CHƯƠNG IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Mẹ! Không phải Tiểu Lộc sai. Con từ đầu đã đau rồi không phải sao.”

“Sao không mặc quần áo?” Lúc này dì mới để ý Lộc Hàm không mặc gì, kinh hãi hỏi. “Quần áo đâu?”

“Haha, dù sao cháu cũng là một đứa nhỏ, mặc với không mặc quan trọng gì?” Lộc Hàm cười, đến lấy chăn gối của mình ở trên ghế. “Được rồi, cháu ra phòng khách, hai mẹ con dì cứ ở đây mà mẫu tử tình thâm đi. Chào.”

“Tiểu Lộc, đợi…”

Đóng cửa phòng lại, thanh âm mơ hồ muốn giữ tôi lại của Thế Huân cũng ở lại trong đó.

Nằm ở sofa, Lộc Hàm tưởng đêm nay thế là xong, không ngờ nghe thấy tiếng Thế Huân trong phòng đang tranh cãi với dì, cụ thể nói gì thì cậu không nghe rõ, nhưng câu cuối cùng, đại khái là “Không được. Không thể để Tiểu Lộc ngủ phòng khách!”

Thế rồi cửa phòng mở ra, anh ôm bụng bước ra ngoài. Lộc Hàm cũng chẳng rõ trong lòng thấy thế nào, liền xoay người vào sofa ngủ, không thèm để ý.

“Tiểu Lộc, về phòng ngủ đi.” Anh kéo kéo góc chăn của cậu.

Nghe tiếng bước chân, đoán dì Mạnh cũng đi ra theo, đối với sự kiên quyết của con trai hẳn là người phụ nữ đó chẳng làm gì được ngoài việc than thở.

“Không. Ngủ ở đây rất tốt.”

“Tiểu Lộc…anh…ô..”

“A! Thế Huân, Thế Huân, đau sao?” Dì lại bắt đầu ồn ào khiến Lộc Hàm không chịu nổi. “Tiểu Lộc, kính nhờ con trở về phòng ngủ đi! Con không vào, Thế Huân đứng đây thân thể như thế làm sao chịu được? Thế Huân, Thế Huân.”

Ha, cầu cậu sao? Người phụ nữ này cầu cậu sao?

Phía sau truyền đến tiếng hít thở khó nhọc của Thế Huân, tựa như quả thật không ổn. Lộc Hàm nghĩ, kì thật anh trai cũng không làm gì sai với cậu cả, trái ngược còn rất bênh vực cậu. Vậy nên không về phòng cũng có chút không được, hơn nữa nếu anh bị cảm lạnh hay gì gì đó thì tiếng xấu đổ hết lên đầu cậu. Thế là Lộc Hàm đứng dậy, cố ý ở trước mặt dì Mạnh chậm rãi thu chăn thu gối, sau đó về phòng.

Buổi đầu tiên ngủ cùng anh, Lộc Hàm ngủ không yên.

Tuy là ngủ ở hai ổ chăn riêng thế nhưng mơ màng lúc ngủ Lộc Hàm vẫn cảm giác được thân thể anh phát run. Thân thể anh rốt cuộc yếu đến thế nào? Lộc Hàm từ nhỏ khỏe mạnh, ít khi ốm đau gì cho nên thực không hiểu biết gì về tình trạng thân thể ốm yếu.

Sau đó vẫn mơ mơ màng màng, tựa hồ anh ngồi dậy, lại nằm xuống ngủ, sau đó lại ngồi dậy, lại nằm xuống,…

“Làm sao thế?” Mấy tiếng liền như thế, Lộc Hàm thật chịu không nổi mà hỏi.

“Tiểu Lộc, anh..” Anh khó khăn đáp. “Anh…muốn uống nước.”

“Bên ngoài có.Mấy bình đó đều là nước sôi để nguội.”

“Chính là…” Anh nhỏ giọng. “Anh phải uống nước ấm.”

“Anh sao nhiều chuyện vậy? Nước lạnh nước ấm đều không phải nước sao? Em từ nhỏ đến giờ nửa đêm uống nước lạnh cũng không sợ, anh được chiều quá rồi.” Anh không nói gì nữa.

“Mà…muốn uống nước ấm thì đi đun a? Anh có thời gian ngồi dậy, nằm xuống mãi như thế sao không đi đun nước?”

“Tiểu Lộc, xin lỗi, anh…anh..dạ dày đau, không đi ra được.” Mãi một lát sau, anh mới đáp như vậy.

Nghe giọng anh lúc ấy ủy khuất vô cùng, làm Lộc Hàm chỉ muốn nhéo cho anh vài cái. Đi ra còn không được? Anh xem chừng thật sự yếu ớt so với bà mẹ của mình. Anh là Lâm Đại Ngọc chuyển thế sao?

Đáng tiếc, anh ta đúng là không tự ra đun nước được, Lộc Hàm hít sâu một hơi, xoay người bước xuống giường. “Được rồi được rồi.”

“Tiểu..Tiểu Lộc, em đi đâu?”

“Đi đun nước cho anh! Anh chẳng phải muốn uống nước ấm sao!”

Mặc dù cậu chẳng muốn làm, nghĩ cũng không nên làm, thế nhưng anh cứ như vậy cậu cũng không ngủ yên. Mai còn là ngày đầu quay lại trường sau kì nghỉ đông, anh còn chuyển đến lớp cậu, Lộc Hàm chịu được bao nhiêu phiền toái của mẹ anh? Muốn bình yên thì đi đun nước, không thì sáng mai chẳng biết ba cậu có lại cho cậu một trận đòn không bước ra khỏi cửa hay không.

Mẹ anh là khắc tinh của mẹ cậu. Anh vì thế cũng là khắc tinh của cậu nốt! Quả là trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nếu không vì bộ dáng đang bệnh đó, Lộc Hàm đã để cho anh chết đau một chỗ.

-Hết chương 4-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro