19-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng nọ Lộc Hàm lên thư viện tìm tài liệu môn học cho học kỳ mới, tình cờ trên đường đi đụng trúng Xán Liệt đang loay hoay ôm 1 đống giấy vẽ đủ loại. Nể tình bạn bè lâu năm Lộc Hàm giúp Xán Liệt ôm 1 nửa đống giấy lên phòng.

Lộc Hàm thấy Xán Liệt hôm nay hơi lạ, bình thường gặp cậu hẳn là nếu không phải 1 câu Ngô phu nhân thì cũng 1 câu Lộc vương phi, ấy thế mà hôm nay hắn im bặt từ đầu tới cuối. Tới tận khi Lộc Hàm ném đống giấy lên giường, Xán Liệt vẫn chưa có dấu hiệu muốn mở mồm.

"Này, câm hả?" Lộc Hàm đập mạnh vào vai Xán Liệt.

Xán Liệt thở dài không nói, coi như bị muỗi cắn rồi bắt đầu bắt tay thu dọn đồ đạc trong phòng. Lộc Hàm càng thấy kì quái hơn. Phòng thằng này bình thường nếu không phải cực bẩn, thì sẽ là cực bẩn, nếu không thì chính là cực bẩn. Thế mà hôm nay sạch sẽ lạ kì, thậm chí còn thoang thoảng mùi nước thơm xịt phòng.

"Phác Xán Liệt, có cần tôi gọi Khánh Thù đến không?"

Xán Liệt rùng mình, lúc này mới miễn cưỡng lên tiếng.

"Tôi đã chết đâu, cậu về đi, đừng làm phiền bổn thiếu gia dọn dẹp"

Lộc Hàm vẫn ngồi ì ra đó nghĩ 1 lúc, có vẻ như đã tìm được mấu chốt vấn đề.

"Bạch Hiền... dạo này không được khỏe lắm"

Lộc Hàm chỉ muốn thử 1 chút, căn bản Bạch Hiền sức khỏe vô cùng bình thường, chỉ là đang ở nhà dùng bộ óc thiên tài của mình lên kế hoạch tỉ mỉ trả thù. Ai ngờ Xán Liệt thực sự hoảng hốt, xoay Lộc Hàm mấy vòng hỏi đi hỏi lại Bạch Hiền khó chịu chỗ nào, đi khám bác sĩ chưa, có uống thuốc đúng giờ không.

"Nếu không phải vô tình, thì sao lại phải làm như vậy?" Lộc Hàm thở dài, nếu đã lưỡng tình tương duyệt thì vì sao lại nói ra những lời tổn thương đối phương đến thế?

"Cậu thì biết cái gì, tự lo chuyện của mình đi" Xán Liệt hừ 1 tiếng rồi túm cổ Lộc Hàm xách ra khỏi cửa, không quên đóng sập cửa lại trước sự hoang mang của Lộc Hàm.

Mẹ nó!

Ông đây có lòng tốt giúp đỡ mà còn bị đối xử như vậy. Phác Xán Liệt, có ngày cậu sẽ đau khổ mà chết! Hứ!

Tiếp đó trên đường quay trở lại thư viện, Lộc Hàm đã phát hiện ra 1 chuyện vô cùng khủng khiếp. Cậu và Thế Huân đã chiến tranh lạnh gần 1 tuần rồi. Mầy ngày này Thế Huân ngày nào cũng sáng gọi, chiều gọi, tối gọi, sáng tới phòng tìm, chiều tới lớp tìm, tối lại tới phòng tìm, nhưng Lộc Hàm vẫn giữ thái độ lạnh như băng.

Vì Thế Huân cậu ta vẫn chưa biết mình sai ở đâu!

Đã thế dạo này còn lên báo liên tục với người đẹp, bảo cậu phải nuốt trôi cục tức này thế nào đây?

Lộc Hàm giẫm mạnh lên lớp tuyết mỏng dưới chân trên bậc thang dẫn vào thư viện, di động trong túi bỗng dưng rung bần bật. Là Phác Xán Liệt.

Lộc Hàm vừa ấn nút đã nghe thấy giọng nói tức giận của Phác Xán Liệt "Mẹ nó, sang mà chăm người yêu, đừng có cái gì cũng làm phiền ông!" rồi cúp máy...

Lộc Hàm đần ra 1 lúc mới hiểu sơ sơ ý nghĩa câu nói của Xán Liệt. Thế Huân đổ bệnh? Không thể nào, tối qua còn đứng bên ngoài phòng cậu suốt cả tối mà...

Nhưng mà nhiệt độ bên ngoài hôm qua không phải rất thấp sao...

Lộc Hàm phi như bay về khu ký túc của Thế Huân, thầm nghĩ trong lòng, hôm nay không phải ngày đẹp để mượn sách.

Lộc Hàm có chìa khóa phòng Thế Huân, là lần trước Thế Huân nhất quyết nhét vào túi áo Lộc Hàm, nói khi nào Thế Huân phải đi tới thành phố khác bàn công chuyện Lộc Hàm có thể tới đây ở cho thoải mái.

Bên trong phòng tối om, Lộc Hàm theo thói quen sờ tới công tắc điện ở góc tường bật đèn lên. Thế Huân quả nhiên đang mê man nằm trên giường, môi trắng bệch, 2 mắt nhắm chặt vì ảnh hưởng của ánh sáng, chăn đắp tới cổ, hơi thở yếu ớt, trông cực kì tội nghiệp.

Lộc Hàm chạy tới áp tay lên trán đo nhiệt độ, ngay sau đó hoảng hốt vì nhiệt độ quá nóng liền gọi taxi cùng Xán Liệt ở gần đó tới giúp đưa Thế Huân vào bệnh viện.

Xán Liệt vẫn giữ thái độ cực kì không hợp tác tới bệnh viện, chuyện này đã chọc tức Lộc Hàm.

"Mẹ nó, cậu bị thần kinh à, biết Thế Huân như thế mà còn không đưa vào viện luôn, cậu ấy mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"

"Mẹ kiếp! Nó không phải vì Lộc đại thiếu gia nhà cậu nên mới hôn mê à? Cậu đừng có đứng đó chỉ trích người khác mà không nghĩ lại xem mình đã làm những chuyện tốt đẹp gì đi. Chưa nghe giải thích đã mất tích 1 tuần liền, cậu có biết 1 tuần ấy nó như 1 thằng điên lục tung cái thành phố này lên không? 1 ngày gọi cho tôi 6 7 cuộc hỏi xem cậu có liên lạc gì với tôi không. Sau đấy thì vừa về đã giận với chả dỗi hại nó ngày nào cũng chạy đi chạy lại từ công ty về trường đi học rồi lại tới chỗ cậu, không kiệt sức đến xỉu mới là lạ. Sáng nay lúc cậu vừa đi thì nó gọi cho tôi nhờ tôi mua thuốc, tôi đang bận nên mới gọi cho cậu coi như giúp 2 người hòa hợp. Sớm biết như vậy thì khỏi cần phiền đến Lộc đại thiếu gia nhà cậu làm gì rồi."

Lộc Hàm tức đến tím tái mặt mày nhưng không thể cãi lại Xán Liệt được câu nào. Vì cậu biết cậu ta nói đúng, là lỗi của cậu, là cậu vô cớ biến mất, vô cớ giận dỗi, biết rõ Thế Huân mỗi ngày đều rất cực khổ dỗ dành mình nhưng vẫn làm ngơ.

Đang định mở miệng ra nói cậu bận thì về đi ở đây có tôi rồi thì từ phía sau vọng tới 1 tiếng quát lớn.

"Hai cái thằng kia im ngay đây là bệnh viện chứ không phải nhà chúng mày đâu!"

...

Không sai, đó là tiếng quát của y tá trưởng, người đang giúp Thế Huân truyền nước.

Lộc Hàm và Xán Liệt biết mình thất thố bèn cười ngại ngùng rồi cùng nhau ra ngoài cửa.

Xán Liệt cũng biết mình vừa rồi hơi nặng lời, đưa tay gãi gãi đầu rồi từ trong túi áo lấy ra 1 túi thuốc đưa cho Lộc Hàm.

"Cái này đưa cho Tiểu Hiền, đừng nói là tôi đưa"

Lộc Hàm lườm rồi giằng lấy. "Hừ, sao không tự đi mà đưa cho nó, cậu còn định giày vò nó đến bao giờ nữa?"

"Chuyện này cậu không hiểu đâu" Xán Liệt cúi đầu lí nhí nói.

"Đm, cậu cứ mở mồm ra là tôi không hiểu đâu, cậu không nói sao tôi hiểu, sao nó hiểu được"

"Tóm lại cậu lo chuyện của mình trước đi, chuyện của tôi tôi tự có cách giải quyết, thế nhé, tôi về đây" Nói xong Xán Liệt cắp đít chạy mất bỏ lại Lộc Hàm đang xì khói ở phía sau.

Lộc Hàm ngại ngùng cười hề hề bước vào trong phòng, Thế Huân vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ đang đứng cạnh ghi chép bệnh án.

"Người nhà bệnh nhân?" Bác sĩ hỏi.

"Cháu là... em trai" Lộc Hàm ấp úng trả lời, ngoại hình 2 người cũng có vài nét tương đồng, mạo nhận là em trai chắc cũng không có ai nghi ngờ?

"Hừ, lần sau vặn nhỏ volumn xuống cho tôi nhờ. Kiệt sức, bỏ bữa nhiều ngày, cảm lạnh, truyền dịch tới chiều là tỉnh, đến tối là ổn, chiều mai có thể xuất viện, tới bàn làm thủ tục đi"

Mỗi lần bác sĩ kể tên 1 nguyên nhân, tim Lộc Hàm lại như bị ai đó bóp nghẹt lại. Cậu biết mình sai thật rồi.

Lộc Hàm làm xong xuôi mọi thủ tục, lúc quay lại Thế Huân vẫn đang an ổn nằm ngủ. Lộc Hàm kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy bàn tay vẫn đang lạnh cóng của cậu, áp lên má.

"Xin lỗi. Là tại em không tốt"

Quả nhiên phải tới chiều Thế Huân mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Vừa mở mắt ra đã thấy Lộc Hàm 2 mắt sưng húp ngồi bên cạnh nắm tay nắm chân mình bộ dạng cực kì ủy khuất, còn liên tục hỏi muốn ăn gì? Có khát nước không? Có muốn đi tiểu không?

Thế Huân thực sự nghĩ mình đang nằm mơ, cái này có thể gọi là thụ sủng nhược kinh không?

Sau khi tự véo mình 1 cái thì cậu xác định mình không hề nằm mơ.

Vậy là chiến tranh lạnh kết thúc rồi hả? Nhưng mà cậu còn không biết diễn biến câu chuyện ra làm sao mà, Thế Huân khó hiểu nhìn xung quanh. Lộc Hàm vẫn đang chăm chú ngồi bổ cam, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Thế Huân cười cười, nhìn thế nào cũng giống cảnh tượng vợ hiền ngồi bên chăm sóc chồng bệnh nặng.

Thế Huân cực kì cảm động, thầm nghĩ trong lòng biết thế ốm sớm hơn, vừa được nghỉ ngơi vài ngày vừa được vợ yêu chăm sóc, 1 mũi tên trúng 2 con chim!

Thế Huân chống tay ngồi dậy, ngoắc ngoắc tay kêu Lộc Hàm ngồi lên giường, rồi dùng tay vò xù mái tóc màu nâu nhạt của cậu.

"Còn giận anh không?"

Lộc Hàm vờ xụ mặt ra, 1 tay véo má Thế Huân "Lần sau còn thế nữa mặc kệ anh ốm chết thì thôi"

Sau đó là 5 phút phân cảnh trẻ nhỏ phải có sự giám sát của ba mẹ mới được nhìn!

Cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn được ôm người mình yêu trong vòng tay dây dưa hôn lưỡi~

•♥•

Còn vài ngày nữa là tới buổi triển lãm tranh đầu tiên của Xán Liệt, mấy ngày này Xán Liệt bận bù đầu, 1 mình ôm biết bao nhiêu là thứ việc. Nào là lên danh sách khách mời danh dự, thiết kế không gian triển lãm, lựa chọn nhạc, đèn chiếu cho từng bức tranh, rồi thiết kế cổng vào, thiệp mời, v.v... túm lại là cực kì bận rộn.

Xán Liệt bình thường có vẻ xuề xòa dở hơi nhưng trong công việc lại là 1 người cực kì kĩ tính, ưa sự hoàn mỹ, hơn nữa lại kẹt sỉ. Vốn dĩ với số tiền Thế Huân đưa cho Xán Liệt hoàn toàn có thể thuê 1 đội ngũ phụ giúp, nhưng với bản tính kẹt sỉ vốn có, hắn nghĩ, tự làm tiết kiệm được bao nhiêu là tiền.

Hơn nữa, Xán Liệt cũng là 1 họa sĩ trẻ có tên tuổi trong giới, năm ngoái tranh của Xán Liệt còn giành được giải nhất trong 1 cuộc thi dành cho các họa sĩ trẻ trên toàn quốc nên triển lãm tranh lần này cũng gây được tiếng vang không ít.

Lúc cầm tấm thiệp mời màu trắng thắt nơ màu tím đứng trước cửa phòng Bạch Hiền, Xán Liệt lúng túng mãi không dám bước chân vào. Đúng lúc này bên trong vang ra 1 tiếng hét lớn, là giọng Nghệ Hưng "Đệt mẹ Lộc Hàm, cút sang phòng Ngô Thế Huân mà xì hơi, định giết ông bằng bom sinh học hả?" tiếp sau đó là tiếng bước chân bình bịch, bình bịch và... cửa mở ra đập ngay trúng mặt Xán Liệt.

Xán Liệt ôm mũi đầy hận thù nhìn Nghệ Hưng.

Xán Liệt đưa mắt nhìn vào trong phòng, Lộc Hàm vẫn đang ung dung ngồi trên giường lướt web, Mân Thạc căn bản không có ở đây, Bạch Hiền... Bạch Hiền đang mặc đồ ngủ màu hồng, miệng ngậm bánh mì vắt vẻo ở giường trên.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Hiền khi nhìn thấy Xán Liệt chính là tin không nổi, sau đó nhớ lại lời Nghệ Hưng dặn dò trước đó, gặp lại nó em phải bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được tỏ ra ủy khuất sợ hãi, càng tỏ ra đáng yêu càng tốt! Đúng vậy, thế mạnh của Bạch Hiền chính là vẻ ngoài vừa thuần khiết vừa đáng yêu khiến cho đối phương không thể cưỡng lại được mà nhào vào hành hạ 1 trận!

Bạch Hiền rất nhanh lấy lại bình tĩnh, miệng vẫn ngậm bánh mì, 2 mắt híp lại, giơ tay vẫy vẫy, ú ớ nói chào anh Xán Liệt.

Trong 1 giây, Xán Liệt dường như mất đi lí trí, muốn gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ mấy ngày này mà lao đến ôm cậu bé kia vào lòng.

Nghệ Hưng đá mạnh vào chân Xán Liệt làm cắt đứt dòng suy nghĩ đang dang dở.

"Ủa nay ngày gì mà rồng đến nhà tôm thế này?"

"Sáng đáng răng chưa thế? Tôi thấy miệng cậu còn thối hơn cả rắm của Lộc Hàm"

Lộc Hàm vừa nghe xong thì ôm bụng cười đến chảy nước mắt "Ha ha ha ha Trương mồm thối bán thịt lợn, cái này được đó. Thôi không trêu nó nữa không lát nó đăng ảnh cậu hái hoa nơi công cộng lên diễn đàn trường đó. Đến đây có chuyện gì không?"

Xán Liệt nhe răng cười giơ ra 5 tấm thiệp mời, đưa tất cả cho Lộc Hàm.

"1 tuần nữa là tới buổi triển lãm rồi, tôi mời 4 người phòng các cậu cộng thêm Chung Đại nữa, đưa luôn cho nó giùm tôi nha"

Bạch Hiền bỗng nhiên từ giường trên nhảy xuống chen vào giật lấy 1 tấm thiệp mở ra, trong miệng vẫn ngậm 1 miếng bánh mì.

"Mời cả em nữa phải không? Tranh anh Xán Liệt vẽ nhất định sẽ bán chạy thôi, anh yên tâm, hôm đó em không đi tay không tới đâu, ha ha"

Xán Liệt bị bộ dạng cười nói đáng yêu vô cùng tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra của Bạch Hiền làm cho lúng túng, không biết phải phản ứng lại thế nào. Rất may Lộc Hàm đã ra tay cứu trợ kịp thời.

"Thôi đang bận thì về đi, hôm đấy bọn tui sẽ tới sớm giúp cậu"

Khi Xán Liệt đã đi xa, Nghệ Hưng khó chịu ngồi trở lại giường mở máy tính ra nhắn tin cho Lộc Hàm.

Con thỏ không ăn cỏ gần hang: Sao lại để nó đi dễ thế được, Bạch Hiền còn chưa cởi cúc áo, còn chưa lộ xương quai xanh!

Tiểu Lộc là nam thần: Cậu thì biết cái gì, thằng đó hình như có chuyện khó nói, thuốc hôm trước cũng là nó bảo tôi đưa cho Tiểu Hiền. 2 đứa chúng nó là lưỡng tình tương duyệt, chuyện này còn phải xem xét thêm!

Bánh bao đã có chủ: Lộc Lộc nói đúng đó, chuyện 2 đứa này không vội được, tui cứ nghĩ thằng kia cả đời chỉ yêu ngực bự, không ngờ có ngày...

Tiểu Lộc là nam thần: Hừ, các cậu không biết ngực Tiểu Hiền nhà chúng ta cũng bự lắm sao!

Con thỏ không ăn cỏ gần hang: Ách, cái này tôi biết, cũng phải cúp B đó.

Bánh bao đã có chủ: Hưng Hưng, không phải cậu cúp D sao?

Con thỏ không ăn cỏ gần hang: ....... im mồm, còn nói tiếp ông sẽ cắt mày!

Tiểu Lộc là nam thần: Ha ha ha ha cười chết ông, sao lại quên phòng chúng ta có 1 Beyoncé cơ chứ =))))

Con thỏ không ăn cỏ gần hang: ĐM Lộc Hàm, cậu tin ngay bây giờ tui bán bí mật của cậu cho thằng chồng cậu không!

Tiểu Lộc là nam thần: OxO

Lộc Hàm toát mồ hôi lạnh, mẹ nó, ngày đó đáng lẽ ra không nên để Nghệ Hưng thấy được cái đó, Thế Huân mà biết chuyện này, nhất định sẽ đắc ý đến chết mất!!!

Mấy ngày gần đây Thế Huân thực sự không vui chút nào. Vì sao ư? Đàn ông khi không được thỏa mãn nhu cầu ở một mặt nào đó, sẽ sinh ra thứ cảm giác bức bách, muốn nổ tung nhưng mà nổ không được.

Mặc dù chiến tranh lạnh đã kết thúc nhưng Lộc Hàm là người theo chủ nghĩa tình yêu không tình dục. Hai người yêu nhau chỉ cần hai trái tim cùng chung nhịp đập, đồng điệu về tâm hồn là đủ. Mỗi lần tay Thế Huân không ngoan ngoan mò vào trong áo cậu, cậu đều vô cùng khinh thường hất ra rồi thuyết giảng cho người nào đó một bài diễn văn về thứ tình yêu cao thượng, theo như nhà văn bla bla nói thì bla bla...

Lộc Hàm nói nhiều đến nỗi cậu em của Thế Huân cũng phải ỉu xìu chào thua. Thế Huân điên cuồng gào thét trong lòng, không xxx không quấn chặt vào nhau làm sao biết được tim đập lệch bao nhiêu nhịp! Cùng lên thiên đường một lúc cũng chính là một loại đồng điệu về tâm hồn có được không!

Ai đời thanh niên trai tráng hai mươi tuổi 'có người yêu' còn bị cấm dục!

Thực ra suy nghĩ của Lộc Hàm là như này, bởi vì lần đầu tiên quá xá là đau, cậu còn là kiểu người một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần cho lần thứ hai.

Vậy nên cứ lần này đến lần khác dùng bao phương pháp áp chế suy nghĩ bậy bạ trong đầu Thế Huân, từng bước ép người yêu đẹp trai thành hòa thượng...

Nhưng ngoài vấn đề về tình dục thì những mặt còn lại hai người đều tương hòa hợp, nếu có cãi nhau cũng là vì chuyện ăn uống vô tổ chức của Lộc Hàm

Lộc Hàm thích ăn đồ ngọt, càng ngọt cậu càng thích, mấy thứ đồ chiên nướng đầy dầu mỡ và ớt... Thế Huân luôn kịch liệt phản đối thói quen sinh hoạt bừa bãi này. Trước đây Thế Huân là người sinh hoạt ăn uống cực kì khoa học, từ khi yêu Lộc Hàm, cái khoa học kia đã bay véo đến tận nửa kia địa cầu...

Hôm nay không phải ngoại lệ, Lộc Hàm nổi hứng muốn ăn gà rán, buổi sáng vừa ngủ dậy đã tới phòng lôi Thế Huân đến tiệm KFC đối diện trường.

Thế Huân cực kì không hợp tác vác khuôn mặt như táo bón lâu ngày theo Lộc Hàm đi mua gà. Không phải Thế Huân chưa từng có ý khuyên can, mà là nói không nổi, cậu ta ương bướng như vậy đâu phải ngày một ngày hai, vậy nên đành mắt nhắm mắt mở cho phép Lộc Hàm 1 tuần được phép ăn gà rán 2 lần, mỗi lần 1 miếng.

Nhưng Lộc Hàm đứng trước quầy gọi món, nước dãi chảy đến tận rốn thèm thuồng nhìn vào từng khay gà được mang ra, 1 miếng không thể đủ! Thanh niên trai trang khỏe mạnh như cậu phải 4 miếng mới thỏa mãn cái bụng trống rỗng đang điên cuồng kêu gào này.

Vậy nên...

"Cho tôi phần combo 2 miếng gà"

"1 miếng!" Thế Huân ngay lập tức phản ứng.

"2 miếng! Đi mà, nốt hôm nay nữa thôi, hứa đó hứa đó~" Lộc Hàm chắp tay van nài.

"Em hứa câu này bao nhiêu lần rồi? 1 là 1, không thì về nhà" Thế Huân cương quyết không nhượng bộ, bụng Lộc Hàm dạo này lại thêm 1 tầng mỡ.

"Anh là cái đồ không tim không phổi! Hôm nay nhất định em sẽ ăn 2 miếng!"

"Một!"

"Hai!"

"Một!"

"Hai!"

Chị bán hàng toát mồ hôi hột, nhìn 1 hàng dài khách ở phía sau đang chờ, quyết định liều mình hy sinh lên tiếng.

"Xin hỏi... anh muốn gọi bao nhiêu miếng..."

"Một!"

"Hai!"

Cả 2 gần như đồng thanh lên tiếng cùng một lúc, sau đó quay sang lườm người bên cạnh, rồi quanh sang lườm cô gái ở quầy gọi món.

Cô gái đưa tay lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Sau đó trượt tay qua số 1...

Thôi thì cứ làm theo số phận vầy, 1 thì 1. Rất nhanh sau đó quay lại gắp 1 miếng gà, 1 túi khoai chiên, rót 1 cốc pepsi, xé hóa đơn, lưu loát nói ra số tiền cho khách hàng, dụng chiêu gạo nấu thành cơm, có muốn đổi cũng không được.

Lộc Hàm khóc ròng, nghĩ bụng nhất định Thế Huân thông đồng với cửa hàng gà rán!

Thế Huân thì trái lại sung sướng rút ví thanh toán rồi bê khay đồ ăn tìm 1 bàn trống ngồi xuống.

Lộc Hàm rất không tình nguyện mà gặm hết 1 miếng gà, ánh mặt hận thù liếc nhìn Thế Huân đang mỉm cười ở ghế đối diện.

"Đồ vô lương tâm!" Lộc Hàm vừa rút giấy lau miệng vừa lẩm bẩm, có 1 miếng làm sao mà no nổi, tui vẫn muốn ăn nữa!

"Ngoan, đồ chiên rán không tốt cho sức khỏe, sẽ làm teo cơ của em đó" Thế Huân vừa giúp Lộc Hàm lau vết dầu mỡ trên mặt vừa nói.

"Tuổi trẻ có mấy khi, ăn được thì phải ăn hết chứ, mai sau già rồi có muốn cũng ăn không nổi!"

"Em ăn uống không khoa học gì hết, hưởng thụ đương nhiên phải hưởng thụ nhưng phải đúng cách, em muốn bị đau dạ dày, máu nhiễm mỡ, suy gan hả?"

"Hừ, sao anh cứ như bà ngoại em vậy" Mấy câu kia của Thế Huân làm cậu nhớ tới bà ngoại, mỗi khi nhìn thấy cậu ăn đồ chiên đều bày ra bộ mặt như vậy nói mấy câu tương tự.

Đã nửa năm rồi Lộc Hàm chưa gặp bà, không phải vì cậu không muốn báo hiếu mà là bà đang đi chu du khắp năm châu bốn bể, ước chừng giờ này cũng sắp về nước rồi. Nhắc tới bà Lộc Hàm không khỏi toát mồ hôi hột, bà ngày nào cũng chỉ biết nói Lộc Hàm nhanh kiếm bạn gái đi, ở tuổi của mày mẹ mày đẻ mày rồi đấy... Lộc Hàm thực muốn hét lên rằng, con là đàn ông đâu có giống mẹ mà sinh đẻ cái quái gì!

Nhiều năm nay bà đi khắp thế giới tìm hiểu nhiều nền văn hóa khác nhau, tư tưởng thoáng ra không ít, Lộc Hàm đang nghĩ xem có nên nói chuyện này với bà trước không, đằng nào cũng biết trước thuyết phục không nổi mẹ, bắc cầu qua bà sẽ giảm bớt độ sát thương không hề nhỏ.

Bà tuy muốn bế cháu đến phát điên rồi, nhưng cái bà quan tâm là kết quả chứ không phải quá trình, hơn nữa bà còn rất thương Lộc Hàm, nhìn thấy cậu khóc nhất định sẽ mềm lòng.

Lộc Hàm cười tít mắt, cuối cùng cũng tìm được 1 tia hi vọng.

"Cười gì thế?" Thế Huân nhìn Lộc Hàm, vẻ mặt tràn ngập chiều chuộng.

"Đang nghĩ tối nay đi ăn vịt nướng, nhất định rất ngon!"

"Ăn đồ nướng nhiều không tốt!" Thế Huân buồn phiền.

"Vậy anh đừng ăn, em ăn một mình" Lộc Hàm bĩu môi nói.

"Không thể được! Tuy không tốt cho sức khỏe, nhưng ăn một chút cũng không sao, anh muốn dùng một đời này cùng em đi khắp thế gian thưởng thức tất thảy cao lương mỹ vị!" Này có phải giống cầu hôn không?

"Anh hứa rồi đó! Không được nuốt lời!"

Lộc Hàm tung tăng nhảy chân sáo trên đường. Tiết trời đã lập xuân, từng tảng mây trên trời trắng xóa, mưa phùn như bụi lơ lửng trong không trung, đọng lại trên tóc Lộc Hàm từng hạt nhỏ li ti màu trắng. Trong lòng cậu trào dâng một thứ cảm giác kì diệu, lơ lửng vô định như những hạt mưa kia, hương vị hạnh phúc.

*

Vừa về tới kí túc xá, Lộc Hàm đã nghe được một chuyện động trời.

Nhìn thấy Lộc Hàm bước vào, Bạch Hiền phi như bay từ giường trên xuống đẩy Lộc Hàm ra ngoài. Lộc Hàm hoang mang nhìn thằng nhóc, không quên liếc vào chiếc giường ở ngay cửa ra vào, sắc mặt Nghệ Hưng...

"Anh à, không ổn rồi" Bạch Hiền kéo Lộc Hàm vào một góc trong hành lang, ra vẻ thần thần bí bí nói.

"Thằng đó làm sao vậy, trông mặt như vừa bị bồ đá" Lộc Hàm hồi tưởng lại khuôn mặt tràn đầy sát khí của Nghệ Hưng ban nãy, không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt.

"Em cũng không rõ sự tình ra làm sao, nghe người ở căng tin nói buổi trưa ảnh đánh Diệc Phàm chảy máu mũi đó" Bạch Hiền nghĩ tới khuôn mặt trắng bệch của cậu bạn lúc kể lại chuyện này mà run rẩy trong lòng. Nghệ Hưng là người nổi tiếng hòa nhã, chỉ thích chửi nhau chứ không thích đụng tay chân, vậy mà...

Còn một nghi vấn nữa, Diệc Phàm nhìn vẻ ngoài to con hơn Nghệ Hưng rất nhiều, vì cớ gì nhìn cậu ta ban nãy vẫn còn nguyên vẹn mà anh ta thì bị đấm chảy máu mũi? Không lẽ không tránh, cứ đứng ì ra làm bao cát cho nó đấm đá? Với tính cách kì quặc của tên đó thì cái này cũng không quá khó hiểu...

"Chuyện này để anh nói Xán Liệt đi hỏi Diệc Phàm xem thế nào. Mà chuyện của em với thằng đó thế nào rồi?" Lộc Hàm vèo một cái chuyển mũi tên về hướng Bạch Hiền.

Bạch Hiền lưỡng lự, cắn môi không nói.

Sau buổi triển lãm tranh hôm ấy cậu căn bản chưa gặp lại Xán Liệt. Ngày cuối cùng của buổi triển lãm cũng đã kết thúc được 2 tuần rồi. Bạch Hiền vẫn nhớ như in câu nói lúc say rượu tối hôm ấy của Xán Liệt.

Xán Liệt lảo đảo, người đầy mùi rượu đè Bạch Hiền lên sôpha trong phòng khách sạn. Ánh mắt phức tạp, cảm xúc lẫn lộn, hối hận, không đành lòng, tự chế giễu...

Hắn dùng đôi bàn tay chai sạn do cầm bút vẽ nhiều năm sờ lên làn da trắng muốt không tì vết của cậu, nhìn thật sâu vào đôi mắt tràn ngập sự nuối tiếc và hận thù của cậu, hắn hôn lên đôi tai ửng đỏ của cậu, hơi thở ngập tràn mùi rượu nóng rực làm Bạch Hiền rung động, hắn nói "Xin em hãy hiểu cho anh, tha thứ cho anh, anh không thể, không thể..." rồi ngã gục lên vai cậu, ngáy khò khò.

Bạch Hiền chưa nói chuyện này với ai, cậu tự mình dằn vặt, tự hỏi lòng mình suốt 3 tuần qua, rút cục câu nói ấy có ý nghĩa gì? Là anh yêu tôi, nhưng vì định kiến xã hội không dám đến với tôi, hay từ đầu cho tới giờ, anh chỉ coi tôi như một thằng ngốc mà đùa giỡn?

Lộc Hàm thấy Bạch Hiền đờ người ra thì cũng không hỏi thêm nữa, khoát khoát tay rồi đi vào trong phòng, vừa nhìn thấy Nghệ Hưng đã lên giọng trêu chọc.

"Đến tháng hay sao mà bí xị ra thế?"

Nghệ Hưng quắc mắt lườm Lộc Hàm, hừ một tiếng rồi nằm xuống chùm chăn kín mít, không để lộ ra dù chỉ là 1 cọng tóc, ý là cút ngay để ông yên.

Lộc Hàm chịu không nổi người hàng ngày chửi nhau với mình giờ lại có bộ dáng này, lấy điện thoại gọi cho Diệc Phàm, cố tình nói thật to.

"Diệc Phàm?"

"Anh làm gì Nghệ...."

Chưa nói hết câu điện thoại đã bị Nghệ Hưng giật lấy tắt phụt.

Lộc Hàm khoanh tay cười tà, cách này đúng là vẫn dùng được.

"Nói đi, có chuyện gì?"

"Có tin tôi nói chuyện Tiểu Mạc với Thế Huân không?" Trong cái khó ló cái khôn, Nghệ Hưng chợt nhớ ra trong tay mình vẫn nắm giữ điểm yếu chí mạng của Lộc Hàm.

"Hừ, sớm muộn cũng biết, đừng suốt ngày mang chuyện đó ra dọa tôi" Lộc Hàm có chút chột dạ, tuy mạnh miệng là vậy, nhưng phải biết Thế Huân là 1 bình dấm chua đậm đặc, nói chuyện quá lâu với người khác cậu ta đã cảm thấy không thoải mái chứ đừng nói gì đến chuyện từ trên trời rơi xuống một phu nhân tương lai của Lộc Hàm.

"Vậy sao? Vậy tôi gọi cho cậu ta ngay bây giờ nhé?" Nghệ Hưng rút điện thoại từ trong túi, nghiêm túc tìm số Thế Huân.

Lộc Hàm dùng tốc độ ánh sáng cướp điện thoại trong tay Nghệ Hưng giấu ra sau lưng mình, cười hề hề "Ha ha, không nói thì không nói, ai cũng nên giữ cho mình 1 bí mật động trời" rồi cắp đít chạy về giường giả chết.

Chuyện xảy ra từ 2 năm trước, thực ra cũng không có gì đáng nói, đó chỉ là câu hứa giữa 2 bà mẹ trong cơn say bí tỉ. Tiểu Mạc kia là con gái của người chị em thân thiết với Dương Hân, cũng là người bạn duy nhất biết chuyện của cô hồi còn trẻ, cũng như thân phận của Lộc Hàm, Tiểu Mạc lại vừa hay kém Lộc Hàm 1 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, nói năng khéo léo lại hoạt bát năng động, Dương Hân không hề do dự đo ni đóng giày cho con trai quý báu nhà mình.

2 người tuy đều biết đến sự tồn tại của đối phương nhưng cũng không liên lạc nhiều, vì Tiểu Mạc hiện tại đang du học ở Pháp, rất hiếm khi về nước, cũng chưa từng chính thức ở riêng 1 chỗ với Lộc Hàm, nói với nhau chưa quá 10 câu, căn bản chỉ coi lời hứa của 2 bà mẹ như những câu nói đùa giữa những người bạn thân thiết. Không ngờ lần này Tiểu Mạc về nước, Dương Hân cũng người bạn kia quyết tâm hiện thực hóa câu nói đùa kia.

Vậy là kết thúc 1 bữa cơm, mối nhân duyên không nên có đã hình thành, giữa 2 người hình thành 1 thứ ràng buộc hữu danh vô thực, vợ chồng chưa cưới.

Trong những bộ phim tình cảm sến súa thường hay có tình tiết như này, khi đôi tình nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc đôi lứa, thì kẻ thứ 3 thình lình xuất hiện xen vào giữa làm đôi bên hiểu lầm nhau, chia ly trong gang tấc.

Nghệ Hưng luôn nói cuộc đời Lộc Hàm chính là những tình tiết cẩu huyết cóp nhặt từ nhiều bộ phim gộp lại. Tỷ như hôm nay sau khi Lộc Hàm nhận được điện thoại của mẹ báo bà ngoại về nước, tiện thể còn đem theo 'cháu dâu' xinh đẹp thì Nghệ Hưng càng thêm khẳng định câu tổng kết trên của cậu là vô cùng chính xác!

Về lúc nào không về, lại về đúng lúc đang có người yêu, mà người yêu lại còn giới tính nam! Hình như sau khi xác định quan hệ với Thế Huân, vận xui của Lộc Hàm có chiều hướng tăng theo cấp số nhân, đúng là đực với đực ở với nhau, dương dương kết hợp, chả ra cái thể thống gì! Nhưng kết thì cũng kết rồi, Lộc Hàm chính là loại người một khi đã quyết sẽ không từ bỏ, nên vận xui này, chính là cậu tự nguyện nhận lấy.

Chậc chậc, Ngô Thế Huân, cậu xem xem, tôi vì cậu đã trải qua bao nhiêu gian khổ.

Thế Huân ngồi trong phòng hắt xì một cái rõ to, với lấy điều khiển điều hòa bên cạnh chỉnh lại nhiệt độ phù hợp. mải mê nhắn tin với người yêu quá quên cả lạnh!

Đồng hồ đã điểm 11 giờ, Thế Huân vội nhắn tin cuối giục Lộc Hàm đi ngủ còn mình thì ngồi vào bàn mở laptop. Thế Huân không có thói quen check email thường xuyên, hầu hết đều là mail công việc hoặc bài tập, tài liệu giáo sư giao cho, mà những mail kiểu này, trước khi gửi người gửi sẽ báo trước một tiếng, không cần mất công check nhiều làm gì.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, cậu đang đợi 1 email quan trọng! Đúng 11h15′ thông báo có thứ mới đến vang lên. Thế Huân nhấp vào tệp đính kèm được gửi bên trong, một hồ sơ điện tử hiện lên trên màn hình máy tính. Trong hình là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy ren trắng thướt tha, mái tóc đen nhánh hơi xoăn dài tới eo, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng, chiếc mũi cao, khuôn miệng nhỏ nhắn. Quả thực không tồi, Thế Huân cảm thán. Đọc qua một lượt, Thế Huân vẫn duy trì trạng thái gương mặt không biểu cảm, 2 tay chống dưới cằm.

"Người này, là hôn thê của cậu ấy sao?"

Không sai, cô gái trong ảnh ban nãy không ai khác chính là Tiểu Mạt, 'vợ chưa cưới' của Lộc Hàm. Hỏi vì sao Thế Huân lại biết ư? Cái này không thể trách Nghệ Hưng được, vì căn bản cậu ta chưa nói gì hết! Người tiết lộ chuyện động trời này với Thế Huân chính là Khánh Thù!

Vài hôm trước, Khánh Thù gửi tin nhắn tới Thế Huân hỏi tình hình anh trai mình dạo này thế nào, Thế Huân đã thấy kì lạ bởi vốn dĩ thằng bé đâu có thân thiết với mình như vậy.

Vòng vo một hồi, Khánh Thù mới đi vào vấn đề chính "Anh Thế Huân, em nghĩ anh chưa biết chuyện này. Anh em tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết đâu. Em biết là mình nhiều chuyện, nhưng cũng đều vì hạnh phúc của anh Lộc Hàm cả. Em nói với anh chuyện này anh đừng giận, anh em có hôn thê rồi"

Thế Huân cũng không biết miêu tả cảm xúc lúc ấy của mình thế nào nữa, chính là thứ cảm giác hàng ngàn hàng vạn con thảo nê mã* băng qua cánh đồng thảo nguyên xanh ngút ngàn...

(*thảo nê mã: thần thú của cư dân mạng TQ, có cách phát âm na ná đmm trong tiếng tàu =)))

Thế Huân phải kìm nén lắm mới không bùng phát đập tan điện thoại, bình tĩnh hết sức trả lời Khánh Thù.

Thế Huân: "Em nói tiếp đi, anh không có giận"

Khánh Thù: "Thực ra chuyện cũng không đến mức không cứu vãn nổi, chỉ là lời nói suông của mẹ em với mẹ người ta thôi. Anh Lộc Hàm và chị Tiểu Mạc không có gì hết, mấy năm nay chị Tiểu Mạc đều ở nước ngoài, 2 người đã lâu không liên lạc, chị Tiểu Mạc không biết chừng có người yêu rồi cũng nên. Thực ra chuyện với chị ấy có thể giải quyết được, nhưng còn chuyện này, đây mới là chuyện em muốn nói với anh, mẹ em vừa gọi điện báo, mấy ngày nữa bà ngoại em về rồi."

Thế Huân tự ngẫm trong lòng, bà về thì mắc mớ gì đến chuyện hạnh phúc cả đời của anh hai em với anh?

Khánh Thù: "Haiz, anh em sẽ không bao giờ mở miệng nói với anh mấy cái này đâu. Mẹ em cả đời này chỉ duy nhất nghe lời bà ngoại, chỉ cần là tâm nguyện của bà thì trời có sụp mẹ em cũng chống lên được. Anh có hiểu em nói gì không vậy?"

Thế Huân: "Bà em về hôm nào? Mấy giờ? Sân bay nào? Bà thích ăn món gì? Thích màu gì? Có dị ứng hay đặc biệt không thích cái gì không?"

Đây chính là thứ cảm giác táo bón lâu ngày bỗng dưng đại tiện được!

Thế Huân thấy chuyện này còn đáng ăn mừng hơn trúng xổ số giải đặc biệt!

Vậy mà Lộc Hàm không thèm nói gì với mình, đáng bị xxx 3 lần!

Khánh Thù: "Anh bình tĩnh đã, em chưa nói hết mà. Bà em lần này về cùng chị Tiểu Mạc, mẹ em và anh Lộc Hàm sẽ tới đón, anh xuất hiện như vậy không ổn. Em đang ở xa không làm được gì nhiều chỉ có thể nói với anh như vậy thôi. Em nói với anh mấy chuyện này là bởi anh Lộc Hàm thực sự yêu anh, em không muốn nhìn thấy anh em mai sau phải dằn vặt, vậy nên em quyết định ủng hộ 2 anh, dù chuyện này đối với em có chút... mới lạ."

Thế Huân: "Khánh Thù, cám ơn em. Anh sẽ trân trọng cơ hội này."

Khánh Thù: "Anh không được tệ bạc với anh em. Nếu em mà biết anh làm gì có lỗi với anh ấy em không ngại cho anh hóa thành tro bụi luôn đâu! Không ai hiểu rõ cách giấu xác hơn pháp y bọn em hết!" Khánh Thù bỗng có cảm giác như vừa gả con gái đi vậy, cậu không biết mình làm thế này là đúng hay sai nữa. Bà và mẹ đều mong có cháu nối dõi, nhưng anh Lộc Hàm lại là... Cậu chỉ có duy nhất người anh trai này, Sâu Nhỏ muốn Sâu Lớn được hạnh phúc, quyết không để Sâu Lớn phải chịu ủy khuất, còn gánh nặng nối dõi, cậu không tin mình không đủ khả năng!

Thế Huân đã biết tới sự tồn tại của Tiểu Mạt như vậy đó... Tuy Khánh Thù nói không cần bận tâm quá nhiều, nhưng với mỹ nữ như này, không bận tâm mới là lạ! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hơn nữa là ai nói cong rồi không thể bẻ lại thẳng! Ở cái đất nước chuyện gì cũng có thể xảy ra này thì không có gì là chắc chắn hết!

Vậy nên, chiều cuối tuần, tại sân bay quốc tế Bắc Kinh, hai thanh niên cao ráo đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo kính râm to bực chảng che gần nửa gương mặt, nấp sau bức tường nhà vệ sinh, thậm thà thậm thụt nhìn ngó xung quanh.

Còn ai vào đây ngoài Ngô Thế Huân với Phác Xán Liệt nữa!

Xán Liệt thật muốn nguyền rủa cái thằng chết tiệt này, lúc hắn đang ngon giấc bỗng dưng cửa phòng bị đá bật ra, Thế Huân xông vào đáp vào mặt hắn bộ quần áo rồi lôi xềnh xệch ra sân bay. Nếu là người khác nhất định hắn sẽ túm lại đánh cho 1 trận rồi lăn vào chăn ngủ tiếp, nhưng biết sao được, đó là người đã bỏ tiền ra cho buổi triển lãm của hắn, ôi sức mạnh của đồng tiền, ôi cái xã hội bị đồng tiền chi phối, Xán Liệt cảm thán.

Mà cậu đi bắt gian tại trận còn lôi tôi theo làm gì!

Bởi vì ăn mặc kì lạ thậm thụt trước cửa nhà vệ sinh một mình rất mất mặt! Có hai người vẫn hơn.

Thế Huân phải dò hỏi mãi mới biết chuyến bay của bà ngoại từ Paris về Bắc Kinh sẽ hạ cánh lúc 4h chiều chủ nhật, sau đó bày mưu tính kế đủ đường, chuẩn bị vũ trang cẩn thận rồi mới tới sân bay. Lúc này hai người đang núp vào nhà vệ sinh gần cổng đón khách quốc tế đợi Lộc Hàm xuất hiện.

Quả nhiên đúng 4 giờ kém Thế Huân nhìn thấy cái đầu xù màu nâu của Lộc Hàm lấp ló ở cửa. Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên lại chính là người đi cùng với Lộc Hàm, Dương Hân.

Tuy Dương Hân đã trang bị kính mắt cùng khẩu trang cẩn thận, thay đổi kiểu tóc, ăn mặc giản dị, nhiều người có thể không nhận ra bà, nhưng Thế Huân thì khác. Cậu quen biết với đại minh tinh này không phải ngày một ngày hai, hơn nữa ở người Dương Hân toát ra một thứ khí chất vô cùng đặc biệt, ban đầu Thế Huân còn cứ ngỡ mình nhận nhầm người, nhưng càng nhìn kĩ cậu càng khẳng định, người kia nhất định là Dương Hân.

Nếu như không phải hôm nay Lộc Hàm đi cùng bà ấy, Thế Huân suýt nữa quên luôn Khánh Thù là con trai của Dương Hân. Nếu như nghĩ kĩ một chút thì quan hệ này có hơi chút kỳ quái...

"Ngẩn người cái gì? Có mấy tiếng không gặp người yêu đã xúc động không thốt nên lời rồi à? Hay sợ mẹ vợ?"

"Không phải mẹ vợ! Là cô vợ, hoặc bác vợ!"

Lộc Hàm cứ cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, sống lưng lạnh toát, lông tóc trên người dựng đứng hết lên, hay tại hệ thống điều hòa sân bay để nhiệt độ quá thấp?

2 mẹ con ngồi ở ghế chờ, không lâu sau đó Lộc Hàm nhìn thấy bà ngoại mặt mày rạng rỡ vịn vào tay Tiểu Mạt bước ra. Đã hơn 1 năm Lộc Hàm không gặp bà, giờ phút này hơi có chút xúc động. Bà đã có tuổi nhưng lúc nào cũng chạy khắp nơi tham quan chỗ này, khám phá chỗ kia, sau bao nỗ lực thuyết phục cuối cùng cũng đã chịu nghe lời con cháu về Trung Quốc tĩnh dưỡng.

Lộc Hàm chạy nhanh tới ôm chầm lấy bà ngoại, khung cảnh đoàn tụ thật vô cùng cảm động. Nhưng cái cô kia đứng bên cạnh vừa cười thỏa mãn vừa vỗ vỗ lưng Lộc Hàm như vậy là có ý gì! Thế Huân gào thét trong lòng. Xán Liệt đứng bên cạnh mà trong lòng thầm rét run, anh hai, sao người ta mới chạm vào người vợ anh một cái mặt anh đã như muốn nhảy vào PK 100 hiệp với con nhà người ta là thế nào! Đúng là phần tử bạo lực, cần phải tránh xa!

Lúc ra về, Lộc Hàm còn lịch thiếp cầm túi và đẩy xe đựng vali giúp Tiểu Mạt làm bình dấm chua đứng cạnh nhà vệ sinh mỗi lúc càng lên men dữ dội.

Haiz, Lộc Hàm, là cậu tự chuốc lấy. Nghệ Hưng nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ vui lắm.

Lộc Hàm vừa sắp xếp đồ cho bà rồi ngồi vào trong xe đã nhận được tin nhắn từ Thế Huân, vỏn vẻn 3 chữ "Quay đầu lại".

Xe bắt đầu lăn bánh được một đoạn Lộc Hàm vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngó ngang ngó dọc, tới lúc nhìn vào gương chiếu hậu...

Đệt?

Trên đời vốn vẫn luôn tồn tại những chuyện bất ngờ khó hiểu như vậy. Lộc Hàm có thể nhanh chóng khoanh vòng diện nghi vấn, nếu không phải là Trương Nghệ Hưng thì chỉ có thể là Sâu Nhỏ. Mấy người có biết viết hai chữ 'bí mật' thế nào không vậy? Sao chuyện của tôi mà tôi luôn là người biết cuối cùng thế?

Lộc Hàm thở dài nhắn tin cho Thế Huân.

LH: "Cậu đến đây làm gì?"

TH: "Tới bắt gian tại trận"

LH: "..."

TH: "Tối nói chuyện. Ở phòng tôi"

Lộc Hàm rùng mình một cái, vì sao phải lên phòng cậu?

"Cháu sao thế, lạnh à?" Bà cầm lấy tay Lộc Hàm kiểm tra nhiệt độ, rồi lại đưa tay vuốt tóc đứa cháu trai quý hơn vàng ngọc của bà. "Mới có 1 năm mà sao đã gầy thế này rồi? Không chịu ăn uống gì hả?"

"Bà không ở đây nên cháu mới gầy vậy đó, ăn bao nhiêu cũng không vào được"

"Cái thằng ranh dẻo mỏ này, thay vì nịnh bà thì đem dùng tán gái còn tốt hơn ấy. Thế nào? Đã có cô nào muốn đem tới đây cho bà xem chưa?"

Có thì có rồi, nhưng cháu chỉ sợ nhìn thấy 'cô gái' của cháu bà đột quỵ đi theo ông luôn thôi...

Lộc Hàm nuốt nước miếng, ậm ờ trả lời cho qua. Chuyện với Thế Huân cậu chưa sẵn sàng nói với bà. Tuy tư tưởng của bà đã thoáng hơn những năm trước rất nhiều, nhưng đồng tính vẫn là đồng tính, vẫn là một khái niệm tuy không xa lạ nhưng không phải ai dễ dàng đón nhận, có chấp nhận nhưng cũng không dễ để nói lời chúc phúc, dù đó có là người thân trong gia đình đi chăng nữa.

Lộc Hàm đã từng vô số lần nghĩ tới chuyện come out với gia đình, dù là cách nào đi chăng nữa cũng không thoát khỏi cảnh mẹ cậu khóc lóc đòi tự tử... Mẹ đã từng tự tử một lần không thành, nếu như có lần thứ hai, Lộc Hàm không biết có đủ can đảm để tiếp tục không. Nếu cậu lựa chọn dừng lại, thì Thế Huân sẽ thế nào? Sẽ giống như nhiều năm trước mang theo đau khổ bỏ chạy ra nước ngoài, hay sẽ dễ dàng chấp nhận rồi tìm một người khác đi tới cuối đường?

Hai người tuy mới bắt đầu, nhưng hình bóng của đối phương sớm đã dai dẳng in hằn vào trong tâm trí mỗi người suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp. Nói ra một tiếng từ bỏ đâu phải dễ.

Sẽ thế nào nếu như mẹ và bà có chết cũng không chịu chấp nhận? Lộc Hàm không muốn nghĩ nhiều nữa. Cậu muốn yên bình qua hết ngày hôm nay, cùng ăn với bà bữa cơm đoàn tụ.

Tối hôm ấy, trong phòng Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm khoanh tay ngồi tựa vào đầu giường, một chân duỗi thẳng một chân co lên, để tránh mỏi chân mỏi lưng, cậu lấy thêm hai chiếc gối ôm của Thế Huân một cái đặt dưới chân một cái đặt sau lưng, dáng ngồi vô cùng thoải mái.

Còn Thế Huân lúc này đang ngồi trên cái ghế gỗ đặt cạnh giường, hai tay đặt lên đùi, bộ dạng vô cùng nghiêm túc...

Rõ ràng là nhắn tin kêu Lộc Hàm tới đây hỏi cung, cuối cùng lại đảo ngược thành mình bị hỏi tội, thử hỏi đạo lý ở đâu !!!

"Cậu tự dưng chạy ra sân bay làm gì, còn thậm thà thậm thụt như ăn trộm, mẹ... ờm... Khánh Thù trông thấy thì sao? Giờ đâu phải lúc come out!" Lộc Hàm xụ mặt xuống nói một lượt.

Thế Huân sa sẩm mặt mày cãi lại, "Anh mà không tới em còn định giấu tình nhân đến bao giờ nữa."

"Tình nhân cái rắm, tôi với Tiểu Mạt là tình cảm anh em trong sáng, chuyện cậu với cái cô minh tinh lần trước lên báo tôi còn chưa truy cứu, cậu còn dám ở đây nghi ngờ tôi sao?", môi Lộc Hàm chu lên, có người yêu hay ghen thực sự rất khổ!

Mặt Thế Huân ngày càng đen, gì mà chưa truy cứu, không phải chiến tranh lạnh cả tuần đấy à! Thật là không thể dùng lý lẽ nói chuyện được.

"Sao em không nói chuyện hôn thê với anh?" Thế Huân chịu không nổi hỏi luôn vào chuyện chính.

Lộc Hàm có chút chột dạ, nhưng lại cảm thấy mình rõ ràng không sai gì hết, "Thế Huân, tôi không nói với cậu chuyện của Tiểu Mạt là vì thấy thực sự không cần thiết chứ không phải có ý giấu giếm gì. Vì sao cậu cứ phải chăm chăm để ý chuyện không đâu này chứ?"

Thế Huân thở dài, lần nào cũng là người xuống nước trước, tiếp tục chủ đề này rồi sẽ cãi nhau to cho xem, "Được rồi, được rồi là anh không đúng, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói về bà ngoại em đi."

Lộc Hàm ngẩn người, sao tự dưng nội dung câu chuyện lại vèo một cái lái sang chuyện bà ngoại? Lộc Hàm đông cứng, một tia sáng lóe lên trong đầu, "Khánh Thù đã nói những gì rồi?"

Đúng là không thể tin tưởng con sâu ngốc đấy được. Em trai đi hiến kế dâng anh trai cho thằng đàn ông khác là cái lí lẽ trời đánh gì! Dù biết chuyện Sâu nhỏ ủng hộ mình và Thế Huân cậu rất vui nhưng chuyện này rõ ràng không logic! Không thể dùng bộ não của người bình thường đi suy đoán suy nghĩ của cái đám bác sĩ pháp y được.

"Thằng bé không nói gì nhiều, chỉ nói chuyện Tiểu Mạt và bà ngoại em thôi.", Thế Huân bắt đầu lân la bò lên giường, ngồi phía cuối giường, mặt đối mặt với Lộc Hàm.

Thế mà còn không nhiều? Tôi giấu cậu có mấy chuyện thì nó kể ra gần nửa luôn rồi mà còn không nhiều, Lộc Hàm chợt có xúc động muốn bay ngay sang Mỹ dạy dỗ con Sâu kia một trận.

Khi cậu hoàn hồn lại thì đã thấy Thế Huân đẩy cái gối kê chân ban nãy sang một bên, đẩy chân đang duỗi của cậu lên, ngồi sát lại gần, hai mắt cười híp lại cong cong như trăng non.

Lộc Hàm ngây ngẩn, mỗi lần Thế Huân làm nũng đều cười đến ngốc nghếch như vậy, cậu lại không kìm được lòng, hai má đỏ ửng, quay sang một bên né tránh.

Lộc Hàm chưa từng thừa nhận rất nhiều năm trước, vào một ngày tuyết rơi ngập trời...

Lộc Hàm khi ấy mới 10 tuổi, vừa tan học cậu theo thói quen tạt vào ngõ quà vặt cạnh trường mua vài xiên thịt nướng thơm phức nóng hôi hổi. Lộc Hàm khoác trên người chiếc áo phao to đùng trùm tới đầu gối, sau đeo ba lô toàn sách vở nặng trĩu, một tay cầm ô, tay còn lại vừa phải ôm quả bóng vừa cầm ba xiên thịt nướng. Đang loay hoay không biết làm thế nào ăn được mà lại không bị rớt thì một giọng nói ngọng nghịu vang lên.

"Để mình cầm ô giúp cho bạn ăn nhé?"

Lộc Hàm ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là một cậu nhóc thấp hơn cậu một chút, không dùng ô che tuyết mà chỉ đội mũ áo phao trùm kín đầu, gương mặt nhỏ nhắn được chiếc mũ áo phao to đùng ôm trọn.

Lộc Hàm không muốn phiền tới người lạ, đang định từ chối thì cậu nhóc kia đã tiến lại gần, đưa tay cầm lấy ô trong tay Lộc Hàm rồi đứng bên cạnh cậu che cho cả hai.

Lộc Hàm nhìn thấy phù hiệu trường bên cạnh thấp thoáng đằng sau vạt áo phao, cậu không truy cứu nữa mà nói câu cám ơn rồi nhanh chóng giải quyết xong hai xiên thịt nướng. Còn lại xiên cuối cùng, Lộc Hàm cứ phân vân mãi nhìn sang cậu nhóc kia. Cuối cùng cậu quyết định đưa cho người kia xiên thịt còn lại.

"Cho cậu này, cám ơn nhé." Lộc Hàm chu môi nói, ánh mắt vẫn tiếc nuối nhìn xiên thịt thơm ngon sắp rơi vào bụng người khác.

Cậu nhóc kia có phần ngạc nhiên nhìn Lộc Hàm, sau vẫn cầm lấy xiên thịt nướng. Đúng lúc ấy có tiếng người lớn gọi từ đằng xa, hình như là người nhà của cậu nhóc kia tới đón. Cậu nhóc trả lại ô cho Lộc Hàm, đi được một đoạn quay đầu lại, những bông tuyết lất phất rơi đọng lại trên mũ áo và vai của cậu, cậu híp mắt lại cười với Lộc Hàm.

"Cám ơn cậu về xiên thịt nhé!"

Lộc Hàm ngẩn người.

Nụ cười ấy như tia nắng ấm áp giữa trời đông lạnh giá, từng chút một len lỏi vào cơ thể lạnh buốt của Lộc Hàm. Trên thế gian này, ngoài nụ cười của bà ngoại, thì đây là nụ cười ấm áp nhất cậu từng nhìn thấy.

Lộc Hàm rất muốn biết tên cậu nhóc ấy, ngày nào cậu cũng nán lại trong ngõ ăn vặt lâu hơn mọi hôm một chút nhưng vẫn không gặp được cậu nhóc kia.

6 năm sau cậu mới biết cậu nhóc có nụ cười ấm áp ngày nào tên là Ngô Thế Huân. Nhưng cậu ta không bao giờ cười như vậy nữa. Trên môi cậu ta lúc nào cũng chỉ là nụ cười châm biếm, mỉa mai. Dường như cậu ta không nhận nhớ tới chuyện trước kia, cũng phải Ngô thiếu gia còn bận nhiều chuyện lắm.

Cuối cùng thì ký ức về nụ cười ấy bị chôn vùi dưới đáy lòng Lộc Hàm. Cậu đã sớm quên đi cậu nhóc Ngô Thế Huân ấm áp ngày nào, với lớp trưởng Lộc Hàm lúc bấy giờ, Ngô Thế Huân là học sinh cá biệt, tên ma vương chỉ biết phá hoại.

Thoáng một cái đã bao năm đã trôi qua, cậu lại được nhìn thấy nụ cười ấm áp ngày nào, đặc biệt hơn, người con trai ấy, cả đời này, chỉ cười như vậy với một mình cậu.

___________________

Thế Huân đặt hai tay lên má Lộc Hàm, quay mặt cậu về, đối diện với mặt mình.

Hai tay nhéo nhéo má Lộc Hàm, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Vợ yêu, chúng ta nghiêm túc bàn bạc chút chuyện đi, phải làm thế nào để lấy lòng bà ngoại em?"

Lộc Hàm thở dài, hất hai tay Thế Huân ra, với cái gối kê chân lúc nãy chắn giữa hai người.

"Bà ngoại tôi không khó tính nhưng bà rất quý Tiểu Mạt, còn quý con bé hơn cả tôi. Trước hết phải nói với Tiểu Mạt đã, chuyện come out chưa vội, thời gian còn nhiều. Tôi cũng chả hiểu cậu vội cái gì nữa, chúng ta còn rất trẻ."

Thế Huân giằng lại cái gối, lần này quẳng xuống tận cuối giường, "Anh vội không phải vì sợ mất em sao? Cô gái kia điều kiện tốt như vậy, bà em còn rất quý cô ấy nữa."

Lộc Hàm bực mình nhìn cái gối lăn lóc tít xa, rút cái gối sau lưng ra chắn phía trước, giờ đang là buổi tối, là buổi tối đó hiểu không!

"Suy diễn linh tính ít thôi! Không còn chuyện gì nữa tôi về phòng đây, còn phải an ủi con thỏ dâm thất tình nữa."

Lộc Hàm toan đứng dậy, nhưng còn chưa kịp chống tay lên đã bị Thế Huân đẩy ngược trở lại đè lên người.

Thế Huân thầm nghĩ trong lòng, khó khăn lắm mới dụ được vào đây, muốn ra đâu có dễ!

Thế Huân đè lên người Lộc Hàm, hai tay lại đặt lên hai bên má Lộc Hàm, ép vào làm môi Lộc Hàm chu lên, Thế Huân cúi thấp đầu, nhắm chuẩn xác hôn xuống, chiếc lưỡi nhanh chóng luồn lách vào bên trong khoang miệng, tìm kiếm hơi ấm.

Lộc Hàm thở dài thườn thượt, biết ngay trốn không thoát, vậy thì đành hợp tác vậy. Lộc Hàm đẩy lưỡi lại đón nhận nụ hôn, hai chiếc lưỡi nóng bỏng quấn quít không rời. Cậu vòng hai tay qua cổ Thế Huân hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào.

Dây dưa một lúc, cuối cùng Thế Huân cũng buông đôi môi đỏ mọng của Lộc Hàm ra, cậu vẫn duy trì tư thế ban nãy nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Lộc Hàm, rồi lại ngẩng cao đầu lên một chút ngắm đôi mắt lấp lánh ánh nước phía dưới.

"Chậc, vợ anh đẹp thật đấy, không biết phải tu mấy kiếp mới có được mỹ nhân đây."

"Câm mồm!" Lộc Hàm buông hai tay xuống, một tay men theo lưng Thế Huân xuống tới eo, mạnh tay véo một cái. Tôi ghét nhất bị gọi là 'đẹp' có biết không!

"Á..." Thế Huân đau đớn hét lên, lấy tay xoa xoa chỗ bị véo, sao càng ngày càng giống mấy bà đanh đá thích véo eo chồng thế!

"Bà xã, hôm nay em có tinh thần thật đấy, chúng ta làm chút chuyện tốn sức đi." Hai mắt Thế Huân rực sáng quên luôn cơn đau ban nãy, mò một tay xuống dưới luồn vào trong áo Lộc Hàm, vuốt ve vùng bụng mịn màng. Hai bắp đùi kẹp chặt thân dưới của Lộc Hàm lại.

Lộc Hàm ngửi thấy có mùi nguy hiểm, muốn thoát ra khỏi vòng vây nhưng đã quá muộn... Hôm nay mới triệt để cảm nhận được tác hại của việc lười tập thể dục...

Tay Thế Huân hết xoa chỗ này nắn chỗ kia, rồi lại mò xuống dưới tụt quần Lộc Hàm xuống. May thật hôm nay vợ mặt quần chun thể thao, cởi một cái là ra luôn! Điểm yếu của đàn ông chỉ có một, chỉ cần chế ngự được chỗ đó thì muốn gì mà chả được, hiểu được đạo lý này, Thế Huân lập tức bắt lấy thằng em của vợ.

Lộc Hàm giật bắn mình hét lên một tiếng. Mẹ nó, lại rơi vào tay sói rồi!

Đêm hôm ấy Lộc Hàm không về phòng, mọi người ai cũng hiểu chuyện nên không gọi điện thoại quấy rối việc hệ trọng của người ta. Bạch Hiền, Nghệ Hưng và Mân Thạc tự khen thưởng cho sự thông minh và hiểu chuyện của mình bằng một bữa bánh bao nhân đậu đỏ nóng hôi hổi giữa đêm, tiện thể thắp một ngọn nến cho cái mông của ai đó.

Một đêm hôm ấy Lộc Hàm đã rút ra được kết luận, để bạn trai đang sức xuân phơi phới đói ăn lâu ngày là một chuyện vô cùng không tốt! Cậu vừa nghĩ vừa âm thầm thương xót cho cái mông của mình, amen.

Còn Thế Huân thì khỏi phải nói cũng biết giờ này đang bay lở lửng trên chín tầng mây, quả là một khắc đêm xuân giá ngàn vàng!

Giữa trưa hôm sau Lộc Hàm khó khăn lắm mới lết xác về tới phòng, vừa mở cửa đã được Nghệ Hưng săn đón, cậu ta lấy cái gối chữ U của Bạch Hiền lót xuống giường, đập đập vào gối nói với Lộc Hàm: "Chậc chậc, nhìn dáng cậu thế kia là biết đêm qua 'high' thế nào, có cần dặn Bạch Hiền đi mua thuốc không?"

"Câm mồm!" Lộc Hàm với lấy quyển sách gần nhất đáp vào người Nghệ Hưng, chẳng may xoay eo quá đà, phần phía dưới lại nhói lên, hai chân run lẩy bẩy phải bám vào thành giường mới đứng vững được.

"Đấy đấy, đã bảo ngồi vào đây mà cứ ngang, cẩn thận ngã dập mông ra đấy bây giờ thì ai đền được hoa cúc cho Ngô thiếu gia." Nghệ Hưng lại gần đỡ Lộc Hàm về giường, những lúc thế này chỉ có đứng hoặc nằm nghiêng, ngồi xuống chả khác gì sống không bằng chết.

"Bạch Hiền nó đâu rồi, sao bảo hôm nay không có tiết mà, lại về nhà à?" Lộc Hàm khó khăn nằm xuống, quét một vòng quanh phòng rồi hỏi.

"Cái thằng không có tiền đồ ấy hả, đừng nhắc đến nó nữa, nhắc đến lại bực mình." Nghệ Hưng khoát khoát tay chán nản ngồi khoanh chân ở cuối giường Lộc Hàm.

Nhắc đến nguyên nhân Bạch Hiền đột nhiên biến mất, cùng với thái độ chán nản của Nghệ Hưng, trong đầu Lộc Hàm không khỏi hiện lên ba chữ, Phác Xán Liệt.

"Phác Xán Liệt làm sao?" Lộc Hàm tìm một tư thế thoải mái nằm xuống bắt đầu bật chế độ bà tám.

"Chuyện là thế này..." Nghệ Hưng khoanh chân lại, vừa kể chuyện vừa vỗ đôm đốp vào đùi thể hiện thái độ bất mãn.

Thực hư câu chuyện là như này, danh tiếng trăng hoa của Phác Xán Liệt vốn lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong vòng bán kính 5km lấy trường làm trung tâm, nhưng không hiểu sao mấy tháng trở lại đây không thấy hắn ta đi chung với cô gái nào mà toàn đi chung với đám đực rựa, ai cũng ngỡ hoa hoa công tử hoàn lương lên chùa cạo đầu đi tu rồi. Nào ngờ sáng nay xảy ra một chuyện động trời. Hai mỹ nhân chạy tới trước cửa phòng Phác Xán Liệt đánh ghen.

Chuyện ầm ĩ tới mức quản lý ký túc xá nổi tiếng ẩn dật 1 tháng mới ra mặt vài ba lần cũng phải xuất hiện giải quyết. Hai cô kia đương nhiên không sao, nhưng Xán Liệt lại bị đánh thành cái bánh chưng. Ra là không phải chạy đến đánh nhau mà chạy tới đánh cho tên trăng hoa kia một trận bầm dập.

Haiz, vẫn là gay tốt hơn, đàn bà thật thâm độc.

"Chuyện xảy ra từ lúc sáng nhưng tới gần trưa Bạch Hiền mới biết tin, tôi ngăn thế nào cũng không được, nó chạy ra tiệm thuốc rồi sang cắm rễ bên thằng đó rồi."

Nghệ Hưng vắt tay lên trán cảm thán, sao mà ngu thế không biết, chưa yêu nhau đã trăng hoa thế này, yêu về rồi còn cắm cho mấy cái sừng nữa! Ít ra cũng phải như anh đây, thằng nào dám phản bội anh, anh sẽ cho một trận đến bố mẹ cũng khỏi nhận con luôn!

Lộc Hàm thắc mắc: "Sao tự dưng lại nhảy ra hai mỹ nhân vậy, không phải gần đây Xán Liệt nó ăn chay sao?", sở dĩ Lộc Hàm chắc chắn như thế là bởi từ khi Bạch Hiền bắt đầu theo đuổi Phác Xán Liệt cậu luôn theo cái thằng trăng hoa ấy rất sát, nó mà lại gần cô gái nào lập tức sẽ có người báo động!

"Ông đây có nằm ở gầm giường nó đâu mà biết nó ăn chay hay ăn mặn. Dù chay hay mặn thì sự cũng đã rồi. Vì sao Bạch Hiền vẫn cứ cố chấp bám theo nó làm gì, cũng có bẻ cong được đâu." Trương Nghệ Hưng vẫn chưa thôi bức xúc. Thân là anh mà lại không dạy bảo được em đến nơi đến chốn còn ra thể thống gì nữa.

"Cuộc đời của nó, nó tự quản. Chúng ta quản cũng đủ rồi, lựa chọn thế nào là ở nó, sướng khổ là nó tự chuốc lấy, kệ nó đi", Lộc Hàm khoát tay nói, hơn nữa bây giờ nó đã thế rồi còn biết quản sao nữa, cũng chả phải bố mẹ nó. Mà bố mẹ nó còn quản chả nổi nó...

"Được thị tẩm một đêm ngẫm ra nhiều triết lý quá nhỉ, thế đã nghĩ ra nói chuyện Tiểu Mạt với Thế Huân thế nào chưa?" Nghệ Hưng châm chọc.

"Sâu nhỏ đáng ghét nói hết rồi, không cậu nghĩ vì sao đêm qua tôi tự dưng mò vào hang cọp làm gì." Lộc Hàm xoa mông cảm thán.

"Ha ha ha ha, ông biết thể nào Lộc yêu nghiệt nhà ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay mà. Bảo nói sớm đi không chịu nghe cơ, đã thấy hối hận chưa, ha ha ha ha." Nghệ Hưng vỗ tay cười ngặt nghẽo.

" Hừ, thật ra tôi muốn tự mình xử lý chuyện với Tiểu Mạt, chuyện cũng không phải to tát gì." Lộc Hàm nói, Tiểu Mạt và cậu vốn không có chuyện gì, bây giờ tự dưng tới trước mặt Ngô Thế Huân nói, cô ấy là hôn thê của tôi, không phải là phức tạp hơn gấp nhiều lần sao.

"Cái sai của cậu chính là cái gì cũng chịu một mình, lúc nào cũng nghĩ mình giải quyết được mọi chuyện. Chuyện cậu tưởng đơn giản nhưng trong mắt người khác nó lại phức tạp. Yêu người ta rồi cậu phải nghĩ đến cảm giác của người ta, đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ. Cậu thử nghĩ đến cảnh Ngô Thế Huân có hôn thê rồi giấu nhẹm cậu xem. Đến lúc ấy không phải một khóc hai nháo ba thắt cổ đấy chứ." Nghệ Hưng nói liến thoắng, không ngừng dạy dỗ 'chị em tốt' IQ thì có thừa mà EQ lại chẳng đáng bao nhiêu.

Lộc Hàm bỗng cảm thấy nhức đầu. Mỗi lần Nghệ Hưng bật chế độ giảng đạo lên cậu đều thấy đầu âm ẩm đau. Nếu như Ngô Thế Huân cũng có hôn thê à? Lộc Hàm cũng thực sự không biết mình sẽ như thế nào nếu ba mẹ Thế Huân không đồng ý chuyện của hai người, muốn Thế Huân kết hôn với một cô gái khác. Có lẽ cậu sẽ đấu tranh đến cùng cho thứ tình cảm đi ngược lại với tự nhiên này, đấu tranh để có thể nắm bàn tay ấy đi đến cuối con đường. Hoặc, cậu sẽ lẳng lặng biến mất như năm ấy. Biến mất không để lại một dấu vết, biến mất như chưa từng tồn tại trong thế giới của Ngô Thế Huân. Đã có lúc Lộc Hàm suy nghĩ tiêu cực như vậy đấy. Vì ba Ngô Thế Huân không phải một người đàn ông bình thường, không phải người mà cậu muốn là có thể chống lại được. Cậu còn mẹ, còn dượng, còn bà ngoại, còn Sâu nhỏ, cậu không muốn ai phải chịu tổn thương vì mình.

Lộc Hàm lắc đầu, cậu không muốn nghĩ gì nữa. Đi được đến đâu hay đến đấy vậy. Lộc Hàm nheo mắt nhìn Trương Nghệ Hưng, bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

"Cậu giảng nhiều đạo lý cho tôi như vậy thế có tự ngẫm cho mình không? Có đặt mình vào vị trí của Ngô Diệc Phàm lúc bị đấm một phát giữa mũi ngay trong căng tin không?" Lộc Hàm chế nhạo Nghệ Hưng.

"Im ngay!" miệng Nghệ Hưng như bị dán keo, không nói thêm câu nào nữa. Cậu hậm hực đứng dậy, trước khi quay lại giường không quên đạp vào mông con nai kia một phát. Nhìn thấy Lộc Hàm la oai oái lên vì đau, Nghệ Hưng nhếch mép cười, đáng đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro