Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm được đưa về biệt thự của Thế Huân tại Hàn Quốc. Khuôn mặt cậu chỉ qua mấy ngày thôi đã gầy đi trông thấy.

-Tiểu Lộc, chúng ta đi ngủ.

Lần trước, cậu đã như vậy... Lần này...vẫn là không rõ bao giờ sẽ tỉnh... Lộc Hàm, trái tim của em đã bị tổn thương rất nhiều lần, anh còn chưa có cơ hội bù đắp lại cho em mà em lại rời xa anh như vậy... Anh thấy có lỗi với em lắm Lộc Hàm à...

Mọi tối, Thế Huân luôn ôm cậu vào lòng, để tay cậu lên trái tim của mình...Chỉ cần cậu còn sống, anh sẽ đợi cậu...Cho dù còn có bao nhiêu hiểu lầm nhưng chỉ cần anh yêu cậu và cậu yêu anh là được...

-----------------------------------------------

-Lộc Hàm, chúng tớ tới thăm cậu nè.

-Đồ ngốc, cậu mau tỉnh lại, chúng ta còn phải thanh toán nốt bọn chúng nữa!! Chúng tớ vẫn để bọn nó sống. Đợi cậu tỉnh lại, mạng sống của chúng là do cậu quyết định đấy. Chúng tớ chơi chán rồi...

Từ ngày Lộc Hàm bất tỉnh, hôm nào Bạch Hiền, Nghệ Hưng và Chung Nhân luôn luôn đến thăm. Diệc Phàm phải quay về Trung với Xán Liệt. Ông bà Lộc thỉn thoảng qua thăm, chủ yếu lo nói dối con bé In Cheou. Bác sĩ nói Lộc Hàm tuy ngủ nhưng đã có nhận thức, mọi người nên thường xuyên nói chuyện nhiều với cậu ấy hơn...

Bỗng Chung Nhân liếc xéo Bạch Hiền rồi đẩy Thế Huân và Nghệ Hưng ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại cậu và Bạch Hiền. Bạch Hiền cười nham nhở:

-Lộc Hàm, tớ làm như thế này mà cậu không tỉnh...Thề là bác "gu gồ" sẽ không còn tồn tại  :v

"Bẹp bẹp" hai cái vỗ lên má Lộc Hàm...

-NÀY..._Bạch Hiền nhéo má Lộc Hàm...

Phù.......

Bạch Hiền thổi vào mũi cậu, y như rằng Lộc Hàm có phản ứng:

-Ắt...xì....

-YAHHHHHHH!!! RỐT CUỘC CŨNG ĐÃ TỈNH!!! CÁI ĐỒ CHẾT TIỆT NÀY....

Lộc Hàm u ơ chưa hiểu cái gì, mắt vẫn hơi lờ đờ thì...

XOẢNG

Thết Huân đứng chôn chân ở cửa, vứt bỏ hình tượng lạnh lùng lao đến ôm chầm lấy Lộc Hàm:

-Em đã tỉnh!!! Lộc Hàm, tha lỗi cho anh! Tha lỗi cho anh! Là lỗi của anh...

Lộc Hàm cố tiêu hóa mấy câu nói của Thế Huân,rồi mọi việc như thước phim ngắn quay về trước mặt cậu... Khóc thút thít đẩy Thế Huân ra khiến anh ngạc nhiên hết sức:

-Lộc Hàm...

-Đừng...đừng lại đây, em rất bẩn!!! Xin anh đó!

Thế Huân ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng:

-Chúng nó chưa đụng tới em. Chưa hề! Lộc Hàm...cho dù chúng nó có động đến em anh cũng sẽ không bỏ em!

Bốp

-Huhu....Thế anh muốn chúng nó động vào em hả???Huhuhu...

Thế Huân càng dỗ thì Lộc Hàm càng khóc to hơn...(ơ =))) )

(Bạch Hiền: mấy người còn chưa cảm ơn tôi :v)

-----------------------------------------------------

-Lộc Hàm, chúng ta vẫn chưa làm lễ cưới...Em muốn bao giờ...

-Đợi em giải quyết hết lũ tình nhân của anh đã!!

-Ừ, giao hết cho em đấy

---------------------------------------------

Sức khỏe của Lộc Hàm hồi phục rất tốt, ngày hôm sau....

-Lộc Hàm, chúng ta đi.

-Được.

Căn cứ của Telekinsesis, băng chỉ tập hợp khi có chỉ định nên nơi đây rất vắng.

Kétttt....

Cánh cửa sắt to đùng đã cũ kỹ được đẩy ra phát ra tiếng kêu nghe đến rợn người. Luhan(*) với Bạch Hiền, Chung Nhân, Nghệ Hưng bước vào.

Hai người con gái đang bị roi quất đến rách cả thịt không ngừng kêu thét...Bên phòng kia, năm tên to xác người đã lở loét, mùi thịt tanh bốc lên đến thối mũi!

-Dừng lại đi.

Hai tên vệ sĩ ngưng quất roi, cúi chào Luhan. Ngọc Tuyết và Hiểu Vi bị đánh liên tục từ lúc bị bắt, không ăn cũng như không uống...Khi ngất thì bọn chúng cứu sống rồi lại tiếp tục tra tấn...

-Lộc Hàm! Chúng tôi biết lỗi rồi...Xin cậu hãy tha cho chúng tôi!!!

"BỐP" một tên vệ sĩ tát thẳng vào mặt Trình Hiểu Vi, cô ta cười khổ:

-Nhìn tôi dơ bẩn lắm hả? Bẩn đến nỗi cậu không tự tay mình đánh tôi?

-Đúng vậy. Cô rất bẩn! Bẩn tới mức tôi thấy thương cho cái người đã đánh cô đó.

Ngọc Tuyết đầu tóc bù xù, mặt loang lổ vết phấn bò đến ôm chân Lộc Hàm...

-Lộc Hàm...Tôi không biết gì hết! Là cô ta dụ dỗ tôi!

Lộc Hàm coi như điếc, cái môi nhỏ nhếch lên:

-Những gì các cô đã làm với tôi, tôi sẽ bắt các cô trả giá gấp 10 lần...thậm chí cả trăm lần. Nếu các cô có ý định tự sát, bố mẹ, ông bà...toàn bộ người thân của các cô sẽ chết. Đến khi đó, có chết cũng không có chỗ chôn.

Lộc Hàm quay ra đám vệ sỹ, thì thầm với họ vài câu...Lát sau, toàn là những tên bị cấm dục dơ bẩn bước tới, nhìn hai con mồi ngon trước mắt đến dỏ dãi...

-Cảm ơn Lu tổng. Chúng tôi sẽ chăm sóc hai người họ thật tốt.

-Cho các ngươi một tháng hưởng thụ. Muốn dùng hình thức  Các ngươi lui được rồi.

Đám người đó kéo hai cô gái đang la hét đó vào một căn phòng...Đủ để biết trong đó diễn ra những cái gì

(ôi Luge của tuôiiii  TT-TT...Mà thường thường cái này chỉ có mấy ông công mới làm :v...Vậy thì cho cha Huân xử lý nặng hơn nhé =))) )

Lộc Hàm quay sang năm tên đàn ông sợ đến tè ra quần kia... Cậu chưa kịp mở miệng thì Thế Huân đã chắn trước mặt cậu:

-Lộc Hàm, hãy để anh xử lý chúng... Nhé?

Lộc Hàm nhìn tên tóc vàng và tóc đỏ, tay chỉ vào hai tên đó...

-Chúng là của em. Anh sẽ phải đợi.

Lộc Hàm, Bạch Hiền và Chung Nhân ly khai. Còn Thế Huân...

Ngả người lên ghế sopha của Lộc Hàm, một vệ sĩ lôi tên tóc đỏ lên...

-Mày đã cường bạo cậu ấy?

Hắn ta đã sợ không khí lúc này hơn sợ chết, lắc đầu lia lịa:

-Tôi không có! Tôi chưa động đến cậu ấy!

Một tên vì mạng sống của bản thân mà đã lên tiếng:

-Hắn ta đã động đến cậu ấy thưa ngài!! Tôi nói cho ngài, xin ngài hãy tha cho tôi! Sau này muôn đời tôi cũng sẽ không động đến cậu ấy!

Thế Huân cười lạnh:

-Nói.

Hắn ta thoáng vui mừng, kể hết cho Thế Huân nghe toàn bộ những việc mà tên tóc đỏ đã làm khiến Thế Huân tức sôi máu.

-Đem ba tên này ra cắt từng mảng thịt đến tận xương cho tôi.

Tên đó mặt cứng đờ, lao đến Thế Huân:

-Ngài đã nói là sẽ thả tôi!!!

Thế Huân cười khẩy một cái:

-Ta đâu có bảo sẽ thả ngươi?

Hắn khịu người xuống, để cho hai tên vệ sĩ lôi đi. Lúc này chỉ còn tên tóc đỏ với tóc vàng...

-Hai ngươi có vẻ đang thiếu thốn tình yêu??? Được, ta cho hai ngươi toại nguyện.

Thế Huân nói với một người bảo vệ, lát sau, người đó quay về với hai con chó to đùng khiến hai tên kia mặt trắng bệch không còn hột máu...

-Ba tháng. Mỗi ngày tiêm cho họ một ít thuốc kích thích. Đó là cách giúp họ trao dồi tình yêu.

----------------------

Cánh cửa phòng đóng lại, Thế Huân nói với tất cả những người đó...

-Thời hạn hết, hãy giết hết chúng đi.

.......Và cũng ly khai.

---------------------------------------------

Aigoo~ fic của ta dở lắm đúng hơm?

Mà nè...chap 9 của  "anh vợ-em rể" là H mà bây h đang éo biết viết như thế nào nè  TT-TT

Mà mấy bn thấy Lú nhà ta làm nhãn dán trên Wechat chửa? Ôi kucheoo vãi  ><... Nhưng mà tải về mất tiền..đm cái bọn  :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro