16-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Thù chạy 1 mạch về ký túc xá của Lộc Hàm, đang tính mở cửa đi vào thì đột nhiên ngừng lại, suy nghĩ 1 lúc rồi quay đầu, đi bộ xuống dưới lầu, rút điện thoại từ trong túi ra gọi 1 cuộc.

"Anh Thế Huân? Là em."

"Anh có rảnh không, em muốn nói chuyện với anh."

"Là chuyện về anh Lộc Hàm."

"Được, em tới công ty tìm anh."

Cúp máy xong Khánh Thù ra ngoài bắt taxi tới công ty nhà Thế Huân, thực chất chính là nơi làm việc của mẹ cậu.

Những lúc rảnh rỗi Thế Huân thường tới đây học hỏi chút kinh nghiệm, công ty giải trí này trong tương lai không sớm thì muộn cũng sẽ do Thế Huân quản lý. Dù chưa có chức vụ cố định nhưng Thế Huân cũng được xếp riêng 1 phòng làm việc đặt trên tầng 15 tiện cho việc học hỏi cũng như giám sát quản lý.

Khánh Thù không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch đi vào. Thế Huân cũng không lấy làm bất ngờ, mời Khánh Thù ngồi vào salon.

"Em không muốn dài dòng, nghe nói anh thích anh em, à không anh họ em" Khánh Thù trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Ai nói em nghe mấy chuyện này" Thế Huân nhấp 1 ngụm trà, bình thản hỏi lại.

"Đây không phải là chuyện quan trọng, chuyện đó có thật không?"

"Thích anh em không phải chỉ có mình anh" Đất lành chim đậu, hoa thơm dẫn dụ ong bướm đây không phải là điều hiển nhiên sao.

"Ý anh là sao?" Khánh Thù nhăn mặt.

"Vì sao em không hỏi người đã nói chuyện này với em? Anh nghĩ người đó biết rõ hơn ai hết" Thế Huân không biết người đã nói chuyện này với Khánh Thù là ai, nhưng tuyệt đối không có ý đồ tốt.

Mặt Khánh Thù trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

"Em kì thị gay sao?" Thế Huân khó hiểu hỏi.

"Cái đó... không có. Nhưng anh em à anh họ em anh ấy..." Khánh Thù ngày càng hoang mang, trời đất quỷ thần ơi chuyện gì đang xảy ra vậy!

"Chuyện này sớm muộn gì em cũng biết, vậy anh sẽ không giấu em nữa, anh và Lộc Hàm là 1 đôi," Ánh mắt Thế Huân vô cùng tự tin nhìn thẳng vào Khánh Thù, cậu nhóc này cực kì tốt bụng và dễ mềm lòng, nhớ năm xưa Tiểu Mễ dùng mọi cách tán tỉnh thằng bé, Khánh Thù vừa thẳng thắn nhưng lại cũng vừa mềm lòng, không nỡ phũ với cô, nên sau khi tỏ tình thất bại thì 2 người trở thành... anh em kết nghĩa.

2 mắt Khánh Thù trợn tròn nhìn Thế Huân, lượng thông tin cậu phải tiếp nhận trong 1 tối là quá lớn, không thể tiêu hóa nổi!

Anh mình với anh họ của Tiểu Mễ... thật sự là quan hệ đó đó, thật không thể tin được! Dù gương mặt của anh rất giống con gái nhưng mà... chuyện này và chuyện đó là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Mà đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là mẹ!

"Mẹ em, à nhầm mẹ anh ấy sẽ không ủng hộ chuyện này đâu, em nghĩ 2 người nên sớm dừng lại, tránh chuyện không hay sau này" Tưởng tượng đến cảnh mẹ vừa khóc lóc om sòm vừa vắt dây thừng lên trần nhà đòi tự tử khi biết chuyện này, giống như hồi biết Khánh Thù muốn học pháp y, cực kì đáng sợ!

Mặc dù Khánh Thù cũng đã thành công học khoa pháp y, vì sự đã rồi không thể thay đổi, nhưng chuyện này và chuyện đó vốn dĩ không giống nhau, lại càng không thể dùng chiêu 'gạo nấu thành cơm' được, nhìn 2 người như vậy có nấu cũng là anh mình 'bị nấu' -_-" mẹ sẽ sống chết không chấp nhận. Nếu không tách nhau ra khi tình cảm vẫn còn chưa sâu đậm, mai sau Sâu lớn sẽ rất đau khổ, Sâu nhỏ không muốn!

"Anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ Lộc Hàm" Sắc mặt Thế Huân hơi trầm xuống.

"Nếu như dễ thuyết phục như vậy em đã không nói những câu ấy với anh. Em không muốn anh Lộc Hàm đau lòng, anh... từ bỏ đi được không?"

"Trước kia anh đã từng thử, nhưng không thành công, bây giờ ở bên nhau rồi, anh không muốn từ bỏ. Chỉ cần em không nói thì mẹ Lộc Hàm sẽ không biết, đợi đến khi thích hợp bọn anh sẽ come out"

"Em không phải là người giỏi nói dối, đứng trước mặt mẹ..." Khánh Thù dùng tay vò rối tung tóc, sao lại đau đầu vậy chứ, chuyện riêng của anh cậu vốn dĩ không muốn can thiệp quá sâu, lại là chuyện liên quan đến chuyện tình cảm, bây giờ có làm thế nào anh cũng sẽ buồn, làm em quả thật không dễ!

"Anh đâu bắt em nói dối, chỉ cần em không nói gì nhất định mẹ em sẽ không phát hiện ra. Hơn nữa anh và Lộc Hàm cũng đã... Lộc Hàm là người thế nào chắc em biết rõ, em không muốn anh em buồn phải không?" Thế Huân nói dối trắng trợn! Tôi nào có, trước sau gì cũng sẽ xxx, sự thật hiển nhiên mà!

Khánh Thù đương nhiên biết rõ, Lộc Hàm là loại người với chuyện tình yêu chỉ yêu 1 người, tuyệt đối cả đời sẽ không mở lòng với ai nữa. Hồi nhỏ 2 anh em từng nuôi 1 chú chó. Khánh Thù vốn chỉ có sở thích mổ động vật sống chứ không hề có hứng thú nuôi dưỡng, nên toàn bộ đều là do Lộc Hàm nuôi. Lộc Hàm dành rất nhiều tình cảm cho nó, thậm chí còn cho nó lên giường ngủ cùng bất chấp sự tức giận của mẹ. Bệnh chó dễ mắc nhất chính là bệnh đường ruột, chó của Lộc Hàm 1 thời gian sau mất vì bệnh này. Sau đó Lộc Hàm không nuôi chó nữa, lên đại học cũng nuôi 1 con hamster nhỏ nhưng đó là bạn nhờ nuôi hộ, bản thân Lộc Hàm thực sự không muốn nuôi thêm bất kì động vật nào nữa. Cảm giác nhìn thấy đứa nhóc chính mình nuôi dưỡng nhiều năm nằm bất động dưới đất, lạnh ngắt như có ngàn mũi kim châm vào trái tim.

Lộc Hàm là kiểu người sợ thất bại, thất bại 1 lần không dám thử lần thứ 2, vậy nên Khánh Thù thật sự rất đau đầu. Anh còn đã dâng cả... cho người ta! Thật là không biết giữ gìn gì hết!

Sau đó Khánh Thù không biết mình đã bị thuyết phục và lờ đờ về nhà thế nào.

Lúc Khánh Thù đang nằm trên giường đọc sách y học thì Lộc Hàm nhận được điện thoại ra ngoài. Tuy giọng điệu có vẻ rất chanh chua khó nghe, nhưng khuôn mặt vẫn không giấu nổi vẻ hạnh phúc. Khánh Thù thở dài, anh hai bị gả đi thật rồi. Sau đó dành 5 phút mặc niệm cho mẹ...

Sáng sớm ngày kế tiếp, 7 giờ sáng cả phòng bị dọa nhảy dựng vì sự xuất hiện đầy bất ngờ và kịch tính của Ngô Diệc Phàm, trừ 1 người.

Không sai, đó chính là Trương Nghệ Hưng.

Mọi người vốn dĩ nghĩ Diệc Phàm đến tìm Lộc Hàm, nhưng không phải, là tới tìm Nghệ Hưng, đây mới là chuyện gây sock!

Đừng nhầm, Diệc Phàm không hề có ý đồ bất chính gì với Nghệ Hưng hết, chuyện là thế này. Nghệ Hưng dạo gần đây không tìm nổi 1 chủ đề mới để chụp, toàn bộ ý tưởng đều bị tắc nghẽn, cho đến mấy ngày trước, cậu cùng vài người bạn vào sở thú tìm cảm hứng, sau đó nhìn thấy trên ngọn cây cao, 1 con đười ươi đang vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.

Bụp!

Lập tức ý tưởng tràn ngập trong đầu Nghệ Hưng. Nhưng lại bế tắc, vì kiếm được người mẫu ngay cả ngoại hình lẫn khí chất có thể lột tả hết được khí chất vừa lười biếng nhưng vẫn toát ra được vẻ kiêu căng, ngạo mạn của đười ươi quả thật không dễ!

Ngày hôm sau Nghệ Hưng gặp Diệc Phàm trên trường, từ ngoại hình đến khí chất đều y hệt! Sau đó cả ngày Nghệ Hưng đều bám dính lấy Diệc Phàm nhờ vả.

Nghệ Hưng: "Diệc Phàm, anh giúp tôi đi mà, tiền nong không thành vấn đề"

Diệc Phàm: "Cậu thấy tôi thiếu tiền lắm sao?"

Nghệ Hưng: "Thân là 1 người yêu nghệ thuật, tôi cảm thấy concept chụp hình lần này vô cùng hợp với anh, giúp tôi đi"

Diệc Phàm: "Nghệ thuật cái rắm, động kinh thì có"

Nghệ Hưng: "Nể tình tôi bầu bạn với anh, bồi anh thất tình, ngăn chặn anh làm chuyện dại dột, giúp tôi lần này đi"

Diệc Phàm: "Tôi không hề muốn cậu bồi tôi!"

Nghệ Hưng: "Ngô Diệc Phàm! Anh còn có phải đàn ông không hả?"

Diệc Phàm: "Tôi đương nhiên phải, còn cậu hả? Phải kiểm tra đã"

Nghệ Hưng giận!

Nhưng vì nghệ thuật, cậu quyết tâm bám đuổi Diệc Phàm bằng được, cuối cùng, Diệc Phàm bị cái kẹo cao su kia dính tới mức không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về cuộc đời, gật đầu trong đau khổ.

Nhưng sau đó hắn đã hối hận rồi.

Buổi chụp hình diễn ra tại 1 khu rừng ở ngoại ô thành phố. Giữa thời tiết âm độ cậu ta dám bảo mình mặc mỗi cái áo rách nát nhìn không ra hình dạng nữa này! Thật không có đạo đức nghề nghiệp.

Đã vậy lại còn bắt mình phải tạo những dáng vô cùng kì quặc, như là chống tứ chi xuống dưới mặt tuyết, gồng mình gào rú, đu lên thân cây, vắt chân lên cổ...

Thật ngu hết sức!

Sau 1 ngày bị hành hạ ngoài trời, Diệc Phàm dứt khoát kéo số điện thoại của Nghệ Hưng vào sổ đen.

Hôm nay Thế Huân không phải thi môn nào, mà Lộc Hàm thì mấy ngày này ngoài phải bồi Khánh Thù đi ăn này ăn nọ, thì hầu như đều rảnh.

Trưa hôm ấy, Khánh Thù lên thư viện thành phố tìm thêm tư liệu bắt đầu làm luận án mới, Thế Huân đã thành công dùng 2 cái đùi gà nướng mật ong dụ Lộc Hàm lên phòng.

Dù đã chính thức bên nhau được 1 thời gian, nhưng đây là lần đâu tiên Lộc Hàm lên phòng Thế Huân. Ký túc khoa quốc tế là phòng dành cho 2 người, nhưng Thế Huân, bằng quan hệ của gia đình, thành công chiếm trọn 1 mình 1 phòng, vô cùng thoải mái tự do. Quan trọng nhất là những lúc như thế này sẽ không có bóng đèn cản trở!

Lộc Hàm vào phòng nhìn thấy hộp đồ ăn nóng hổi, bên trong là chiếc đùi gà nướng mật ong thơm phức thì nhào vào ngấu nghiến, quẳng luôn Thế Huân sang 1 bên, có thực mới vực được đạo, người yêu hả, xếp sau đồ ăn thôi!

Thế Huân cười khổ dùng khăn giấy lau mỡ dính trên miệng Lộc Hàm.

Thế Huân: "Cậu là heo hả? Ăn luôn cả 2 cái"

Lộc Hàm: "Đằng nào cậu cũng không ăn mấy thứ dầu mỡ này, lãng phí đồ ăn sẽ bị trời đánh!"

Vừa nói lại còn chu cái mỏ bóng nhẫy lên! Thật gợi cảm hết sức! Thế Huân dùng 2 tay ôm mặt Lộc Hàm, hôn chụt 1 cái.

Lộc Hàm đã bị hôn quen, chỉ đỏ mặt 1 chút rồi cầm đùi gà lên gặm tiếp.

"Bà xã, chúng ta có nên bàn 1 chút về chuyện xưng hô không?"

Lộc Hàm suýt nghẹn, đây là lần đầu tiên Thế Huân gọi cậu ở ngoài là bà xã, bình thường khi nhắn tin hay trên mạng đều đã từng nói qua nhưng là nhìn và nghe nó rất là khác nhau có được không?

Hơn nữa Lộc Hàm không hề ủng hộ cách xưng hô này! Đường đường là 1 nam nhi đại trượng phu, tuy không thích phụ nữ, mà là thích đàn ông, nhưng mà cũng không thể gọi thế được! Gọi 1 thằng con trai bà xã còn ra thể thống gì nữa!

"Cấm cậu gọi tôi bà xã!"

"Vậy vợ yêu muốn thế nào?" Thế Huân vừa nói vừa vòng 1 tay qua eo Lộc Hàm, tiện thể cấu 1 cái, Lộc Hàm tuy gầy nhưng lười vận động nên bụng cũng tích lại 1 chút mỡ, sờ vừa mát vừa mềm.

Lộc Hàm xù lông, hất tay Thế Huân ra, cầm cái đùi gà chỉ vào mặt cậu, trông vô cùng đanh đá.

"Cậu mới là vợ yêu cả nhà cậu đều là vợ yêu, như bây giờ là được rồi đừng bày vẽ gì nữa!"

Thế Huân dở khóc dở cười, giằng lấy đùi gà trong tay Lộc Hàm quẳng sang 1 bên, trực tiếp đè người xuống giường cưỡng hôn.

Lưỡi Thế Huân với vào bên trong khoang miệng, khám phá từng ngóc ngách bên trong, Lộc Hàm vừa ăn gà nướng mật ong, bên trong vẫn còn phảng phất mùi thơm ngọt của mật ong, Thế Huân vô cùng hưởng thụ liếm qua 1 vòng, Lộc Hàm đã không còn mất tự nhiên như mấy lần đầu, ban đầu hơi chống cự, sau đó thì cũng nằm yên để người ta hôn, thậm chí còn với lưỡi ra đáp lại, quấn lấy nhau, vô cùng lãng mạn!

Giữa lúc đầu óc đang lâng lâng, Lộc Hàm cảm thấy dưới bụng có gì đấy lạnh lạnh, Thế Huân đã luồn 1 tay vào bên trong áo Lộc Hàm, bắt đầu sờ loạn, chạm tới 2 điểm nhỏ trước ngực, Lộc Hàm rùng mình đẩy người ra, Thế Huân không chút phòng bị dễ dàng bị Lộc Hàm áp ở dưới, sung sướng nhìn Lộc Hàm đang tức giận ở trên.

"Không được sờ bậy!" Lộc Hàm lườm.

"Vậy tôi cho cậu sờ lại, vậy là công bằng mà" Thế Huân lưu manh vạch áo lên, lộ ra phần bụng trắng nõn nhưng có phần săn chắc hơn Lộc Hàm. Sau đó cầm tay Lộc Hàm sờ lên bụng mình.

Lộc Hàm: ...

Thực ra cảm giác cũng không tệ.

Nhưng cứ có cảm giác như mình bị thiệt, rõ ràng là vậy! Lộc Hàm càng tức giận hơn, đẩy dịch người lên trên 1 chút, phải đấm cho tên kia 1 trận, không ngờ chạm trúng phải 1 vật gì đó cứng cứng...

Lúc cúi đầu nhìn xuống, Lộc Hàm hốt hoảng đỏ mặt quay đi chỗ khác. Mới hôn môi sờ bụng 1 chút mà đã dựng đứng lên rồi, đúng là đồ sắc lang!

Lộc Hàm luống cuống tay chân không biết nên phải làm gì, tính rời khỏi người Thế Huân, sau đó 1 sự kiện bất ngờ xảy ra.

Ban nãy Lộc Hàm là ngồi trên giường ăn đùi gà, hộp đồ ăn vẫn còn ngay ngắn đặt cạnh mép giường, giường của Thế Huân còn là giường 1 mét 2, rất nhỏ, lúc luống cuống lộc Hàm đạp chân trúng hộp đồ ăn, sau đó, huy hoàng dập mông xuống đất...

Thế Huân phải thu dọn chiến trường, Lộc Hàm thì bức xúc nằm phơi mông trên giường.

"Tất cả đều tại cậu, hơi tí là động dục!"

"Tại ai mà tôi động dục!"

"Tôi làm gì!"

"Cậu..." Thế Huân hít 1 hơi dài, tiến đến gần Lộc Hàm "Có muốn thử lần nữa không?" Sau đó sờ lên mông đang sưng của Lộc Lộc.

Lộc Hàm đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, không nói gì, bật dậy ôm mông cun cút chạy ra ngoài.

Thật không biết nên khóc hay nên cười...

Tối hôm đó Khánh Thù về phòng, thấy anh cứ ôm mông đi lại thì thở dài, chạy ra ngoài mua 1 tuýp thuốc mỡ đưa cho Lộc Hàm.

"Anh à, nghe nói... sau khi... cái đó... sẽ rất đau, anh... bôi vào đi, cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến chuyện khác"

Lộc Hàm khó hiểu nhìn tuýp thuốc mỡ màu trắng trong tay, lại khó hiểu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Khánh Thù.

Khánh Thù gãi gãi đầu "Cái này chỉ cần trực tiếp bôi vào... vào chỗ đó là được rồi, thuốc này là thuốc ngoại, công hiệu rất tốt"

"Chỗ đó là chỗ nào?"

"Thì là... cái này anh phải rõ hơn em chứ!" Khánh Thù đỏ mặt leo lên giường trên chùm chăn kín đầu, bỏ lại Lộc Hàm mặt ngu cầm tuýp thuốc trong tay.

Lộc Hàm bất giác sờ vào mông đau, sau đó mới chợt hiểu, thì ra Sâu nhỏ biết mình bị ngã dập mông nên đã chuẩn bị thuốc sẵn, thật là quá chu đáo, đáng yêu quá đi mất phải lôi ra cắn má vài trăm cái mới được!

"Sâu nhỏ~~ chu đáo quá đi, mông anh đang đau lắm luôn rồi nè~" Lộc Hàm vừa chạy vào nhà tắm vạch quần bôi thuốc lên mông vừa nói với ra ngoài.

Khánh Thù mặt càng ngày càng đỏ! Sao anh lại có thể nói mấy chuyện đó 1 cách tự nhiên như vậy được! Hỏng hết rồi!

Giáng Sinh ngày càng đến gần, Thế Huân vốn định trốn ba mẹ dành trọn 1 đêm hạnh phúc bên Lộc Hàm nhưng đời không như mơ, cuối cùng vẫn bị lôi về Trùng Khánh tham dự buổi lễ mừng Giáng Sinh của gia tộc. Thế Huân nghĩ hẳn Lộc Hàm sẽ tức giận lắm, mới yêu nhau chưa được bao lâu lễ tết đã chạy biến.

Nhưng nào có, Lộc Hàm cảm thấy thật may, vì Dương Hân mới về nước cách đây gần 1 tuần, Giáng Sinh cho cậu ra ngoài ăn chơi nhảy múa mới là lạ. Vậy là Lộc Hàm hiên ngang vênh mặt chỉ giáo Thế Huân đêm Giáng Sinh không thể ở bên cạnh cậu. Thế Huân vô cùng đau đầu nhưng lệnh ba mẹ không dám cãi, đây là vấn đề danh dự của gia đình, không đi còn ra cái thể thống gì nữa.

Buổi sáng ngày 23, Thế Huân tất bật ra sân bay quay trở về Trùng Khánh, còn Lộc Hàm thì bị mẹ quay chóng mặt từ nhà về trường từ trường về nhà.

Đang trong đợt nghỉ lễ, cũng là nghỉ giữa 2 học kì nên Lộc Hàm dọn về nhà mẹ ở 1 thời gian. Nói là nghỉ giữa kì, nhưng Lộc Hàm là lớp trưởng xuất sắc hiếm có, vì vậy thầy chủ nhiệm không hề nể tình giao cho cậu 1 đống việc. Dương Hân vẫn còn đang bận bịu với lịch trình dày đặc, nên việc trang trí nhà hoàn toàn nằm gọn trong tay Lộc Hàm.

Vì sao không giao cho Khánh Thù? Nếu muốn biến đêm Giáng Sinh thành đêm Halloween đầy rẫy chết chóc, máu me và nội tạng cơ thể thì cứ việc.

Vậy nên phải đến buổi tối đêm Giáng Sinh Lộc Hàm mới có thời gian để thở. Thật may là Dương Hân trống lịch trình buổi chiều và tối, nên Lộc Hàm không phải đụng tay vào bữa tối nữa. Đạo diễn Độ thì bận túi bụi vẫn cố gắng dồn lịch trình dành ra 1 buổi tối với con trai.

Không khí bữa ăn vô cùng vui vẻ, hòa hợp nhưng Lộc Hàm không cảm thấy yên tâm chút nào, vì điện thoại đã bị mẹ tịch thu cách đây 2 tiếng đồng hồ với lí do nghĩ lễ là thời gian của gia đình, mấy chuyện vớ vẩn khác dẹp hết, sang năm sau mẹ sẽ trả.

Lộc Hàm nước mắt lưng tròng, nếu như là năm trước thì cậu cũng mặc kệ, vì căn bản lúc đó chưa có người yêu! Bây giờ 1 ngày Thế Huân phải gọi điện kiểm tra cậu tới 3, 4 lần, nói là kiểm tra thứ thực chất là nói mấy câu ngọt ngào sến rện với nhau, tuy có hơi chút buồn nôn, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào ấm áp.

Nếu như không gọi điện thoại thì cũng lên mạng dùng YY chat webcam cũng được, nhưng nhà này lại không hề có wifi!

Dương Hân là 1 nghệ sĩ nổi tiếng, người yêu quý cô cũng nhiều mà không ưa cô cũng nhiều, vì không muốn những lời nói lăng mạ làm ảnh hưởng tới tinh thần nghệ sĩ, nên quản lý của Dương Hân cấm lắp đặt bất cứ 1 thiết bị mạng nào trong nhà. Đôi tình nhân trẻ cứ thế mà bị chia cắt gần 1 tuần.

Trong 1 tuần này đã xảy ra biết bao là chuyện, thật may vì Lộc Hàm không thể liên lạc với ai, báo cũng không có mà đọc, nếu không cậu không dám chắc rằng mình đủ bình tĩnh để ngăn không phi ngay đến Trùng Khánh đánh bom cảm tử.

Trên trang nhất vô số mặt báo lá cải đưa tin, đêm Giáng Sinh thiếu gia nhà họ Ngô công khai hẹn hò, tình tứ khoác tay nữ thần tượng xinh đẹp Y.

Thật ra mọi chuyện không phải như vậy, Thế Huân hoàn toàn trong sạch, cậu có thể gọi điện giải thích ngay lập tức với Lộc Hàm, nhưng Lộc Hàm tắt máy! Thế Huân thực sự sợ hãi, Lộc Hàm sẽ biến mất như 2 năm về trước, không để lại 1 dấu vết.

Gần 1 tuần liền không ai liên lạc được với cậu, gọi về hỏi Nghệ Hưng, hay mấy cậu bạn thân của Lộc Hàm cũng không tìm được. Mọi người thực sự đều nghĩ Lộc Hàm có khi nào nghĩ quẩn...

Nhưng không có chuyện đó, Lộc Hàm bây giờ đang cùng mẹ và Khánh Thù tận hưởng ánh nắng ấm áp ở Hawaii...

Chuyến đi lần này chỉ có 3 mẹ con, vì đạo diễn Cảnh Đức còn đang quay 1 bộ phim mới. Dương Hân cảm thấy rất kì quặc, bởi Lộc Hàm vốn rất thích nắng, mỗi lần đến Hawaii nhất định sẽ phơi nắng cả ngày bên ngoài, cốt là để nhuộm màu da nâu cho nam tính. Nhưng lần này lại ru rú trong khách sạn, da vốn đã trắng, giờ lại càng trắng, giống như bị bạch tạng vậy.

Lộc Hàm đang ngày đêm tìm cách giấu Dương Hân gọi điện thoại cho Thế Huân, báo cho cậu ta biết mình vẫn ổn. Thế Huân là người nói được làm được, không tìm thấy mình, cậu ta sẽ không lật tung cả Bắc Kinh lên đó chứ.

Khó khăn lắm Lộc Hàm mới nhờ được Khánh Thù lôi Dương Hân ra ngoài để cậu 1 mình trong phòng gọi điện thoại.

Nghe được giọng nói trầm thấp có chút hơi khàn khàn, tỏ rõ sự mệt mỏi, Lộc Hàm thực sự rất muốn khóc. Giờ cậu mới nhận ra, thì ra cậu vốn dĩ yêu người kia đến vậy, chỉ giọng nói của Thế Huân thôi cũng đã đủ làm trái tim Lộc Hàm tan chảy, cảm thấy ấm áp.

Đợi mãi đầu dây bên kia không trả lời, Thế Huân bực mình muốn cúp máy.

"Là tôi"

Thế Huân như chết lặng, giọng nói này đã 1 tuần cậu không được nghe, Thế Huân nhận ra Lộc Hàm đang dùng giọng mũi, giống như đang nín nhịn điều gì đấy.

"Cậu đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay, Lộc Hàm, cậu phải bình tĩnh nghe tôi giải thích, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu"

Lộc Hàm 1 giây trước còn đang xúc động 1 giây sau đã chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giải thích cái gì, bình tĩnh cái gì!

"Cậu nói từ từ cho tôi cái coi! Hỏi từng câu 1!" Lộc Hàm bực mình quát lớn.

"Cậu đang ở đâu?"

"Hawaii"

"..."

"Tin trong nước cậu không biết gì hết?"

"Tin gì? Ngô Thế Huân! Cậu dám hồng hạnh xuất tường?"

"Tuyệt đối không dám, có trời đất chứng giám ông xã chỉ có 1 mình bà xã!"

"Hừ, để tôi phát hiện ra thì đừng trách!"

"Tuân lệnh bà xã!"

"Điện thoại bị tịch thu rồi, ngày mai bay, ngày kia về đến nơi"

Thế Huân mừng rỡ, đuôi phía sau quẫy liên tục "Chuyến mấy giờ? Tôi đến đón"

"Không được!" Thế Huân còn chưa vui mừng được 1 giây, Lộc Hàm đã ngay lập tức cắt đứt. Về cùng mẹ sao có thể để bạn trai đi đón, mẹ phát hiện thì làm thế nào. "Khi nào về tôi sẽ tới chỗ cậu, tuyệt đối không được đón!"

Thế Huân u sầu, ghi nhớ trong lòng cửa ải mẹ vợ là cửa ải khó khăn nhất! Nghĩ ngợi 1 lúc rồi lôi máy tính ra lên baidu tìm kiếm "làm thế nào để mẹ vợ thích bạn?"

Vừa xuống tới sân bay Bắc Kinh, Lộc Hàm đã viện lí do trường có việc bắt taxi tới nhà Thế Huân. Dương Hân đang say sưa nghe Khánh Tú kể chuyện trường học, không chút nghi ngờ thả hổ về rừng.

Nhà này của Thế Huân đương nhiên không phải ký túc xá ở trường, là 1 căn hộ chung cư cao cấp lúc về nước Ngô phu nhân mua cho cậu ta, sợ con trai ở trong ký túc nhỏ hẹp chịu khổ không được. Thế Huân rất ít khi về đây, phần lớn thời gian đều ở ký túc xá, dĩ nhiên vì người yêu ở bên đó.

Đã hơn 1 tuần không gặp, Lộc Hàm có chút hơi hồi hộp, đứng bất động trước cửa nhà, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên chuông cửa rồi lại rụt về. Rõ ràng trên đường tới rất muốn ngay lập tức được nhìn thấy người ta, nhưng khi tới rồi lại chần chừ.

Có 1 thứ gọi là thần giao cách cảm giữa những người yêu nhau. Thế Huân ngồi trong nhà cảm thấy không yên bèn ra mở cửa, quả nhiên bắt gặp Lộc Hàm đang ngơ ngác đứng ngoài.

2 người cứ đứng như vậy nhìn nhau. Hình như Thế Huân có gầy đi 1 chút, gương mặt lại góc cạnh hơn 1 chút, chỉ mới xa nhau mới 1 tuần thôi mà...

Lộc Hàm vươn tay chọc nhẹ vào má Thế Huân rồi phá tan bầu không khí yên lặng "Này, tôi mới chỉ đi du lịch mấy hôm, cậu ở nhà không biết tự chăm sóc mình hay sao?"

Thế Huân nở nụ cười, 2 mắt híp lại nắm lấy bàn tay Lộc Hàm đặt lên má mình.

"Sau này không cho phép cậu xa tôi nữa"

"Ừm"

Đúng lúc này cửa phòng bên cạnh bật mở, là 1 cô bé mặc đồng phục trung học, nhìn thấy cảnh tượng kia thì liền chạy vào trong nhà không quên đóng sập cửa lại, nói với ra "Về phòng mà âu yếm chói mù mắt chó tui rồi!!!"

Lộc Hàm vội rút tay lại lách qua người Thế Huân chạy vào trong nhà. Xấu hổ chết đi được!

Căn hộ không quá lớn, nhưng chỉ có 1 mình Thế Huân ở nên có cảm giác hơi trống trải, đồ đạc cũng không quá nhiều nhưng cũng khá đầy đủ. Sau 1 chuyến bay dài Lộc Hàm thật sự vô cùng mệt mỏi, vừa nhìn thấy sofa vừa rộng vừa mềm thì không chút ngần ngại trèo lên nằm xuống.

Thế Huân cũng ngồi xuống ghế dài, để chân Lộc Hàm gác lên đùi mình. Thế Huân nhìn đôi tất in hình hello kitty của cậu không khỏi buồn cười. Lớn đến chừng này rồi vẫn đi loại tất trẻ con như vậy.

Thế Huân bắt đầu xoa bóp chân giúp Lộc Hàm. Vì đã đi Hawaii nhiều lần nên Dương Hân không thích tới mấy nơi nhàm chán nữa. Bà nói, đây là chuyến đi thích hợp để 2 anh em tập thể dục! Vậy là 5 ngày trời hết leo núi rồi lại lội suối, đi nhiều tới nỗi chân muốn rụng ra rồi, giờ lại được Thế Huân massage, Lộc Hàm cảm thấy cuộc đời vô cùng tươi đẹp, âm thầm thưởng cho Thế Huân 1000 nụ hôn. Sau đó nhắm mắt từ từ tiến vào mộng đẹp

Nhưng mà, Lộc Hàm đâu có biết, Thế Huân đã nhịn lâu lắm rồi, chờ mãi mới có được ngày như hôm nay, thiên thời địa lợi nhân hòa, có câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đồ ngon đưa đến miệng rồi mà còn không ăn khác nào thằng ngu!

Bàn tay Thế Huân ban đầu an vị chỉ xoa bóp vùng cổ chân, sau từ từ tiến lên trên bắp chân, rồi đùi... Lộc Hàm cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng vì quá mệt nên cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ tới khi khóa quần bị kéo xuống, Tiểu Lộc Hàm hiên ngang đón gió lạnh, rồi lại có thứ gì đó ẩm ướt bao bọc, thì mới hiểu ra...

Nhưng đã quá muộn rồi, sự thật đã chứng minh đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Lộc Hàm đương nhiên cũng là đàn ông, tuy là đàn ông không thích đàn bà mà thích đàn ông, nhưng tóm lại thì vẫn là như vậy. Đã là đàn ông, một khi gốc sinh mệnh được người khác ân cần chăm sóc thì còn nghĩ gì được nữa ngoài thở dốc hưởng thụ.

Thế Huân vô cùng hài lòng với kết quả đạt được, thật không mất công cả 1 buổi tối nghiên cứu. "Cắn" đúng là phương pháp có tỉ lệ thành công lên đến 99.99%. 0,01% còn lại là thái giám.

Lộc Hàm cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo nhìn xuống dưới hoảng hốt, đỉnh đầu Thế Huân nhấp nhô lên xuống liên tục, Lộc Hàm cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân nóng rực, dục vọng xâm chiếm toàn bộ cơ thể, 2 tay không kiềm chế được mà nắm lấy tóc Thế Huân. Một lúc sau toàn thân Lộc Hàm căng cứng, 2 bàn tay nắm lấy tóc Thế Huân ngày càng chặt, rồi xuất ra ngay trong miệng Thế Huân...

Thế Huân không kịp phản ứng sau đó... sau đó nuốt luôn rồi -_-

Lộc Hàm kinh hãi nhìn thứ chất lỏng màu trắng dính trên mép cậu...

Sau khi nghỉ ngơi 1 lúc hoàn hồn, Lộc Hàm mới nhớ ra, hình như mình bị chiếm tiện nghi!

"Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm rít lên.

Thế Huân vội nhoài người đè lên người Lộc Hàm, mặt đối mặt, gạt tóc mái lòa xòa trước mắt cậu sang 1 bên.

"Có 1 chuyện tôi chưa nói với cậu, Khánh Thù biết chuyện chúng ta rồi"

"Cái gì? Lúc nào? Vì sao nó biết? Sao cậu không nói với tôi?" Vì sao nó biết rồi mà không hỏi mình 1 câu, 1 mực giữ im lặng.

"Mấy vấn đề đó bàn sau được không? Bây giờ có 1 chuyện quan trọng hơn phải làm. Lộc Hàm, tôi nói với Khánh Thù tôi và cậu đã gạo nấu thành cơm. Nói dối trẻ con là không tốt, tôi thấy vô cùng áy náy, vậy nên chúng ta nấu cơm ngay bây giờ nhé!" Thế Huân ghé sát vào tai Lộc Hàm nói, hơi thở của cậu bây giờ tựa như lửa địa ngục thổi vào phần tai nhạy cảm của Lộc Hàm.

Nói xong không đợi Lộc Hàm trả lời nhanh chóng chiếm giữ lấy đôi môi mềm mại phía dưới, dùng đầu lưỡi cạy mở 2 hàm, từ từ tiến vào bên trong, tìm kiếm thứ ấm nóng mềm mại của người kia, quấn quít lấy nhau.

Lộc Hàm vẫn còn hoang mang vì chuyện Khánh Thù nên đáp trả nụ hôn của Thế Huân như 1 phản xạ có điều kiện -_-

Thế Huân luồn tay xuống dưới lớp áo phông, bàn tay nóng bỏng không chút chai sạn mãnh liệt xâm chiếm từng tấc da thịt mềm mại trên người Lộc Hàm rồi đùa nghịch 2 điểm trước ngực.

Thế Huân phát hiện Lộc Hàm vẫn còn đang ngơ ngẩn bèn cắn nhẹ vào yết hầu của cậu. Lộc Hàm hoàn hồn, toan đẩy Thế Huân ra, nhưng vô ích, vì Thế Huân nặng hơn cậu -_-

Lộc Hàm biết chuyện mình sắp phải đối mặt, cậu có 1 chút lo sợ, vì nghe nói lần đầu tiên sẽ đau muốn chết đi sống lại, dù sau đó cũng cảm nhận được khoái cảm, nhưng đau đớn là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa cả 2 người đều là lần đầu, kinh nghiệm lẫn kỹ thuật đều không có, mặc dù lý thuyết đã thuộc làu làu.

Sau khi Thế Huân liếm quanh vành tai của Lộc Hàm, thì cậu không muốn nghĩ nữa, cậu quyết định sẽ làm theo bản năng. Sớm hay muộn thì cũng sẽ đau, chi bằng đau sớm 1 chút sau này tận hưởng sung sướng.

Lộc Hàm phối hợp cởi... thắt lưng giúp Thế Huân. Vì sao mình thì bị lột trần phần dưới ra rồi còn cậu ta lại còn nguyên vẹn! Thật không công bằng.

Rất nhanh thì phần dưới của cả 2 đều... trống không. Khi Lộc Hàm thấp thoáng nhìn thấy thứ ở giữa 2 đùi Thế Huân thì vô cùng hối hận. Sao lại lớn như vậy? Vì sau cùng là đàn ông mà ông trời lại bất công như vậy?

Thế Huân bỗng nhiên dừng động tác hôn lại, chăm chú nhìn Lộc Hàm đang thèm khát nhìn Tiểu Thế Huân. Thế Huân nhếch mép cười.

"Muốn đến vậy sao, bà xã~"

Rồi cọ nhẹ Tiểu Thế Huân vào Tiểu Lộc Hàm. 1 dòng điện chạy dọc qua cơ thể 2 người, Thế Huân không thể kiềm chế lâu hơn nữa, cởi phăng những thứ còn vướng víu trên người cả 2, đứng dậy bế Lộc Hàm vào phòng ngủ.

Lộc Hàm xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ bừng, bưng 2 tay lên che mặt. Lớn thế này rồi còn để người khác bế! Tui! Là! Đàn! Ông! Đó!

"Lộc Hàm, đừng sợ, sẽ nhanh thôi"

Khi Thế Huân từ từ đưa vào bên trong, Lộc Hàm mím chặt môi, nhắm chặt mắt nhịn đau. Cảm giác phía dưới như bị xé toạc, đau đớn vô cùng, cái của cậu ta còn là cái đồ ngoại cỡ nữa!

Thế Huân sắp nhịn không nổi nữa, nhưng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lộc Hàm, cậu dừng lại, hôn lên mí mắt Lộc Hàm, rồi dùng tay khiêu khích Tiểu Lộc Hàm, làm cho cậu quên đi cảm giác đau buốt phía dưới. Tới khi cơ mặt Lộc Hàm giãn ra Thế Huân mới nhích thêm 1 chút vào.

Vì cả 2 đều là lính mới, để đưa hết vào bên trong mất tới 15 phút, đây coi như cũng là kỳ tích đi...

Thế Huân đã đợi suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng có thể cùng với người con trai cậu yêu nhất hòa vào làm một. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, không khí trong phòng nhuốm mùi dục vọng mờ đục cùng với những tiếng thở dốc đầy ái muội.

Tiếng rên rỉ trong khi yêu là bản năng mà phát ra, Lộc Hàm thực sự đã kiềm chế nhưng không thể ngăn lại những tiếng kêu đầy khiêu khích từ cổ họng. Mỗi tiếng kêu như liều thuốc xuân dược với Thế Huân, như thúc giục cậu đưa vào sâu hơn, từng cú đẩy người đều chạm tới nơi mẫn cảm nhất.

Thế Huân ôm ghì lấy Lộc Hàm từ phía sau, thì thầm vào tai cậu "Lộc Hàm, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em"

Trong lúc vô thức, Lộc Hàm đáp lại "Em cũng vậy"

Câu trả lời như mồi lửa châm ngòi cho hàng vạn tế bào thần kinh trong người Thế Huân bùng nổ, động tác của cậu nhanh hơn bao giờ hết, Lộc Hàm phía dưới chịu không nổi, 2 tay nắm chặt ga giường, tiếng rên rỉ đứt quãng.

Lộc Hàm đã xem GV rất nhiều lần, mấy diễn viên cơ bắp trong đó vô cùng dai sức, cậu vốn nghĩ Thế Huân chỉ cần được nửa như vậy, nhưng không ngờ...

Đây mà gọi là xử nam hả! Xử nam gì mà lại lâu thế này, rõ ràng là muốn vắt kiệt sức người ta chứ còn gì nữa!

Lộc Hàm thực sự hoài nghi thời gian cậu ta sống ở Mỹ đã từng luyện tập chuyện này.

Tổng kết lại thì 2 người đã... tổng cộng 3 lần, sau lần 1, Lộc Hàm không muốn nữa, Thế Huân bế người vào phòng tắm vệ sinh, sau đó lại nổi thú tính xxx cuồng nhiệt trong nhà tắm, rồi lại lăn ra giường, tới tận khi Lộc Hàm như sắp ngất đi Thế Huân mới buông tha.

Vậy mới nói đừng bao giờ coi thường xử nam! Thật tội nghiệp cho cái mông lép của cậu mà!

Tới khi Lộc Hàm tỉnh lại thì mặt trời đã khuất núi từ lâu rồi. Lộc Hàm cảm thấy toàn thân rệu rã, khắp người đau nhức, đặc biệt là vùng mông -_-

Thứ đầu tiên Lộc Hàm nhìn thấy khi mở mắt là lồng ngực của Thế Huân. Ban nãy quá... cuồng nhiệt nên nhìn không rõ, bây giờ mới có cơ hội quan sát cẩn thận, làn da trắng như sữa, mềm mại không 1 tì vết, cơ ngực tuy không quá lớn, cơ bụng lại không rõ múi nhưng vô cùng săn chắc chứ không nhão như của Lộc Hàm. Lộc Hàm đưa bàn tay ra phía trước, chạm nhẹ vào ngực Thế Huân, ngón tay thon nhỏ nhắn men theo từng đường nét trên khuôn ngực vẽ loạn.

Lộc Hàm vẫn luôn thấy ông xã mình có xương quai xanh vô cùng gợi cảm, là người có xương quai xanh đẹp nhất mà cậu đã từng gặp. Nhưng sau lại cảm thán, sao lại gầy như vậy, phần xương 2 bên vai nhô ra, Lộc Hàm không khỏi xót thương.

Thế Huân bị Lộc Hàm chọc cho tỉnh. Vừa nhìn thấy ánh mắt cùng bàn tay tinh nghịch đang ăn đậu hũ mình, Thế Huân mỉm cười nắm lấy bàn tay Lộc Hàm, đặt lên tim mình.

"Anh đã trao thân cho em rồi, từ giờ em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời anh"

Lộc Hàm cảm thấy 1 cơn gió lạnh thổi qua sau gáy, méo mồm...

"Mẹ nó, cậu thượng tôi còn dám mở mồm ra nói trao thân cho tôi, cậu cho tôi thượng cậu 1 lần tôi sẽ chịu trách nhiệm"

"Không phải đều như nhau sao? Bà xã cứ để mấy việc nặng nhọc này cho anh làm thì hơn"

"Như cái đầu cậu! Mông của cậu cũng đâu có đau như vậy. Á!"

Đang trong lúc tức giận Lộc Hàm xoay người, không may mông chạm xuống giường...

Thế Huân vội lấy ra từ trong tủ đầu giường 1 tuýp thuốc màu trắng nhỏ, lật úp người Lộc Hàm xuống, vạch quần ra giúp cậu bôi thuốc.

Lộc Hàm vốn định ngăn vì xấu hổ muốn chết, nhưng nghĩ lại tự mình chổng mông lên bôi trông còn ngu hơn, nên đành vùi mặt xuống gối hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của Thế Huân.

Bôi xong xuôi Thế Huân đưa cho Lộc Hàm tuýp thuốc nói cậu về nhà phải bôi thường xuyên thì mới nhanh lành được. Lộc Hàm cầm tuýp thuốc trong tay, cảm thấy quen mắt, sau đó sấm chớp nổ đùng đoàng trong đầu.

Mẹ nó, cái này không phải y hệt cái lần trước Khánh Thù đưa cho mình sao? Đệt mịa không phải nó nghĩ mình hôm đó... mới đau mông đó chứ!!!

Ngô Thế Huân! Tôi hận cậu!

Lộc Hàm nằm nghiêng người, gối đầu lên tay Thế Huân, khẽ hát nho nhỏ, tâm trạng đang không tệ.

"Bà xã, anh có chuyện này muốn nói" Thế Huân vươn tay nắm chặt lấy tay Lộc Hàm, điệu bộ vô cùng khẩn khoản.

"Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự lập tức nghiêm trị" Lộc Hàm ấn ngón trò vào giữa trán Thế Huân, môi dẩu ra, vẻ mặt đanh lại.

"Dạo gần đây ba thường nhắc tới chuyện xem mặt, anh đương nhiên không đồng ý, buột miệng nói ra đã có người yêu rồi, nhưng không thể ngay lập tức come out được. Vậy nên... nên... anh nhờ 1 người bạn đóng giả bạn gái"

Rầm!

Trên kia là tiếng lòng của Lộc Hàm.

"Bà xã, em tuyệt đối phải bình tĩnh, bọn anh chỉ là bạn thôi, tuyệt đối trong sáng" Thế Huân ra sức vuốt lưng Lộc Hàm giúp cậu nguôi giận.

Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi ngồi bật dậy.

"Sáng như phân trâu thì có. Cậu không bàn bạc gì với tôi, cái gì cũng tự quyết, bây giờ ai ai cũng biết cậu cho tôi đội nón xanh, tôi còn mặt mũi nào gặp bạn bè nữa!"

"Đã nói là phải bình tĩnh mà. Chuyện đó anh giải quyết ổn thỏa rồi. Em bật dậy như vậy mông không thấy đau sao? Nếu không đau chúng ta làm hiệp nữa nhé?"

Lộc Hàm vì quá tức giận mà không để ý tới 'long thể bất an', bây giờ mới chú ý tới phần mông có chút ê nhức.

"Hiệp nữa cái đầu cậu. Cút xa ra 1 chút, đừng có mà qua đây"

Thế là chiến tranh lạnh bắt đầu. Lộc Hàm thực ra cũng không giận chuyện Thế Huân giả hẹn hò với người khác, cũng không sợ Thế Huân thay lòng đổi dạ, là giận chuyện cậu là người biết chuyện này cuối cùng.

Chuyện liên quan tới cả 2 người, sớm muộn gì cũng phải nói với ba mẹ 2 bên, vậy mà cậu ta lại tự quyết, cuối cùng cậu lại là người biết cuối cùng. Vẫn còn may là chính miệng cậu ta nói ra, nếu như để cậu nhìn thấy trên báo trước, thì cái gì cũng không muốn nói nữa!

*

Lại một học kỳ mới bắt đầu, mọi người đều quay trở lại trường học, trở lại với thói quen sinh hoạt điều độ trước kỳ nghỉ lễ.

Nói là điều độ, chứ thực chất giờ giấc của đám sinh viên chính là lung tung lộn xộn nhất, giờ lên lớp mỗi ngày một khác, hôm thì phơi bụng ngủ đến tận khi mặt trời đã lên cao, hôm thì mặt trời vừa mới ló đã phải cắp đít dậy đi học.

Phòng Lộc Hàm có tất cả 4 người, thì có đến 3 khoa, tuy Lộc Hàm và Mân Thạc học cùng khoa nhưng học theo tín chỉ, giờ giấc cũng khác nhau, tỷ như khi Nghệ Hưng hoàn thành xong tiết học buổi sáng về tới phòng thì Lộc Hàm còn đang cuộn chăn ngáy o o. Nghệ Hưng thở dài, nếu không phải cãi nhau với người yêu, thì giờ này chắc hẳn phải đang nắm tay nhau thị uy 1 vòng khắp sân trường rồi.

Trong trường bây giờ khắp nơi đều đồn đại Lộc Hàm bị người yêu đẹp trai đại gia cắm sừng. Đúng là không còn mặt mũi bước chân ra khỏi cửa nữa!

Sự thật thế nào chỉ có những người xung quanh biết, Lộc Hàm cũng mệt không thèm đôi co với đám người không hiểu chuyện ấy.

Nhưng có 1 người lại vô cùng vui vẻ, đó chính là anh bạn Kim Chung Nhân của chúng ta. Chung Nhân 1 phần lo lắng Lộc Hàm bị phản bội đau lòng, 1 phần vui mừng không thể tả nghĩ rằng 2 người đã chia tay. Nhưng sau khi nghe xong 1 câu của Nghệ Hưng, thì mọi hi vọng lại tan biến. Cuộc đời thật bất công mà.

Hôm ấy Nghệ Hưng gặp Chung Nhân mặt mày hớn hở, 1 tay cầm dao 1 tay cầm dĩa ăn gà trong căng tin, thấy lạ bèn đến hỏi thăm. Nghe xong bèn thở dài vỗ vai Chung Nhân nói "Haiz, đúng là yêu nghiệt, hại đời biết bao vị tráng sĩ. Tôi khuyên cậu 1 câu, bỏ được thì bỏ đi, cậu ta ấy hả, chết cũng bỏ không nổi đâu"

1 câu nói đã cắt đứt tâm tư của thiếu niên 18 còn đang hừng hực sức xuân, cắt đứt mơ tưởng của Chung Nhân về chuyện tình lãng mạn với Lộc Hàm.

Trong phòng lúc này không phải chỉ có 1 mình Lộc Hàm đang úp mông ngủ, còn có cả Bạch Hiền và Mân Thạc nữa. Nghệ Hưng liếc nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồi, 3 cái thằng điên tình này còn định ngủ đến khi nào nữa!

Chuyện của Mân Thạc và Bạch Hiền là thế này.

Mân Thạc và Chung Đại yêu nhau đã lâu, sáng cùng Chung Đại đi học, trưa cùng Chung Đại ăn cơm, tối cùng Chung Đại đi dạo, thỉnh thoảng tối sẽ ngủ lại phòng Chung Đại nữa. Cuộc sống chỉ xoay quanh 1 mình Chung Đại, Mân Thạc đâm ra có vài phần không được thoải mái.

Mân Thạc trước kia vốn là người ưa tự do bay nhảy, thỉnh thoảng thích đi dạo 1 mình hay tụ tập cùng cả đám bạn. Bây giờ phần lớn thời gian đều dành cho Chung Đại, không khỏi sinh ra cảm giác chán chường.

Mân Thạc lại không phải là người khéo ăn khéo nói trong mấy chuyện này, vậy nên có chút nặng lời với Chung Đại, nói anh cả ngày đều quản lý em, không cho em có không gian riêng. Chung Đại lúc ấy mặt cúi gằm, để lại 1 câu "Anh đã biết" rồi rời đi, sau đó không liên lạc với Mân Thạc nữa.

Mà Mân Thạc không thấy mình sai, nhất quyết không chịu làm lành. Thoắt cái đã hơn 1 tuần không gặp mặt.

Nhưng chuyện của Mân Thạc suy cho cùng thì cũng chỉ là đôi uyên ương mặn nồng lâu năm cãi nhau 1 trận cho đỡ chán, sớm muộn gì cũng sẽ gương vỡ lại lành. Chuyện của Bạch Hiền mới thực sự phức tạp.

Nghệ Hưng và Lộc Hàm đã bao lần gõ đầu Bạch Hiền than thở "Cái thằng đần này, đụng ai không đụng, đụng trúng trai thẳng, lại còn thích ngực to, bây giờ thì thảm rồi, bẻ không bẻ được, trái lại mình thì ngày đêm dằn vặt đau khổ"

Phác Xán Liệt chính là 1 bức tường thành, muốn bẻ cong không phải chỉ ngày 1 ngày 2 là thành công, Bạch Hiền biết rõ điều này, vốn cứ nghĩ có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng ai dè kim đâu chả thấy, chỉ thấy càng mài cục sắt càng to càng cứng.

Chuyện là, sau bao tháng ngày trồng cây si bên phòng Xán Liệt, tình cảm giữa 2 người quả thực không tệ chút nào. Xán Liệt kể rất nhiều chuyện hồi bé cho Bạch Hiền nghe, kể cả cho cậu nghe về mối tình đầu năm Xán Liệt 16 tuổi, đó là mối tình học trò ngây thơ, trong sáng, lãng mạn nhưng có 1 cái kết buồn.

Mỗi người đều có 1 quá khứ, không phải ngẫu nhiên mà thành ra như hôm nay.

Trong kỳ nghỉ lễ, Xán Liệt còn đưa Bạch Hiền về Trùng Khánh chơi, đưa Bạch Hiền đi thăm trường cũ, tới tham quan bảo tàng dưới nước, tượng khắc đá Đại Túc, cùng nhau bước lên từng bậc thang vào thành Điếu Ngư.

Xán Liệt còn đưa Bạch Hiền đi thăm rất nhiều danh lam thắng cảnh ở đây nữa, trong vài ngày ngắn ngủi đã cho Bạch Hiền ngắm nhìn những nơi tươi đẹp nhất ở Trùng Khánh.

Lúc bước từng bước lên bậc thang cao ngất vào thành Điếu Ngư, Bạch Hiền thực sự có cảm tưởng như mình đang từng bước chinh phục trái tim Xán Liệt, cậu luôn tự nhủ trong lòng, chỉ còn vài bước nữa thôi là chạm được vào trái tim anh ấy rồi.

Nhưng đời luôn có cái gọi là vạn nhất.

Buổi tối cuối cùng của năm cũ, Bạch Hiền cùng Xán Liệt tới quảng trường trung tâm cùng dòng người đếm ngược chào đón năm mới, Bạch Hiền đã đưa ra 1 quyết định sai lầm. Bạch Hiền tuổi còn nhỏ, tính khí nóng vội, ngày ngày ở cạnh mà không chạm vào được có chút khó chịu, nên quyết liều 1 phen.

Khi phát pháo đầu tiên được bắn lên, cũng là lúc kim giây dịch chuyển qua số 12, Bạch Hiền nhón chân lên, bờ môi nóng bỏng chạm nhẹ vào bên má lạnh cóng của Xán Liệt. Giây phút ấy cả 2 đều bất động, vạn vật xung quanh cũng bất động, không gian yên tĩnh lạ thường.

Duy chỉ có 2 trái tim đập thổn thức trong 2 lồng ngực.

Giây phút ấy trôi qua rất nhanh, mọi thứ lại náo nhiệt như ban nãy, Bạch Hiền không nói gì, ngước mắt lên nhìn Xán Liệt đầy mong đợi.

Cuối cùng, Xán Liệt cái gì cũng không nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thuần khiết của Bạch Hiền. Hắn không phải chưa từng lo sợ chuyện này xảy ra, nhưng rồi cuối cùng lại lựa chọn lờ đi. Hắn cũng không biết vì sao lại làm như vậy, hắn vốn không kỳ thị đồng tính, nhưng không kỳ thị không có nghĩa là hắn là người đồng tính. Hắn là thẳng nam, hắn thích 34D, thích những đường cong gợi cảm của phụ nữ, thích mùi nước hoa đầy kích thích, thích làn da mềm mại, nhạy cảm của họ.

Mấy tháng này hắn 1 phần bận rộn chuẩn bị cho triển lãm tranh, 1 phần là vì hắn muốn nghỉ ngơi đi đây đi đó lấy cảm hứng sáng tác. Sau đó không ngờ lại quen biết Bạch Hiền. Cậu mỗi ngày đều tới chỗ hắn, đều như vắt chanh không thiếu 1 hôm. Bạch Hiền là 1 cậu bé đơn giản, chưa từng trải qua đau khổ, vất vả, nhìn đời qua mắt kính màu hồng rạng rỡ. Hắn luôn coi cậu như 1 đứa em trai, hắn muốn màu hồng của cậu mãi rạng rỡ như bây giờ, chỉ tiếc, chính tay hắn đã nhuốm đen màu hồng của cậu.

Hắn gàn dở, thích đùa dai, thích thị phi, lúc nào cũng luyên thuyên không ngớt, thích trêu đùa phụ nữ, bạn bè nói hắn là người bạc tình, không có ai điên mà đi đâm đầu vào. Vậy mà Bạch Hiền lại đi thích 1 người như hắn.

Với người khác, hắn sẽ không ngần ngại dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để từ chối, nhưng với cậu bé này, hắn không biết mình nên làm gì, không nên làm gì.

Sau cùng hắn nghĩ, nếu tiếp tục cho Bạch Hiền hi vọng có lẽ chỉ càng làm thằng bé khổ, nếu muốn tốt cho nó, tốt nhất nên tự tay cắt đứt mọi vọng tưởng không nên có.

Xán Liệt đưa Bạch Hiền về tới cửa phòng khách sạn, hít vào 1 hơi thật mạnh.

"Bạch Hiền, ngày mai em về Bắc Kinh đi. Lần sau không cần đến tìm anh nữa"

Bạch Hiền khó hiểu vươn 2 tay nắm lấy khuỷu tay Xán Liệt.

"Vì sao?"

Xán Liệt gỡ tay của cậu ra, vỗ nhẹ lên đầu Bạch Hiền cười nói.

"Anh không phải đồng tính luyến ái, cũng không muốn trở thành đồng tính luyến ái, em là đứa bé hiểu chuyện mà. Ngủ ngon nhé, Bạch Hiền. Tạm biệt."

Bạch Hiền thẫn thờ, đứng đờ ra trước cửa phòng, nước từ trong hốc mắt cứ thế trào ra. Cậu cũng không biết mình về Bắc Kinh bằng cách nào, chỉ biết, tương tư về mối tình đầu tươi đẹp của cậu đã bị chôn vùi ở Trùng Khánh rồi.

Bạch Hiền vừa về phòng đã nhào vào lòng Lộc Hàm khóc lớn, khó khăn lắm Lộc Hàm mới nghe ra 4 từ "Em muốn trả thù" từ miệng Bạch Hiền.

Sau khi nghe đầy đủ câu chuyện, 2 quân sư Nghệ Hưng và Lộc Hàm đều vô cùng bất bình mà đập bàn bồm bộp.

"Cái thằng này, phải dạy cho nó 1 bài học mới được, phũ ai thì phũ, dám phũ Tiểu Hiền nhà chúng ta, phải đập cho nó 1 trận khiến mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa. Lộc Hàm, lên!"

Nghệ Hưng đang hùng hùng hổ hổ vác kiếm đi trả thù thì bị Lộc Hàm ngăn lại.

"Thần kinh sao, muốn cho cả thế giới biết Tiểu Hiền nhà chúng ta bị thằng đó từ chối hả? Có thù ắt phải trả, nhưng vũ lực không phải là thượng sách, phải cho nó đau khổ gấp trăm gấp nghìn lần Bạch Hiền nhà chúng ta"

Bạch Hiền 1 bên mếu máo muốn cản 2 quân sư đang bày mưu tính kế, mỗi phút lại cười gian ác 1 lần vô cùng đáng sợ kia lại nhưng vì khóc quá nhiều đến khản cả cổ, lời nói ra cũng thành ú ú ớ ớ.

Lộc Hàm "Tôi quen Xán Liệt lâu rồi nên hiểu tính nó. Mỗi lần từ chối người khác đều rất tàn nhẫn, dằn vặt người khác là sở thích của nó, lần này với Tiểu Hiền như vậy có phần quá mức nhẹ nhàng, ngoài sức tưởng tượng của tôi"

Nghệ Hưng không tán thành "Nó khóc đến tổ tiên cũng không nhận ra nổi thế này rồi mà cậu còn bảo nhẹ hả"

Lộc Hàm "Tôi tin chắc thằng đó không phải vô tình, trước nay nó chưa từng đưa cô nào về Trùng Khánh hết. Trùng Khánh là nơi rất có ý nghĩa với nói. Từng cái lá cây ở đó nó đều luyến tiếc."

Nghệ Hưng "Ý cậu là...?"

Lộc Hàm "Tiểu Hiền, em có dám cược 1 lần không?"

Bạch Hiền ú ớ gật đầu.

"Thằng đó sắp cong rồi, em chỉ cần như kẹo cao su dính chắt lấy nó 1 thời gian nữa thôi. Sau đó, trong lúc nó hạnh phúc nhất, đá cho nó 1 cú thật đau, đau đến mức cả đời quên không nổi, phải cho nó nếm trải nỗi đau của em ngày hôm nay!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro