Quyển 2 : Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân , Ngô Thế Huân bị anh đẩy ra liền chột dạ, nói, "Thầy, em không có ý gì khác, em chỉ muốn thời gian ở bên thầy nhiều hơn một chút mà thôi, nếu thầy không tin, thì có thể không cho em ngủ trên giường cũng được, em có thể ngủ trên sô pha!"

Thực sự là giấu đầu lòi đuôi , Lộc Hàm nghĩ, nhưng không có vạch trần mánh lấy lui làm tiến của Ngô Thế Huân nói "Cái giường kia nhỏ như vậy, lần trước phải chen chúc muốn chết, hai người cùng ngủ căn bản không được, lỡ như cậu nghỉ ngơi không đủ, khiến thành tích thi không tốt, vậy thì càng không được. Vẫn là cậu quay về trong kí túc xá của cậu ngủ đi!"

Nhìn thấy nụ cười thoải mái mà Ngô Thế Huân cố ý giả ra , Lộc Hàm lại mềm lòng, khẽ cắn môi, tiếp tục nói, "Cậu không thể không trở về phòng ngủ, người khác truy vấn, cậu trả lời thế nào, nếu như học kỳ tới cậu đến sớm, mà trong phòng ngủ vẫn chưa có người, thì cậu đến chỗ tôi ở, cậu thấy thế nào?

Tuy Ngô Thế Huân rất muốn ở bên Lộc Hàm hai ngày này . Thế nhưng, nếu Lộc Hàm đã cự tuyệt, hắn cũng không biết xấu hổ mà mặc dày mày dạn nữa, đành phải gật đầu đáp, "Được rồi! Nhưng mà, thầy, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đến lúc đó thầy không được nói ngược!"

" Ngô Thế Huân , sao tôi có thể làm chuyện đó được, cậu quá xem thường tôi rồi!" Lộc Hàm bất mãn mà nói.

Ngô Thế Huân cười ôm chặt anh, "Đúng, thầy sẽ không làm chuyện đó, như vậy em có thể yên tâm rồi."

Mỗi khi Ngô Thế Huân rời khỏi vẫn thường ấn lên mặt Lộc Hàm một nụ hôn ngủ ngon, Lộc Hàm đứng ở ban công nhìn hắn đi xa. Nghĩ đến Ngô Thế Huân sẽ về nhà, mỗi ngày lại chỉ còn một mình anh, chưa nói những ngày lẻ loi lại một lần nữa khôi phục, anh có còn đủ sức tập thành thói quen nữa hay không. Con người khi đã một lần nhận được sự ôn nhu sẽ không bao giờ muốn buông ra nữa.

Buổi tối thứ hai, Ngô Thế Huân đến mang theo máy DV(1)

(1) DV : viết tắc của Digital Video

Lộc Hàm không thích chụp ảnh, chung quy anh cho rằng chính mình trong ảnh chụp không giống như chính mình, có vẻ quá ngây thơ, hơn nữa, anh cho rằng mình không ăn ảnh, bản thân đã không xinh đẹp, trong ảnh chụp càng không thể gặp người.

Ngô Thế Huân vẫn cứ chụp anh, Lộc Hàm né tránh, không ngừng kêu to, " Ngô Thế Huân , đừng chụp tôi, để DV xuống, mau để xuống."

"Thầy, thầy đừng cản nữa, chỉ cần một cái chính diện là được, thầy để em chụp một tấm rồi em sẽ buông xuống, không thì em vẫn cứ chụp..." Ngô Thế Huân cười hì hì, căn bản không nghe lời từ chối của Lộc Hàm .

"Cậu lại có thể uy hiếp tôi. Để xuống, nếu không tôi sẽ thực sự giận!" Lộc Hàm không muốn giống như Ngô Thế Huân đứa nhỏ này ngươi truy ta cản cò kè mặc cả trong phòng ngủ, xoay người trực tiếp trợn mắt nhìn hắn, hướng hắn phát ra tối hậu thư.

Cuối cùng tia chớp đèn chợt loé , Ngô Thế Huân cư nhiên chụp thần sắc cau mày quắc mắt của anh.

Lộc Hàm thực sự tức giận, đi đến đoạt lấy DV trong tay Ngô Thế Huân  "Xóa nó cho tôi."

"Thật vất vả mới chụp được, thầy rất đáng yêu a, không nên xóa!" Ngô Thế Huân cầm lại DV giơ lên cao, Lộc Hàm không cao bằng hắn, chỉ có thể nhìn, căn bản lấy không được.

Lộc Hàm bị tức đến những lời nói thô tục đều mắng ra, "Khả ái cái rắm, mau cho tôi, Ngô Thế Huân , mau cho tôi!"

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm thực sự tức giận, liền buông DV ra, lúc Lộc Hàm đoạt lấy, hắn lại hối hận, nghĩ đến thầy sẽ xóa tất cả, thời gian nghỉ đông dài như vậy lại không được gặp thầy thì làm sao bây giờ hơn nữa, bộ dạng thầy trừng mắt rất đáng yêu, mà tấm ảnh cũng không tồi, mất đi tấm ảnh này, nói không chừng sau này sẽ không có tấm ảnh nào như vậy nữa.

Ngô Thế Huân nhanh chóng đem DV giấu đến phía sau, rồi nói, "Thầy, đừng xóa, đáng yêu lắm!"

Lộc Hàm cho rằng hắn đang trêu đùa anh, đôi mắt trừng Ngô Thế Huân đỏ lên, anh đành phải vươn tay ôm lấy Ngô Thế Huân từ phía trước hòng đoạt lại DV, thoáng một cái Ngô Thế Huân không đứng vững, bị Lộc Hàm đụng, liền bật ngửa ra phía sau, toàn bộ thân thể Lộc Hàm tựa lên trên người hắn. Dĩ nhiên cũng bị ngã theo hắn, Ngô Thế Huân sợ Lộc Hàm bị té, đôi tay lập tức ôm chặt Lộc Hàm . Có điều, phía sau chính là chiếc giường, tất nhiên hai người cứ như vậy mà ngã lên giường, đầu Ngô Thế Huân đập lên trên phần đuôi của cạnh giường, nghe "binh" một tiếng lớn. Ngô Thế Huân cũng kêu đau một tiếng.

Bị đụng lên trên phần đuôi cạnh giường, Ngô Thế Huân trở mình một cái, Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân đặt ở phía dưới, ban nãy Lộc Hàm còn toàn tâm toàn ý tìm cách đoạt lấy DV, mà bây giờ toàn bộ tinh thần của anh lại đặt lên chỗ Ngô Thế Huân bị đập vào, quan tâm nói, "Bị đụng vào đâu rồi?"

Ngô Thế Huân nhăn nhó, sắc mặt thống khổ nói "Trên đầu bị u một cục lớn!"

"Tôi sờ sờ!" Tay Lộc Hàm muốn lần đến cái ót của Ngô Thế Huân tay còn chưa vươn ra, lền phát giác bầu không khí có chút không đúng.

Anh cứ như vậy mà bị Ngô Thế Huân đặt ở dưới thân, khuôn mặt hai người còn không cách nhau đến một tấc, trên gương mặt của Ngô Thế Huân nào còn vẻ thống khổ, ánh mắt sâu sắc chăm chú nhìn anh.

Lộc Hàm hiểu được tình hình bất thường, tay vốn muốn sờ cái ót của Ngô Thế Huân lại đẩy thẳng vai Ngô Thế Huân ra, " Ngô Thế Huân , mau đứng lên!"

"Thầy!" Ngô Thế Huân thở dài một tiếng, con ngươi vừa đen lại vừa sâu, tựa như một hắc động hút người vào, Lộc Hàm cảm thấy kinh hãi, vẫn chưa kịp nói những lời ngăn cản, đã bị đôi môi của Ngô Thế Huân đè ép xuống, đôi mắt màu ngọc lưu ly của Sở Mộ cứ như vậy mà lăng lăng nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc của Ngô Thế Huân sau đó, trên môi cảm nhận được một trận liếm lộng mềm mại.

Hô hấp nóng rực của Ngô Thế Huân , Lộc Hàm nghĩ, hết thảy tất cả thần kinh trên mặt mình đều dùng để cảm nhận hơi thở của hắn, có một loại khẩn trương không tên, trái tim đập thùng thùng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lộc Hàm không có phản kháng, khiến cho Ngô Thế Huân càng có thêm dũng khí tiếp tục hành sự.

Nhìn thấy Lộc Hàm chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, trái tim của Ngô Thế Huân lại không thể khống chế mà đập nhanh hơn, hắn có chút khẩn trương, vuốt ve liếm lộng trên cánh môi đạm sắc của Lộc Hàm một hồi, mới dùng đầu lưỡi cậy mở khớp hàm của Lộc Hàm .

Dù sao ngày thứ hai Ngô Thế Huân sẽ phải về nhà, đây là buổi tối cuối cùng mà hai người ở bên nhau trong năm nay, sự luyến tiếc trong lòng Lộc Hàm khiến anh nguyện ý dung túng Ngô Thế Huân , anh mở khớp hàm ra, không muốn chống cự nữa, thậm chí, đôi tay đang muốn đẩy Ngô Thế Huân cũng buông xuống.

Ngô Thế Huân hiểu rất rõ ý tứ của thầy, biết anh luyến tiếc, biết anh dung túng chính mình, cho nên, hắn mới không kiêng nể gì mà lợi dụng như vậy.

Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng của đối phương, quấn lấy đầu lưỡi của đối phương cùng nhau khởi vũ, thân thể run rẩy, môi lưỡi thấm ướt lẫn nhau, tất cả đều là hơi thở của đối phương, khiến cho người ta không những phấn khởi mà còn xúc động.

Lúc đầu nụ hôn còn phi thường ôn nhu, thậm chí Lộc Hàm còn có thể phân phối tinh thần để suy nghĩ, chính mình từng bước từng bước một mà nhượng bộ, có phải sau này cũng sẽ dung túng Ngô Thế Huân làm những chuyện thân mật hơn với anh nữa hay không, rốt cuộc thì khi đó anh có nên cự tuyệt hay không.

Chậm rãi, nụ hôn dịu dàng dần trở nên mạnh mẽ, Ngô Thế Huân không ngừng tiến công cướp đoạt khiến Lộc Hàm cảm thấy chịu không nổi, đầu lưỡi bị dây dưa mút vào đến tê dại, thậm chí nước bọt trong miệng chưa kịp nuốt xuống, liền chảy dọc theo khóe miệng, không chỉ như vậy, anh cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, tim đập thật nhanh, chắc chắn khuôn mặt cũng bị nghẹn đỏ, anh đành phải đưa tay đẩy vai Ngô Thế Huân ra, nhưng trong miệng lại bị Ngô Thế Huân lấp kín nói không nên lời lời phản kháng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ô ô", song, dường như loại thanh âm này sẽ chỉ làm cho Ngô Thế Huân càng thêm phấn khởi mà thôi, sau đó, thậm chí Lộc Hàm cảm giác được thân thể của Ngô Thế Huân không ngừng cọ xát lên trên người anh, nếu như hắn ngạnh lên, thì căn bản không có biện pháp ngăn cản.

Lộc Hàm vừa vội vừa tức, đưa tay đánh lên lưng Ngô Thế Huân , lúc này Ngô Thế Huân mới đem đầu lưỡi hắn rút ra khỏi miệng anh . Bất quá, ngay sau đó liền chặt chẽ ôm giữ anh lại

Lộc Hàm không dám trợn mắt, hàng mi không ngừng run rẩy, đôi môi vừa bị hắn hôn đến tươi non ướt át, Ngô Thế Huân không kiểm soát được, lại tiếp tục liếm lộng chơi đùa trên môi anh, rồi dọc theo vết tích của nước bọt, liếm hôn từ cằm xuống cổ.

Lộc Hàm thở gấp không đều đặn, thân thể cũng bị Ngô Thế Huân đè không thể động đậy, đến khi cảm giác được có một vật nhô lên để trên đùi mình, anh mới hiểu được, Ngô Thế Huân đứa nhỏ này đã động dục trên người anh.

" Ngô Thế Huân , cậu đứng lên, mau đứng lên!" Lộc Hàm mở mắt ra, con ngươi đỏ hồng quan sát Ngô Thế Huân kẻ đang nằm trên người mình, đôi tay bị tay Ngô Thế Huân nắm chặt đè lên trên tấm chăn, căn bản không động đậy được, anh chỉ có thể giãy dụa thân thể . Hành động này không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, thứ đồ của Ngô Thế Huân để trên đùi anh càng cứng hơn nữa.

Ngô Thế Huân vừa liếm vừa mút lên trái táo nhỏ của Lộc Hàm , khiến Lộc Hàm cảm thấy cực kỳ khó nhịn, không ngừng xoay đầu muốn né tránh, trong miệng cũng không ngừng phản kháng cự tuyệt, "Ngô Thế Huân đứng lên, không được..."

Thế nhưng, tiếng kháng cự của Lộc Hàm nhỏ như vậy, nghe vào trong lỗ tai Ngô Thế Huân , gần như là dục cự hoàn nghênh(2) tình thú mà thôi. Hắn càng ra sức hôn lên người Lộc Hàm .

(2) Dục cự, hoàn nghênh : là 2 trạng thái tâm lý, hành vi bất đồng.

Cự : chán ghét đối phương nhưng lại không muốn đắc tội với đối phương , bèn dùng biện pháp "nghênh", nhưng thực chất, "nghênh" là giả ý.

Nghênh : thích đối phương nhưng lại không muốn biểu lộ ra mặt, nên dùng biện pháp "cự".

(cái này là tớ tham khảo bằng QT, đúng sai hên xui.)

Áo ngủ Lộc Hàm mặc trên nguời rất kín đáo, phía dưới chiếc cổ tất cả đều bị trói buộc trong quần áo. Ngô Thế Huân nhìn chiếc cúc áo trên cùng, trí não như biến thành tương hồ, thầm muốn hợp thành nhất thể cùng người này, bụng dưới cháy lên một đoàn hỏa, hắn muốn tìm một nơi để tiết ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro