Quyển 2 : Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong thời gian thi cuối kỳ, tất cả mọi người đều bận rộn cả lên, đôi khi cũng có vài vấn đề mà Ngô Thế Huân phải ở lại trong ký túc xá của Lộc Hàm . Vì vậy, mỗi khi bị Hoàng Thao lảm nhảm đến phiền một câu "Có tình quên nghĩa", Ngô Thế Huân liền cùng Hoàng Thao đi thư viện tự học.

Trong thư viện có máy điều hòa, ngày thường có không ít người, trong thời gian ôn tập thi cuối kỳ càng nhiều người hơn nữa, nên sáng sớm Hoàng Thao phải đến giữ chỗ, sau đó gọi điện thoại giục Ngô Thế Huân rời giường, điện thoại bàn của ký túc xá ầm ĩ ít nhất ba lần . Ngô Thế Huân mới có thể chậm chạp ngồi dậy, nghĩ đến hôm nay cũng không phải ở cùng Lộc Hàm , trong lòng liền trống trải, thu dọn chăn giường, đến nhà ăn ăn điểm tâm xong, vừa đi đến thư viện, vừa gọi điện thoại cho Lộc Hàm .

Thường thường vào lúc này Lộc Hàm đang ở trên xe giao thông công cộng, trong xe chen lấn huyên náo, thành thật mà nói anh một chút cũng không nghe được đầu dây bên kia Ngô Thế Huân đang nói cái gì, song, anh cũng không bao giờ có ý muốn chủ động cúp điện thoại, cứ như vậy mà lẳng lặng cảm thụ âm tuyến của Ngô Thế Huân từ bên kia truyền đến, giống như đó chính là Ngô Thế Huân đang ghé vào lỗ tai anh hô hấp, là một việc tốt đẹp nhất vào buổi sớm, cả ngày này, tâm trạng của anh sẽ rất tốt.

Sở dĩ lúc này Lộc Hàm vẫn còn bận bịu cũng là do Ngô Thế Huân gây nên.

Lộc Hàm là giảng viên, trường học có cung cấp nhà ở, bất quá, tiền lương cũng không cao, một phần thu nhập đưa cho mẹ, phần còn lại dùng làm phí sinh hoạt cho bản thân, mà anh là một người cuồng mua sách, nên mỗi tháng đều chỉ đủ sống qua ngày mà thôi.

Cuộc sống vốn coi như không tồi, nhưng sau khi Ngô Thế Huân đến, sinh hoạt phí phải cung ứng cho hai người, sức ăn của Ngô Thế Huân lại gấp đôi, đồng thời, hắn còn muốn ăn quà vặt . Tuy Sở Mộ cho rằng một đứa trẻ lớn thế này, còn muốn ăn quà vặt thì cũng không phải là thói quen tốt, song, mỗi lần đi siêu thị mua đồ, ngang qua khu quà vặt, anh cũng nhịn không được mà đi vào mua hai ba món, tính như vậy, cho dù anh có giảm bớt khoản tiền mua sách, cuộc sống vẫn khó có thể tiếp tục. Tuy rằng có thể giảm một chút số tiền đưa cho mẹ, nhưng mà, nếu mẹ hỏi tại sao tiền sinh hoạt của anh lại tăng đột ngột như vậy, thì anh cũng không biết tìm lý do nào, cho nên, chỉ có thể đi ra ngoài kiếm thêm thu nhập mà thôi.

Công việc làm thêm của anh cũng có quan hệ với công việc hiện tại, đi dạy toán cho một trường bổ túc, giúp sư hyung phụ đạo thêm cho một học sinh trung học, sau đó còn có nhà xuất bản tìm anh viết sách hướng dẫn, những công việc này đều là dựa vào quan hệ mà tìm được, làm cũng không quá khó khăn, tiền kiếm được cũng không ít, chỉ là nhiều người sẽ nói anh vì tiền mà mất đi tự trọng, nếu để thầy của anh biết được, nói không chừng sẽ mắng anh không ngừng.

Lộc Hàm đã phải suy nghĩ vài ngày mới hạ được quyết tâm, so với lòng kiêu hãnh, cuộc sống bao giờ cũng quan trọng hơn, chung quy cũng không thể để cho Ngô Thế Huân phải đóng tiền sinh hoạt để ăn uống ở đây!

Kỳ thực, nuôi dưỡng Ngô Thế Huân làm lòng Lộc Hàm không những rất vui vẻ mà còn kiên định, dù sao, cơ sở kinh tế quyết định thượng tần kiến trúc, Ngô Thế Huân được anh nuôi, giống như Ngô Thế Huân là gia đình của anh, hơn nữa, bản thân anh còn là gia chủ, điều này làm sao không khiến cho tinh thần của anh thỏa mãn chứ!

Xe giao thông công cộng dừng lại bỏ người xuống, Lộc Hàm duy trì thăng bằng cơ thể, khi xe lại chạy đi, anh nghe được Ngô Thế Huân ở đầu dây bên kia nói hắn đã đến thư viện, phải cúp điện thoại . Lộc Hàm liền nói "Hảo hảo ôn tập", lại nghe bên kia nói một câu "Thầy ở bên ngoài phải chú ý an toàn, về sớm một chút." Sau đó, hai người cúp điện thoại.

Bước xuống từ xe giao thông công cộng, để đến trường bổ túc còn phải đi vài phần đường chung, gió lạnh mùa đông thổi qua, khăn quàng trên cổ lộ ra vẻ đặc biệt ấm áp, Lộc Hàm cúi đầu nhìn chiếc khăn, cảm thụ nó, rồi lại nghĩ đến chuyện Ngô Thế Huân tặng anh chiếc khăn quàng cổ.

Khăn quàng anh buộc hôm nay không phải là cái khăn quàng Ngô Thế Huân tặng cho anh . Ngày đó, Chu Niệm mang theo một túi to đến, Lộc Hàm cũng không có chú ý, khi anh đi ra mua đồ ăn, Ngô Thế Huân đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, Lộc Hàm sửng sốt một chút, tim đập gia tốc, lúc tinh thần ổn định lại mới nói, "Tôi muốn đi mua đồ ăn, câu nhanh đi học bài đi."

Nhưng Ngô Thế Huân lại cúi xuống hôn lên lỗ tai anh một cái, làm cái lỗ tai của anh đỏ lên, tim cũng đập rối loạn hơn.

Mà đứa nhỏ này lại không hề biết điều đó, còn cố ý nói vào lỗ tai của anh "Thầy, em có một thứ muốn đưa cho thầy, thầy nhìn thấy nhất định không được phép tức giận, cũng không được phép cự tuyệt."

Cúi đầu nghe được thanh âm gợi cảm như vậy của hắn, Lộc Hàm cảm thấy căn bản vô pháp chống lại, qua một hồi lâu mới nói "Vật gì vậy, vì sao tôi phải tức giận?"

"Thầy, trước tiên thầy phải nói là thầy không tức giận, cũng không cự tuyệt, sau đó em sẽ nói cho thầy biết đó là gì?" Ngô Thế Huân vẫn ở phía sau ôm lấy anh, khiến anh muốn xoay người lại cũng không thể, trên mặt nóng rần lên, cuối cùng phải buộc lòng đáp, "Được rồi, tôi sẽ không tức giận, cũng không cự tuyệt, cậu mau thả tôi ra."

Ngô Thế Huân nghe anh nói như vậy, đương nhiên rất cao hứng, đồng thời, được một tấc lại muốn tiến một thước, hôn lên lỗ tai anh một cái buông anh ra.

Lộc Hàm xoay người nhìn anh, Ngô Thế Huân nhanh chóng đi đến bên cạnh sô pha, từ trong cái túi được đặt trên đó lấy ra một món đồ.

Lộc Hàm nhìn, là một cái khăn quàng cổ, anh ngẩn người, "Không phải lần trước đã tặng cho tôi một cái khăn quàng cổ rồi sao? Thế nào lại có một cái nữa!"

"Cho nên, thầy mới không được tức giận, lần trước em ở trong cửa hàng, nhìn một lượt liền thấy ba cái đều hợp với thầy, nhịn không được, nên mua hết toàn bộ!" Ngô Thế Huân cười vô cùng thoải mái, giống như ánh nắng rực rỡ trong ngày xuân.

Lộc Hàm nhìn hắn nói không ra lời.

Ngô Thế Huân lại lấy thêm một cái khăn quàng cổ ra nữa, sau đó lại lấy thêm một đôi bao tay, sau đó là một cái mũ, vừa cầm vừa nói "Cái bao tay này và cái khăn quàng cổ này là nguyên bộ, không có cách nào, chỉ có thể mua cả hai."

Nói xong lại lấy thêm một chiếc áo khoác, thấy Lộc Hàm mục trừng khẩu ngốc lăng lăng đứng ở cửa, vẻ mặt hắn hết sức vô tội, "Vừa nhìn đến chiếc áo khoác này, đã muốn nhìn bộ dạng của thầy khi mặc, nên..."

Cuối cùng Lộc Hàm cũng phản ứng lại, nghĩ, mỗi ngày anh tỉ mỉ tính toán củi gạo muối dầu, mà đứa nhỏ này lại có thể lãng phí như vậy.

" Ngô Thế Huân cậu bại gia tử này(1), bố mẹ cậu làm sao nuôi lớn cậu vậy!" Lộc Hàm trừng mắt thì thầm

(1) Bại gia tử : phá gia chi tử, người ăn tiêu hoang phí, tiêu tiền như rác.

"Không có a! Không có xài bao nhiêu tiền cả!" Ngô Thế Huân tiếp tục vô tội.

Ngô Thế Huân đem áo khoác mặc vào cho Lộc Hàm lại nói, "Thầy, thầy xem, mua đã mua rồi, cũng không thể lùi ngược thời gian lại được, thầy chỉ có thể nhận thôi. Thầy mặc đi, em muốn xem bộ dáng của thầy khi mặc chiếc áo này!"

Lộc Hàm càng thêm mục trừng khẩu ngốc, thế nhưng, nếu tiếp tục nói với Ngô Thế Huân nữa, kia sẽ làm tổn hại đến chuyện tình cảm, dù sao hai người chỉ mới vừa kết giao, việc gìn giữ tình cảm mỹ hảo của hai người là chuyện phi thường quan trọng, trong lòng anh nghẹn trứ một cổ tức giận bởi vì sự lãng phí của Ngô Thế Huân mà phát lên . Thế nhưng, ở một phương diện khác, trái tim lại vô cùng mềm yếu, cảm động vì hắn đối với chính mình thật tốt.

Lộc Hàm hục hặc mà mặc áo khoác vào, Ngô Thế Huân đứng ở một bên nhìn anh, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia sáng . Lộc Hàm đang muốn nói, đã bị Ngô Thế Huân nhào lên ôm lấy, vừa liếm vừa cắn lên môi anh, cuối cùng hôn Lộc Hàm đến đầu óc choáng váng, đỏ mặt trách hắn hai câu, Ngô Thế Huân mới buông anh ra, song, ánh sáng thâm uẩn lóe ra từ trong đôi mắt càng sâu, "Thầy, em thích thầy!"

Mỗi khi kích động Ngô Thế Huân đặc biệt thích nói "Em thích thầy" câu này ở bên miệng, Lộc Hàm cũng không tranh cãi với hắn, đẩy hắn cởi áo ra . Ngô Thế Huân lại cho rằng anh không tiếp nhận, bèn lộ ra vẻ mặt ủy khuất , Lộc Hàm buộc lòng giải thích, "Bây giờ tôi phải đi mua đồ ăn, mặc như thế lỡ như bất cẩn làm bẩn áo thì làm sao đây!"

Lúc này Ngô Thế Huân mới bình thường trở lại, hỏi "Vậy thầy có thích cái áo này không?"

Lộc Hàm đỏ mặt gật đầu, "Ân!"

Ngô Thế Huân lại muốn nhào tới, nhưng đã bị Lộc Hàm ngăn lại, "Mau quay lại học bài, tôi muốn đi mua đồ ăn, bằng không bữa trưa cũng không thấy tăm hơi đâu."

Lộc Hàm ra khỏi cửa, Ngô Thế Huân đi ra ban công nhìn anh, thấy anh dần đi xa tan biến vào màn sương, lúc này mới tươi cười đóng cửa ban công đi vào nhà.

Ngô Thế Huân cười nằm úp sấp trên chiếc bàn dài, nhớ lại bộ dáng thực sự rất kinh diễm ban nãy của thầy, với lại, lúc nói câu kia "Bây giờ tôi phải đi mua đồ ăn, mặc như thế lỡ như bất cẩn làm bẩn áo thì làm sao đây" cũng rất đáng yêu, lẽ nào không giống như trong TV hay truyền phát tin, người chồng mua cho người vợ một bộ quần áo đẹp, người vợ phải làm việc nhà nên không thể mặc, bèn đem cất bộ quần áo để khi có khách đến nhà mới đem ra mặc, khi người khác khen ngợi bộ quần áo xinh đẹp, vẻ mặt người vợ vừa hạnh phúc lại vừa hờn dỗi nói "Là bố thằng bé mua, tôi đã nói nó rất đắc không nên mua, mà anh ấy cứ đòi mua mãi."

Nghĩ đến những chuyện này, Ngô Thế Huân cười càng thêm thỏa mãn hạnh phúc.

Ngô Thế Huân có thể nghĩ như vậy, nguyên nhân là vì mẹ hắn thích xem kịch sinh hoạt, mỗi lần đều hớn hở lôi kéo hắn xem cùng Ngô Thế Huân không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của mẹ, nên chỉ có thể ngồi xem. Bất quá, lại nói, kỹ năng cùng thường thức cuộc sống của hắn đều theo cách này mà học được.

Ngày ấy Ngô Thế Huân tặng quà cho anh, Lộc Hàm liền mua gà làm món thịt gà om khoai tây(2) sở trường của anh cho Ngô Thế Huân ăn, coi như là biểu hiện lòng cảm ơn của anh a!

(2) Khoai tây om thịt gà

Bất quá, đêm đó khi Ngô Thế Huân đi rồi, Lộc Hạm lại đem chiếc áo khoác đó ra yên lặng xem, lĩnh hội cảm giác ấm áp khi được người yêu tặng quần áo, mới phát hiện nhãn hiệu của chiếc áo, anh cả kinh trợn tròn hai con mắt.

Anh vốn nghĩ rằng, đây chỉ là chiếc áo khoác bình thường, không nghĩ tới nó trị giá đến mấy tháng tiền lương của anh, làm hại anh sau này cũng không dám mặc.

Sáng sớm thứ hai, lúc Ngô Thế Huân đi vào nhà trọ của Lộc Hàm , Lộc Hàm lền cau mày đem chuyện này nói "Mấy món đồ cậu tặng cho tôi tôi đương nhiên nhận, chỉ là, cậu bây giờ đang dùng tiền của cha mẹ, mua đồ quý giá như vậy, cậu thoải mái mua, nhưng tôi không thoải mái nhận, sau này cậu đừng tặng những món đồ quý giá như vậy nữa, không phải, nếu cậu lại mua thì tôi sẽ không nhận."

Ngô Thế Huân một bên tủi thân, một bên lại vì Lộc Hàm không ham tiền tài mà cảm động.

Trải qua chuyện lần này, quan hệ của hai người tự nhiên tốt không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro