Chương 2: Trường Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ơ... anh Phàm!- Cậu nhìn anh ngạc nhiên nói

-Lộc thiếu gia đây quên ta r àk! Sao phải ngạc nhiên như vậy ngậm miệng lại được r- Anh nói r lấy tay đẩy cằm cậu lên.

-À mà thằng Hưng nó không đi cùng anh hả?-Bạch Hiền nhìn một vòng r hỏi.

-Ừkm đúng r nó đi đâu r sao không đến đón bổn thiếu gia- Cậu cũng bất mãn lên tiếng

-Được r về thôi mai mấy đứa còn phải đi học nữa.

-Nae...

------------------------------------------------------------------

Rengg...rengg...rengg

-Haizzz. Im lặng cho ta ngủ- cậu đưa tay với lấy cái đồng hồ.

-này dậy đi hôm nay là ngày đầu đi học, cậu muốn bị phạt sao- Khánh Thù vừa nói vừa kéo chăn ra.

-Nae! Chờ mình!-Cậu ngáy ngủ nói.

-Cho cậu 10' vscn. Mình và Bạch Hiền chờ ở dưới quá 10' bọn này đi trước- Khánh Thù vừa xem giờ vừa nói.

Lát sau,tụi nó lên xe đến trường. Diệc Phàm nhìn 3 đứa trẻ cười cười nói nói, hoàn toàn không giống học

sinh chuẩn bị vào trường mới.

-Các em có thể biểu cảm hơn một tí được không. Ý anh là học sinh mới cũng phải lo lắng, hồi hợp một chút chứ.
Lời vừa cất, 3 ánh mắt hình viên đạn, liếc xéo anh. Chiến sĩ Phàm đã tử trận, chết không kịp ngáp.

Đến nơi, tụi nó xách cặp xuống xe, Diệc Phàm đã đi từ bao giờ. Trước mắt cậu là một cái cổng lớn màu vàng bên trên có cái biển ghi 2 chữ: Royal school. Trường trông có vẻ rất rộng, bề ngoài như một tòa lâu đài hoàng gia. Nhưng, thực tế tàn khốc. Ờ thìường đẹp, trường lịch sự, trường quý phái. Thế mà cái sân trường như cái chợ nhốn nháo, tập trung lại một chỗ. Cậu bĩu môi:

-Theo tớ nên đổi là "râu ờ sờ cun" gì gì đấy thành "râu ờ ma kịt".

Bạch Hiền lấy tay ôm trán, lắc đầu:

-Ôi giới trẻ hiện nay. Loạn, loạn hết r.

Khánh Thù như cá gặp nước, cầm tay hai bạn nhỏ đến chỗ mọi người đang tụ tập:

-Ai da, gì vui vậy cho ta xem với.

Bọn cậu chen vào giữa đám đông. Trước mặt tụi cậu là mười thằng con trai. Xung quanh nghe tiếng mọi người hét: "thập đại mỹ nam, thập đại mỹ nam." (Au: thực sự là không có cái tên nào nghe hay hơn nữa. Các người yên tâm con trai ta sẽ đặt lại tên cho cái nhóm bại hoại này sớm thôi:)). Cậu liếc qua mười người này, ờ thì cũng đẹp choai phong độ đấy. Cơ mà, gì thế này? Có phải cậu nhìn nhầm không, trong đó hình như là anh Phàm và thằng Hưng nhà cậu.

-Hình như tớ thấy anh Phàm và thằng Hưng nhà cậu - Bạch Hiền nhiu nhiu mắt khó hiểu nhìn cậu.

-Nếu tớ và cậu có thị lực bình thường thì có lẽ là đúng như vậy.

Xung quanh, một loạt đứa con gái lao như thiêu thân vào chỗ anh cậu. Mắt cậu chợt sáng lên. Bạch Hiền và Khánh Thù khẽ nuốt nước miếng. Những lúc, cậu nghĩ ra trò gì vui để nghịch thì mắt cậu sáng như sao, lấp là lấp lánh. Và đây là một trong những lúc như thế.

Cậu nhẹ nhàng đi đến chỗ anh, ôm lấy tay anh, hôn lên má anh, nhỏ nhẹ nói:

- Anhhhhhh Phàm. Anh đi trước sao không đợi em.

Khánh Thù và Bạch Hiền, Diệc Phàm và Lộc Hưng, cả 4 người rùng mình, sởn cả tóc gáy. Không khí xung quanh chợt im lặng. Lộc Hưng từ đâu chiu ra, hỏi:

-Anh g....

-A! em họ, lâu ngày không gặp em khỏe không? -Cậu có ý cắt đứt lời của Lộc Hưng, nháy mắt với nó. Lộc Hưng hiểu ý, cười cười:

-Em khỏe lắm anh dâu. Anh mới về sao?

Cậu cười tít mắt, gật đầu lia lịa. Xung quanh, một loạt ánh mắt không mấy thiện cảm, bắn về phía cậu. Cái này khoa học gọi là gì ý nhở? À, đánh ghen, là đánh ghen đó. Bạn Phàm đệp choai đã nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, liền rủ cả bọn rời đi trước khi cậu em họ yêu quý bị đánh hội đồng.
---------------------------------------------------------------

Tại canteen, tụi nó tìm một cái bàn thật rộng để ngồi xuống, gọi đồ ăn liên tục, Xán Liệt kéo tay Diệc Phàm, hỏi:

-Ai đấy mày, người yêu hả?

-Không phải, nó là....

Diệc Phàm chưa kịp giải thích thì Thế Huân đã cướp lời:

-Chậc chậc, mặt xinh hơn con gái, dáng chuẩn. Chỉ có điều là lùn quá mức cho phép, còn lại thì pơ phệt( Perfect). Mày có con em ngon thế còn không chịu chia sẻ với bạn bè.

Nói r hắn( lúc giới thiệu Au có ghi anh nhưng lại thấy trùng với Kirs ca nên đổi là hắn:))) hất tóc sang một bên, tiến lại chỗ cậu ngồi.

-Khoan đã Thế Huân, nó là... -Diệc Phàm chạy theo hắn,nói vọng lại

-Là ai? - Xán Liệt hỏi

-Là... là em họ tao,cũng là anh thằng Hưng.

-Em họ? Chẳng lẽ là em họ hổ báo truyền thuyết của mày sao?

Diệc Phàm nặng nề gật đầu. Cậu hành hung em trai ra sao. Làm tổn thương tâm hồn trong sáng của anh thế nào?

------------------------------------------------------------------

Au: chin chỗi m.n mk đăng muộn, hôm qua wifi hỏng nên không đăng được. Mong m.n thông cảm.





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro