CHƯƠNG III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nháy mắt đó Lộc Hàm muốn đập phá, ném vứt mọi thứ. Mắt cậu nhìn anh chằm chằm, trong lòng lại nói, là con của dì, lấy quyền gì dùng chăn của mẹ cậu?

“…Tiểu Lộc?” Dường như cảm nhận được ánh mắt đặt trên người mình, anh mở mắt.

Lộc Hàm nhìn anh, cười lạnh. “Anh trai này, anh ngủ như vậy, em ngủ ở đâu?”

“A…thật xin lỗi…” Thế Huân tựa hồ lúc đó mới phát hiện mình nằm giữa giường, vội vàng nằm lui về một bên, nhưng vừa động vài cái liền đau cho nên mồ hôi lạnh đầy người.

Lộc Hàm liếc đến bên giường, toàn thuốc là thuốc.

Dì Mạnh đẩy cửa bước vào, cầm theo cốc nước ấm, thấy con mình động liền liếc tôi một cái, sau đó bảo anh: “Thế Huân! Con lộn xộn cái gì! Nào, uống thuốc. Trước lúc ngủ mẹ đun sữa ấm cho nữa nhé?”

“Mẹ…” Anh lắc đầu. “Con không muốn ăn uống gì đâu. Không cần phiền thế, mẹ đi ngủ đi…”

“Không sao. Không uống sữa hay ăn ít cháo? Cơm tối ăn cũng như không, để mẹ nấu một chút…”

Thật sự…! Anh đã nói không thế nhưng dì cứ một bên nói làm Lộc Hàm ong ong hết cả đầu. Còn nhớ mang máng dì từng nói buổi đêm anh phải ăn hay uống gì đó, chẳng lẽ người phụ nữ này muốn cả đêm cứ đi ra đi vào phòng cậu như vậy?

Cậu không cần ngủ sao?

“Dì Mạnh, đây là phòng của anh, cũng là phòng của cháu. Dì cứ tùy tiện ra vào như vậy cũng không hay đi? Riêng tư của người khác vẫn cần tôn trọng một chút.”

Nghe tôi nói thế, dì nhếch mép cười. “Con còn nhỏ như vậy thì có cái gì riêng tư? Thật buồn cười.”

À, cậu là một đứa nhỏ đúng không?

Dì lại ra ngoài đun sữa cho hắn, Lộc Hàm trong này bắt đầu cởi quần áo, cởi đến không còn gì thì thôi.

“Tiểu…Tiểu Lộc, em làm gì vậy?” Anh ta chẳng hiểu sao đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác.

“Đều là con trai anh để ý làm gì.” Thật sự, anh như thế khiến cậu có chút ngượng. Nhưng mà anh ngây thơ như thế làm gì? Mẹ anh có ngây thơ đâu.Mẹ anh nếu như tâm cũng như anh vậy, thì đã không chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác.

“Anh yên tâm, em cũng không phải cởi cho anh xem. Là cho mẹ anh nhìn! Mẹ anh không phải nói em là một đứa trẻ thì cần gì riêng tư sao? Được a! Không riêng tư nữa! Ai sợ ai! Sau này chỉ cần mẹ anh lại tùy tiện như thế em sẽ không mặc gì lăn đi lăn lại trong phòng. Muốn nhìn thì cứ vào, đứa trẻ mười một tuổi này sẵn lòng cho mẹ anh nhìn đến năm hai mươi mốt tuổi, đến lúc đó em dáng nhìn còn tốt hơn ba, muốn nhìn thì cứ nhìn, để xem cuối cùng nhìn ai.”

“Tiểu Lộc…em nói cái gì?” Nhìn anh bấy giờ có vẻ không thoải mái lắm, thanh âm rõ là chột dạ, lại vẫn miễn cưỡng mà mềm mỏng nói chuyện với cậu. “Mẹ anh đôi lúc có chút…Anh thay mẹ xin lỗi được không? Thật xin lỗi. Em đừng giận.”

Nếu muốn xin lỗi cậu, không bằng ngay từ đầu cản trở mẹ mình đến với ba cậu đi, đừng làm cho gia đình cậu tan nát như vậy. Bây giờ xin lỗi để làm gì? Nếu xin lỗi có thể khiến mẹ cậu quay về, cậu cũng sẽ nhận lời xin lỗi ấy!

Bảo Lộc Hàm đừng giận, nhưng nhìn anh ta như thế cậu lại càng giận.

Thái độ kiêu ngạo của mẹ anh quá đáng ghét, thế nhưng ở anh lại không có điều đó, anh vô tội. Nghĩ đến đó khiến Lộc Hàm khó chịu trong lòng.

Không để ý tới Thế Huân nữa. Lộc Hàm tức giận nằm một bên, cũng không thèm lấy chăn. Anh nằm bên cạnh, nhìn cậu một chút, sau đó lại nằm dịch ra một chút, lại nhìn trộm cậu, thấy Lộc Hàm không để ý anh, yên lặng,xốc một góc chăn hướng Lộc Hàm.

Lộc Hàm ngạc nhiên. Làm gì vậy?

Đây là muốn bảo cậu đắp chăn cùng? Ai thèm cùng đắp chung ổ chăn chứ!

“Tiểu Lộc…Em đắp chăn đi. Không mặc quần áo, cũng không đắp chăn, sẽ lạnh.”

Đương nhiên lạnh! Đang mùa đông nên Lộc Hàm đã sớm nổi da gà. Nhưng đây không phải cố ý để lát nữa người phụ nữ kia vào sẽ nhìn thấy hết sao?

Nhưng mà…người phụ nữ đó nấu sữa biết bao giờ mới vào? Lộc Hàm chẳng phải chết cóng trước sao? Đây là anh ta xốc chăn bảo cậu đắp cùng, nếu mẹ anh ta nhìn thấy lại tưởng cậu tranh chăn với anh ta, hẳn sẽ thú vị đi?

Thế là Lộc Hàm chui cả người vào chăn.

Anh mặc áo ngủ, cho nên người ấm hơn cậu nhiều. Vì thế Lộc Hàm liền vươn tay sang bên người anh, chợt nghe thấy anh kêu lên: “Này…Tiểu Lộc, đừng đụng vào bụng, đau.. dạ dày anh..”

Đúng lúc này, dì Mạnh bước vào.

-Hết chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro