Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt hai ngày, buổi tối Thủy Thủy đều đến tìm Hàm Hàm ngủ cùng, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa muốn bạo phát!

“Thủy Thủy, cô tìm được phòng cho ta chưa? Ta muốn dọn ra ngoài ở!”

“Hàm Hàm, cậu giận rồi sao? Ta về ngủ là được chứ gì!” Thủy Thủy chu miêng, từng bước đi ra ngoài. Cậu tức giận nằm trên giường, bây giờ mới biết cái gì gọi là không có tự do. Lúc trước ở trên núi, buổi sáng Điểm Điểm sẽ kêu mình dậy đúng giờ. Bây giờ cứ coi như là thoát được Điểm Điểm, Thủy Thủy này lại còn quá đáng hơn, ban ngày thì dính cùng một chỗ, buổi tối còn cùng ngủ, sáng sớm thức giấc thì không ngừng kêu mình dậy, thật không thể chịu được nữa!

Ngày thứ hai, thoải mái duỗi lưng một cái, mới nhìn thấy mặt trời bên ngoài đã treo cao lắm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được ngủ đủ giấc. Lúc mặc y phục, mới phát giác ra là có điểm không thích hợp, Thủy Thủy đó, không phải là giận rồi chứ?

Buộc thắt lưng rồi đi đến trước khuê phòng của Thủy Thủy, thoáng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên trong.

“Tiểu thư, đừng tức giận nữa, Tiểu Tiểu chắc chắn là không cố ý đâu!” Là tiếng của nha đầu Diệp Tử.

“Nhưng hôm qua cậu ấy còn uy hiếp ta, ta chẳng qua chỉ muốn qua đó cùng ngủ thôi mà? Ngủ một mình thấy sợ lắm…” Thủy Thủy nói, cậu có thể tưởng tượng được bộ dáng đang chu miệng của nàng ta.

“Tiểu thư, có lẽ Hàm Hàm ngại hai người ngủ sẽ mệt chăng! Sau này tiểu thư vẫn không nên qua đó tìm cậu ấy ngủ cùng nữa, người ta sẽ hiểu lầm đấy!”

“Được rồi, một mình một người ở đây, chán quá đi. Ngươi lại chơi không vui chút nào, ta phải giữ cậu lại, để cậu ấy chơi cùng ta. Chuyện tìm phòng ở, không cần gấp đâu, ta phải giữ cậu ấy ở lại thêm ít lâu nữa!”

Tay của cậu siết chặt lại, hóa ra, Thủy Thủy này, căn bản là không cho người giúp ta tìm phòng ở, đáng ghét!

Nguôi giận xong, Hàm Hàm đẩy cửa đi vào, mặt mang vẻ tươi cười nói:

“Thủy Thủy, tối qua là ta sai, không nên hung dữ với cô! Hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo phố đi, đã mấy ngày không ra ngoài rồi đấy nhá?”

“Hàm Hàm, nhưng cậu vẫn chưa ăn cơm mà? Ăn chút cơm rồi mới đi đi!” Chỉ vào bàn cơm ở bên cạnh, Thủy Thủy kéo tay cậu ngồi xuống, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp, hóa ra Thủy Thủy đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn đang đợi mình.

Trên phố vẫn nhộn nhịp tấp nập, không đem theo nha hoàn, hai người họ từ từ đi dạo phố. Chỉ cần cậu nhìn thấy thích cái gì đó, Thủy Thủy đều sẽ giúp mua về. Đi dạo chưa đến một canh giờ, trên tay hai người họ đã đầy ắp đồ đạc.

“Thủy Thủy, đừng mua nữa, nếu còn mua nữa sẽ không cầm nổi đâu!” Cậu nhìn đồ đạc trên tay, cười nói.

“Nhưng cậu thích mà, mấy thứ này cứ xem như ta tặng cho cô là được. Hay là chúng ta về nhà cất rồi quay lại?” Thủy Thủy kiên nghị nói.

“Cái này thì không cần! Ở gần đây có cửa hàng của nhà cô không? Để đồ ở đó rồi nhờ tiểu nhị giúp đưa về là được mà?” Thừa tướng có lẽ là có sản nghiệp của riêng mình, cậu suy đoán nói.

“Chắc là không có, ca ca chưa từng nói qua, ta không biết!” Thủy Thủy ngây thơ nói, cậu mặt nhăn mày nhó, thật đúng là đại tiểu thư, hai tay chẳng đụng nước, ngay đến việc nhà mình có sản nghiệp hay không cũng không biết.

“phì…” Phía sau có người bật cười, hai người họ cùng lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy Huân vương một thân kỳ lân quan phục, tay y cầm cây quạt, vẻ mặt đầy ý cười hỏi:

“Hàm Hàm, Thủy Thủy , sao lại mua nhiều đồ như vậy, cần tại hạ giúp không?”

Nhìn thấy cỗ xe ngựa màu lam mạ vàng cách đó không xa của y, cậu nói:

“Hóa ra là Huân vương, nếu như ngài có thời gian, giúp bọn ta đem những thứ này đưa đến phủ Thừa tướng là được!”

Huân vương phớt lờ Thủy Thủy đang một bên ngây ngốc nhìn mình, hỏi:

“Vậy các người thì sao? Cùng ngồi xe ngựa của ta về đi! Bên trong rất rộng rãi, đủ cho chúng ta ngồi!”

Hàm Hàm cười nói: “Không cần đâu, bọn ta còn muốn đi dạo tiếp, cả ngày ở trong Tướng phủ, nhàm chán chết!”

Nhìn Thủy Thủy đứng bên đang si mê, lại nhìn cậu kia không có dán mắt nhìn mình, Huân vương đột nhiên rất muốn làm quen với cậu một chút:

“Hai vị tiểu thư nếu đã cảm thấy buồn chán, nếu như nể mặt, tại hạ liền bồi hai vị đến Huân vương phủ dạo chơi được không?”

Hàm Hàm hung hăng lấy tay nhéo Thủy Thủy một cái, Thủy Thủy liền phục hồi lại tinh thần, không được tự nhiên nhỏ tiếng hỏi: “Chuyện gì thế? Cậu nhéo tay ta đau lắm đó, lại khiến ta luống cuống trước mặt vương gia nữa”

“Cô vừa nãy đã đủ luống cuống rồi. Thủy Thủy, Huân vương hẹn hai chúng ta đến vương phủ của y tham quan, cô có muốn đi thăm dò không?” Hàm Hàm thấp giọng nói với Thủy Thủy, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Huân vương, trong lòng Hàm Hàm căng thẳng, Huân vương này, phỏng chừng những lời nói vừa nãy, y đều nghe hết rồi. Nhưng y lại không giả bộ làm ra vẻ như không nghe thấy, thật đúng là không nể mặt ta.

Mà Huân vương như đoán được tâm tư của cậu, làm ra bộ dáng vô tội: không phải cố ý nghe lén đâu nha, là âm thanh cả hai người quá lớn!

“Đi chứ, đi chứ! Nếu Huân vương đã mời hai bọn ta, đương nhiên phải cung kính không bằng tuân mệnh rồi!” Tiếng hô lớn của Thủy Thủy, thức tỉnh hai người vừa dùng ánh mắt nói chuyện, Huân vương hữu lễ làm tư thế xin mời, bọn ta liền lên chiếc xe nhìn không phải là lớn lắm kia.

Đúng là người có tiền! Xe của Huân vương tuy nhìn bề ngoài không lớn lắm, nhưng bên trong lại rất rộng rãi. Xe có ba bên, đều có ghế thấp, chính giữa, có cái bàn nhỏ, dưới bàn, là một cái ngăn kéo lớn, có một số văn kiện vẫn chưa thu xếp gọn còn lộ một góc ra ngoài. Điều này cho thấy, lúc đó y xuống xe rất vội vàng. Tổng thể chiếc xe này cho ta cảm giác rất dễ chịu, bởi vì đối diện với Huân vương, Hàm Hàm xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. Mà Thủy Thủy thì thẹn thùng cúi đầu xuống, lén lút ngắm nghía Huân vương.

Xe ngựa trực tiếp dừng lại trước chính sảnh của vương phủ, sau khi quản gia vén màn xe, Huân vương nhảy xuống trước, sau đó săn sóc dìu Thủy Thủy xuống. Mà Thủy Thủy bởi vì vừa cùng tay của Huân vương tiếp xúc thân mật, mặt liền đỏ ửng. Sau khi Thủy Thủy đã đứng vững, y lại đưa tay qua, Hàm Hàm do dự một chút, vẫn là đặt tay lên bàn tay to lớn có chút thô ráp kia. Tay Huân vương nắm lấy tay của cậu, một cỗ nhiệt lưu từ trên người y truyền đến người nàng, lòng cậu khẽ động. Bởi vì chút run rẩy nhỏ nhoi ấy, tâm tình của Huân vương đột nhiên cao hứng lên.

“Đã trưa rồi, hay là ăn chút cơm đã, rồi ta dẫn mọi người di đạo vương phủ?” Thấy mặt trời đã treo đến đỉnh đầu, Huân vương săn sóc kiến nghị nói.

“Được!” Thủy Thủy thẹn thùng trả lời, Huân Vương phân phó nói:

“Đến Túy Nguyệt đình bày thiện đi!”

Dọc theo con đường rộng lớn trong vương phủ, Huân vương vừa dẫn bọn ta đi vừa giới thiệu phong cảnh của vương phủ, chỉ vừa vào cửa liền nhìn thấy một đại điện đầy khí thế, đấy là chủ sảnh của vương phủ. Hai bên chủ sảnh, xa xa có thể nhìn thấy hai cái lầu các cách nhau không xa, khí thế của hai cái tương xứng nhau, đấy là ngọa thất của vương gia và vương phi. Chậm bước đi đến chỗ lầu các vừa nhìn thấy, trong đó có một lầu, dùng cuồng thảo viết ba chữ rồng bay phượng múa, Hàm Hàm nhìn cả nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra: Lâm Uyên các. Trong lòng Hàm Hàm oán giận nói, cái chữ “Uyên” kia khó viết như vậy, vương gia này viết nguệnh ngoạc như thế làm cái gì? Suýt nữa là không nhận ra, mất mặt! Nghĩ đến đây, lặng lẽ lè lưỡi, cái lưỡi linh hoạt màu hồng phấn đưa qua đưa lại, trùng hợp khiến Huân vương một bên nhìn thấy, ánh mắt y tối sầm lại, cả người giống như có một dòng điện chạy qua vậy, trong chớp mắt cư nhiên lại có dục vọng muốn hôn cậu! muốn chình miệng nhấm nháp dư vị cái lưỡi màu hồng phấn kia, bắt gặp ánh mắt của cậu, y hốt hoảng quay đầu đi.

Hai nha hoàn nhìn đoan đoan chính chính cung kính đứng tại cửa, nhìn thấy Huân vương đi đến, vội vàng lên trước nghênh đón. Huân vương nói: “Để nha hoàn dẫn hai người đến Túy Nguyệt đình dạo chơi trước, ta thay y phục xong, một lát sẽ qua đó!” Nói xong, có chút chật vật đi vào trong tẩm thất.

Bọn ta gật đầu, theo hai nha hoàn từ một bên Lâm Uyên các đi qua, cuối con đường nhỏ khúc khúc khuỷu khuỷu, cư nhiên là một hoa viên cực lớn. Mà cửa sau của Lâm Uyên các, cư nhiên lại đối diện với hoa viên này. Xem ra Huân vương này thật là biết hưởng thụ à nha, nơi ở của chính mình, vô luận trước sau đều có hoa có cỏ, có sơn có thủy.

Túy Nguyệt đình, cách Lâm Uyên các không xa, cũng chỉ có vài trăm bước đi bộ, từ cửa phía sau các đi bảy tám mươi bước, rẽ trái là tới, đình được xây ở bên một thủy trì không lớn lắm, ở trong đình, thì có thể nhìn thấy một hồ nước không được trong lắm ở phía dưới, thần kỳ nhất là, trên mặt hồ yên tĩnh, cư nhiên lại nổi bọt nước. Lẽ nào đây là ôn tuyền (suối nước nóng) sao? Hàm Hàm nghi hoặc nghĩ, thuận miệng liền hỏi.

Một tiểu nha hoàn nói: “Hồi tiểu thư, đúng vậy.”

Nghe xong, Hàm Hàm hưng phấn muốn xuống đó thử xem, không biết có giống như ôn tuyền trong tưởng tượng không nhỉ? Nhưng còn chưa tới gần đã bị một nha hoàn ngăn cản. Nha hoàn khó xử nói:

“Công tử, không được đâu, vương gia không để bất cứ ai tiếp xúc trì thủy! Nếu như công tử động đến, vương gia sẽ trách tội nô tỳ!”

Nhìn vẻ khó xử kia, Hàm Hàm liền thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại. Nhưng mà, cậu chỉ mới nghe sư phụ nói về ôn tuyền thôi, chứ trước nay vẫn chưa từng tắm qua ôn tuyền à nha? Bây giờ biết được Huân vương phủ có ôn tuyền, cậu làm sao có thể bỏ qua được chứ. Ban ngày không cho động đến, buổi tối lén đến ôn tuyền ngâm mình. còn không được sao?

Đang nói chuyện, mười mấy nữ tử mặc trang phục giống nhau lượn lờ đi đến, bọn họ Hoàn phì Yến gầy (*), người nào người nấy mỹ mạo như hoa. Huân vương này thật đúng là có phúc khí, cho dù là đám nha hoàn tống thiện (dâng thức ăn) cũng xinh đẹp như vậy, ắt hẳn là nữ nhân của y không có ai xấu rồi.

(*) Hoàn mập Yến gầy: đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn (tức Dương quý phi), mảnh mai như Triệu Phi Yến. Ở đây ý muốn nói người đẹp dáng người từ đầy đặn cho đến thon thả mảnh mai đều có cả.

Hàm Hàm lén nhìn Thủy Thủy đứng bên nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, nhìn thấy Thủy Thủy đang thất thần nhìn đám nữ tử kia, có phải sự xinh đẹp của họ, đả kích đến lòng tự tôn của nàng ta rồi không?

Bàn tay nhỏ nhắn của cậu khẽ nắm lấy nàng ta, lén an ủi nàng ta một chút. Nữ nhân á hả, đẹp thôi thì không đủ, phải có đầu óc thì mới lấy được lòng nam nhân! Ánh mắt của mười mấy nữ tử đó lén đánh giá hai bọn ta, nhưng cũng chỉ là lén đánh giá, sau khi đặt thức ăn xuống, bọn họ liền nối đuôi nhau rời khỏi.

Không lâu sau, Huân vương từ cửa sau tẩm cung đi đến, nhìn thấy bên đình hai người vẫn còn đứng như trước, bực mình nói:

“Ngũ Nhi, sao không để khách ngồi? Lĩnh mười gậy!”

Hai nha hoàn dẫn bọn ta đến đều quỳ trên mặt đất, run rẩy dập đầu tạ ơn.

Không phải chứ, Huân vương này cũng thật quá vô tình, không phải chỉ là không để bọn ta ngồi thôi sao? cần gì phải đánh bọn họ chứ? Tiểu Tiểu vội vàng nói:

“Huân vương hiểu lầm rồi, là ta và Thủy Thủy muốn thưởng thức phong cảnh của vương phủ nên mới chưa ngồi xuống. Bọn họ đã nói qua với ta, là lỗi của Hàm Hàm!”

Y một thân trường sam màu trắng, thiếu đi sự uy nghiêm lúc mặc quan phục, nhưng lại tăng thêm phần xinh đẹp nhàn nhã, Huân vương lười biếng cười:

“Nếu Hàm Hàm đã nói giúp cho ngươi, lần này coi như bỏ qua! Ở đây không cần hầu hạ, các người lui xuống đi!”

Cậu yên lòng, lôi kéo Thủy Thủy vẫn còn bị giật mình ngồi xuống, Thủy Thủy của giờ phút này, cư nhiên lại đem vẻ mặt cảm kích. Không phải chứ? Lúc nãy Huân vương phạt hai nha hoàn kia, chắc chắn là Thủy Thủy hiểu lầm rồi, hiểu lầm ý của Huân vương. Cậu cẩn thận đánh giá Huân vương, nam nhân như vậy, có đúng là ứng cử viên tốt nhất để làm phu quân trong lòng nữ tử không vậy?

“Lúc nãy có làm hai vị kinh sợ không? Quy củ trong phủ có chút nghiêm ngặt, nhưng vương phủ lớn như vậy, quy củ không nghiêm thì làm sao quản được bọn họ? Hơn nữa là khách quý, tiếp đãi khách quý chậm trễ, càng phải xử trí nghiêm khắc hơn!” Huân vương cười cười, tự nhiên gắp thức ăn cho cậu.

“Huân vương nói đùa rồi, là Hàm Hàm vừa nãy vượt quá. Có điều lúc nãy quả thật không phải lỗi của hai vị cô nương kia, bọn họ vì Hàm Hàm mà chịu phạt, Hàm Hàm đương nhiên cảm thấy bất an!” Cậu cẩn thận nói, âm thầm kéo tay Thủy Thủy xuống, ra hiệu cho nàng ta đừng ngẩn ngơ nữa.

“Ha ha, lúc nãy ta còn tưởng là bọn họ tiếp đãi cậu không chu đáo. Hàm Hàm, cậu cảm thấy phong cảnh ở Túy Nguyệt đình như thế nào?” Ưu nhã uống ly rượu, Huân vương hỏi.

“Phong cảnh như tranh, Huân vương đích thực là biết hưởng thụ. Nhưng cái mà Hàm Hàm thích nhất, vẫn là ôn tuyền này.” Cậu không dám uống rượu, chỉ uống một chút nước trà, tự nhiên nói.

“Ôn tuyền của kinh thành, theo như ta biết, chỉ có hai nơi có. Một nơi là hoàng cung, bên trong có hai ôn tuyền. Còn một nơi chính là ở đây, mặc dù là lộ thiên (ngoài trời), nhưng cũng có một phen phong vị khác biệt. Hàm Hàm hình như rất có hứng thú với ôn tuyền nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro