia trưởng đuổi ra khỏi nhà.

Nhìn hắn như vậy, Lộc Hàm lại nở nụ cười, sờ sờ tóc của hắn, "Ăn mau rồi trở về đi! Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi giữ cậu ở lại hay sao?"

"Em chính là muốn thầy giữ em lại a! Mỗi ngày em đều suy nghĩ đến lúc nào thì thầy mới để em ở lại đây?" Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm thẳng thắng vô tư đáp.

Lộc Hàm cười nói, "Giữ cậu ở lại, cậu muốn làm gì!"

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói như vậy, lại nhìn ánh mắt bình thản mênh mông bằng phẳng mang theo ý cười dịu dàng của Lộc Hàm , liền một trận chột dạ, cư nhiên đỏ mặt, ấp úng nói, "Không muốn làm gì cả a!"

"Thì đúng rồi, cho nên ăn mau rồi trở về đi! Ngày mai đến sớm một chút!" Lộc Hàm lại sờ sờ cái lỗ tai đỏ của Ngô Thế Huân .

Trên lỗ tai truyền đến cảm giác ngưa ngứa, khiến Ngô Thế Huân đỏ mặt cúi đầu, đây là lần đầu tiên Lộc Hàm chủ động làm chuyện mờ ám thân mật này với hắn, tuy rằng nghi ngờ việc sờ sờ lỗ tai này giống như là đang an ủi tiểu động vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro