Chương 1: VỀ NƯỚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Lộc gia, Paris một ngày nắng đẹp...

- Ba a cho con ở lại đi mà. Ba nỡ lòng nào để con nhỏ bé, yếu ớt một thân một mình về Trung - Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn ba với vẻ mặt cún con vô tội.

-Con đảm bảo con nhỏ bé, yếu ớt chứ? Với lại con đâu có đi một mình mà đi với ba a

-Ách... lỡ con bị người ta bắt nạt thì làm sao...

- Ờ nhỉ! Ba quên mắt. Ba thật sự rất lo a.

Cậu gật đầu mãnh liệt:

-Ba nói chí phải

-Tất nhiên, ba là ba đang lo lắng cho đứa nào bắt nạt được con. Hazz không ít tiền trả viện phí cho bọn họ. Hazz...

Cậu:

-........

Cuộc nói chuyện giữa người cha nhân ái, yêu thương con người và người con bé nhỏ, yếu ớt kết thúc. Lộc ba không biết ông đã gián tiếp gây ra chiến tranh lần thứ 3 với con trai mình mà Lộc Hàm chính là quân cảm tử.

-----------------------------------------------------------------

Phòng Lộc Hàm...

-Hazz. Phải đi thật sao- Bạch Hiền thở dài.

-Hazz. Thật buồn mà-Khánh Thù (cũng) thở dài

-Hazz. Buồn đi vệ sinh quá- Cậu lại thở dài.

.......

.......

-Lộc. Hàm! Đến mức này mà cậu còn đùa được sao- Tiếng sư tử rống của Khánh Thù xông thẳng vào tai cậu. Bạch Hiền tặng thêm cho cậu cái cốc đầu.

Cậu nhảy xuống giường, đưa hai tay đầu hàng:

-Em xin, em sin các chụy. Các chụy đừng manh động. Em còn trẻ, còn có ích cho đảng và nhà nước. Em sin sám hối. Sám hối sẽ được khoan hồng phải không ạk!

Lập tức, hai ánh mắt sắc lẻm từ đâu bay tới liếc cậu rách mặt.

-Ách... được rồi hai cậu bớt giận đi. Dù sao tớ với mấy cậu cũng là người Trung, trước sau gì cũng phải về thôi. Thằng Hưng với anh Phàm cũng ra được 1thời gian rồi còn gì.

-Ừkm...

-Zậy mấy cậu mau dọn đồ đi. Tầm 30' nữa là ra sân bay rồi. Tớ đi quản gia Trương một tiếng đã.

Nói rồi, cậu lặng lẽ đi ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói: "Haizzz. Bạn với chả bè, toàn dân ưa bạo lực."

-E hèm! Cậu nói gì đấy... -Khánh Thù nở nụ cười tươi đến nỗi không nhìn thấy Tổ quốc đâu của mình. Trán rơi vài giọt mồ hôi lạnh, cậu chối bay:"He He, không có chi, không có chi. Hai cậu cứ tự nhiên, đừng khách khí. Tớ đi trước nha".

Nó rồi, cậu chạy ra ngoài với tốc ánh sáng. Tự hứa với mình sẽ không bao giờ chọc vào hai ổ kiến lửa có sát thương cực lớn này nữa. (Au: Anh cũng không phải dạng vừa →_←
Hàm: M ns jk, ns lại anh nghe*cầm dép*
Au: A haha có ns jk âu...)

Cậu xuống nhà, chào tạm biệt quản gia và người giúp việc. Chờ Bạch Hiền và Khánh Thù dọn đồ xong, bọn cậu theo ba lên xe ra sân bay.

-------------------------------------

Làm thủ tục xong, Lộc ba quay lại dịu giọng nói với cậu:

"Về đến nơi phải gọi điện cho ba. Phải nghe lời thằng Phàm, không được nghịch ngợm quá đáng. Nhớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe của 2thằng ấy nha."

-Nae. Ba ở lại mạnh khỏe. Khi nào rảnh ba về thăm tụi con nha

-Ừkm

-Con đi đây -Cậu vẫy tay, cười ngọt ngào rồi xách va li đi. Không biết là vì sao, mắt cậu đột nhiên cay cay. Cậu quay đầu lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của ba, cậu khẽ cười rồi ngoảnh lưng bước đi. Cậu tin rằng, dù cậu có đi đâu, làm gì, thì nơi đây vẫn có một người đang chờ cậu bình an quay lại.

------------------------------------------------------------------

-Oáp... đến nơi rồi sao- Nó nói bằng giọng ngáy ngủ

-Cậu là heo hay sao mà ngủ ghê vậy? Tui đập mãi mới chịu dạy -Bạch Hiền bĩu môi

-Ây đã. Mấy cậu rảnh đến nỗi đi làm thân của heo sao?(Au: Thấy chưa đã bảo là ảnh cũng không phải dạng vừa rồi:*)

....

-Thôi! Hai cậu cho tớ xin hai chữ 'bình yên' có gì vào đáp liu xi mà giải quyết. Tớ đi trước. - Khánh Thù xách va li đi ra cửa máy bay.

-Ế! Khánh Thù chờ tớ với!

- Tránh ra cho bổn thiếu gia đi

-Cậu mới tránh

-Cậu thì có

-Cậu

-Cậu

....

- Ủa? Khánh Thù chạy đi đâu rồi. Ê chờ tụi này nữa!

Trên sân bay, hiện sảy ra chuyện hết sức kỳ dị: hai 2bạn nam nào đó đang chạy bán sống bán chết.
(Au: Chửi nhau cho lém vào...)

-Hộc...hộc... Khánh Thù ơi Khánh Thù, cậu chờ tụi này với

-Bà định gián tiếp giết người àk. Mệt chết tớ rồi

Khánh Thù bĩu môi:

-Ai bảo người nào đó định làm phim bom tấn:"Cuộc chiến sân bay" tranh giải Oscar với Phờ dô dần ( Frozen đó you know?). Tớ không có ýk định phân tán cảm xúc chân thực đến từng mi li mét của mấy cậu nên đi trước thôi. Tớ không có giết người. Tớ vô tội *mắt chớp chớp)

-Xì... Điêu như ma. Anh Phàm đến chưa - Cậu hỏi

-Chưa thấy a

Cậu nhón chân, mắt liếc nhìn xung quanh cười gian:

-Chắc là đang hú hí với em nào. Tớ là tớ phải báo cáo với ba a. Ủa sao nhiều người nhìn tớ zậy?

Bạch Hiền đưa tay lên nghịch tóc, nhếch mép cười trông thật đáng iu:

-Ai da! Đẹp choai cũng là một cái tội a

-Xời! A tờ sờ đờ (ảo tưởng sắc đẹp) vừa thôi mấy chú - Tiếng nói ấm áp vang lên, cắt đứt màn mơ mộng của tụi nó. Ảo tưởng kết thúc, chỉ còn ảo ảnh.

-Ơ giọng nói này...


































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro