CHƯƠNG II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm đó Lộc Hàm cố giành thức ăn ngay trước mặt người phụ nữ đó, đổi lại ánh mắt khó chịu của dì. Dì cũng cố gắp thức ăn ngon trên bàn vào bát con trai mình.

“Tiểu Lộc ăn chậm thôi! Có ai giành với con sao!” Ba cậu mắng. “Con xem đồ ăn ngon con đều lấy, sao không nhượng cho anh với! Con xem anh lễ phép, cũng không cùng con tranh giành!”

“Ba cũng không trách con được, ai bảo dì Mạnh nấu ăn ngon thế? Hơn nữa ai bắt anh trai ăn chậm vậy? Con cũng mới ăn có nửa bát, bình thường đều là hai!”

“Dạ dày Thế Huân, ăn gì cũng phải chậm chậm.” Dì Mạnh xem chừng thấy Lộc Hàm khen đồ ăn nên có vẻ cao hứng, nên cũng không tiện nói mấy lời không nên, nhưng vẫn là lo lắng con mình không được ăn đồ ngon. “Nhai chậm nhai kỹ cũng tốt, con cũng ăn chậm thôi, ăn nhanh sẽ không hấp thụ tốt.”

Yên tâm, cậu có không hấp thu tốt thì vẫn tốt hơn con trai dì. Tuy đồ ăn dì nấu, nhưng đồ ăn chẳng phải của nhà cậu? Ai ăn mà không phải trả tiền? Ai mới là chủ? Lúc ấy cậu nghĩ, vốn là cậu ăn thịt cá, bọn họ ăn cháo trắng!

Lộc Hàm mỉm cười ngoài mặt, bắt đầu thấy ghê tởm người phụ nữ này. “Dì Mạnh yên tâm, tuy là không hấp thu tốt nhưng tiêu hóa cũng tốt lắm. Mặc kệ là ăn gì vẫn tiêu hóa được, ăn bao nhiêu cũng tiêu hóa được, đi vệ sinh xong rồi thì có gì không được?”

Ba cậu cả giận. “Tiểu Lộc, người khác đang ăn cơm! Lúc ăn cơm sao lại nói vậy.”

Ba cậu chưa nói xong, Thế Huân ngồi bên kia bàn bỏ bát xuống, mày nhíu lại, nôn khan.

Không phải đi? Nghe vậy cũng có thể nôn khan? Lộc Hàm đây cảm thấy mình vừa thành công lớn lắm. Dì Mạnh gấp đến độ muốn chết: “Thế Huân, Thế Huân, con không sao chứ?”

“Tiểu Lộc! Xem đi! Tại ai!” Ba cậu quát.

“Không sao…không sao..mẹ, ba.” Thế Huân sắc mặt trắng bệch, mày nhíu lại. “Chỉ tại dạ dày không tốt, đột nhiên thấy trướng. Không phải tại Tiểu Lộc.”

“Vậy…ăn cơm xong mau chóng uống thuốc. Ăn thêm một chút đi? Không sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.”

“Không…mẹ, bụng không thoải mái.” Thế Huân suy yếu lắc đầu. “Con đi nằm một chút.”

“Cũng không uống thuốc sao? Thôi được rồi, để mẹ đi trải đệm.”

Lộc Hàm mặc kệ bọn họ, ở trong phòng khách vừa xem tv vừa làm bài tập. Dì Mạnh ra ra vào vào, vẻ mặt lo lắng. Trong khi đó Lộc Hàm lại nhàn nhã như không có chuyện gì. Phỏng chừng muốn kiếm chuyện để ba cậu mắng một trận,dì bảo: “Học tập thì phải nghiêm túc! Vừa học vừa xem tv là cái kiểu gì?”

“Không có việc gì, nó còn nhỏ, như vậy là bình thường.” Ba cậu thay cậu nói. “Hơn nữa thành tích học tập vẫn tốt lắm, quản chặt quá không bằng cứ để nó thoải mái quan trọng hơn.”

“Hừ.” Dì nói. “Đến lúc quản nghiêm cũng đã muộn.”

Lòng cậu lại cảm thán, dì cũng chẳng phải mẹ cậu, lấy quyền gì quản chuyện học hành của cậu? Con dì cũng lên giường ngủ rồi cơ, còn chẳng làm bài tập cơ, thì thành tích thế nào? Có phải vì vậy mà tâm lí không cân bằng?

“Đúng rồi, Tiểu Lộc.” Ba câu đột nhiên nói. “Thế Huân ngày mai sẽ chuyển đến lớp con, con phải giúp đỡ nó nhiều.”

Lộc Hàm cảm thấy đau đầu: “Lớp con? Sao thế được?! Không phải hơn tuổi con sao?”

Ba cậu thở dài. “Thân thể nó không tốt, đi học chậm hai năm.”

“Này, con bảo.” Lộc Hàm buồn rầu đáp. “Có thể chuyển tới lớp khác không? Ba xem anh cao như vậy, lại học cùng một lũ nhỏ hơn, có anh trai ngốc con sẽ bị cả lớp cười a!”

“Con nói ai ngốc a!” Lộc Hàm còn chưa nói hết dì đã bước tới, cao giọng hỏi.

“Được rồi Tiểu Mộng, con nhỏ không hiểu chuyện, không cần tranh cãi với nó.” Ba cậu khuyên nhủ dì.

“Nhưng mà, nhưng mà làm sao nó có thể nói Thế Huân như thế!” Liếc Lộc Hàm một cái, sau đó dì khóc. “Thế Huân thân thể không tốt, rất tội nghiệp cho nó. Nhưng Thế Huân rất thông minh, nếu không phải do sức khỏe…cũng..cũng không phải đi học muộn hai năm! Nó là cái gì mà có quyền nói Thế Huân thế.”

“Tiểu Mộng, em đừng khóc.” Vừa dỗ dành người phụ nữ đó, ba cậu cũng không quên răn Lộc Hàm. “Đi đi đi, tắm rửa sớm rồi đi ngủ đi. Ngủ tử tế cho ba, nếu ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, xem ngày mai ba có cho con một trận không!”

Lộc Hàm coi như thắng lợi làm cho người phụ nữ kia khóc, đi tắm xong liền đứng trước cửa phòng mãi.

Thật tình…rõ ràng là phòng của cậu, thế nhưng chẳng muốn bước vào..

Hít sâu một hơi, đẩy cửa.

Đèn nhỏ ở đầu giường mờ nhạt nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ. Nhìn lên giường, tiện cười một cái, dì Mạnh này cũng thật nực cười…Rõ ràng là giường của cậu, hắn lại nằm chính giữa, chiếm nguyên một cái giường. Tuy rằng anh nhắm mắt, nhưng lông mày nhíu lại như vậy, hẳn là vẫn chưa ngủ. Mà chăn gối của cậu căn bản cũng không ở trên giường, bị thu lại để cả trên ghế. Này là ý tứ gì? Làm người xấu cũng không đến nỗi bày tỏ hẳn thế chứ?

-Hết chương 2-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro