Part13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4
Tất cả cái gì màu trắng , đều phải tránh xa, bằng không, sẽ vô cùng xui xẻo. . . . . .
Ô tô màu trắng, vằn trắng , mô hình người máy màu trắng , cùng với câu nói quỷ dị, bỗng nhiên hiện về trong não, đúng rồi, y hôm nay còn mặc áo sơmi trắng !
Chẳng lẽ mình bắt đầu gặp xui ? ? Không phải chứ ~~~ y còn không chưa tư chuẩn bị tinh thần a ~~~
Lộc Hàm đột nhiên mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái trần nhà màu trắng.
”Ô. . . . . .” Y muốn kêu lên sợ hãi, lại phát hiện yết hầu khô khốc không thể phát ra âm thanh gì.
”Mẹ! Lộc Lộc đã tỉnh!” Một giọng nói chói tai của nữ nhân từ bên cạnh vang lên, Lộc Hàm quay đầu liền thấy —— là đại tỷ y, tỷ phu đứng cạnh đại tỷ, phía sau bọn họ, là một bức màn lớn màu trắng. Nhìn nhìn bốn phía, nếu không lầm , thì hiện tại y đang ở trong phòng của bệnh viện.
Sau khi đại tỷ la xong, ông bà Lộc liền cùng một bác sĩ vội vã đi vào , Lộc Hàm vừa nhìn thấy bác sĩ mặc áo khoác màu trắng liền cảm thấy đau đầu.
Lộc Hàm dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhớ tới chuyện phát sinh trước đó, y nhớ rõ mình bị đụng xe , lúc ấy còn chưa mất đi ý thức. tài xế xe kia coi như có lương tâm, đưa y đến bệnh viện , còn báo cho người nhà của y. Sau đó mình đã bị đưa vào phòng phẫu thuật, bị chụp thuốc mê, cũng không biết hôn mê bao lâu mới tỉnh lại.
Bác sĩ nhìn nhìn máy móc đầu giường, kéo chăn lại.
Trên chân trái được bó một tầng băng vải màu trắng làm cho Lộc Hàm run như cầy sấy ——
 thảm , mình cư nhiên vào một nơi tràn ngập màu trắng , chẳng lẽ còn muốn y gặp xui xẻo kinh khủng hơn nữa sao?
”Sóng điện não cùng mạch đập đều rất bình thường, chỉ có vết thương ở chân có hơi nghiêm trọng.” Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói với người nhà Lộc Hàm :” Bất quá để đảm bảo…, tôi đề nghị để y lại quan sát ba ngày.”
”Hảo. . . . . .” Ông Lộc đáp ứng , theo bác sĩ ra ngoài làm thủ tục nhập viện.
Bà Lộc cùng đại tỷ lải lải nhải nhải xong, Lộc Hàm không có chú ý nghe, đại khái là nói y rất không cẩn thận linh tinh . Đúng vậy. . . . . . Chẳng những bị thương nằm viện, còn đem mô hình thật vất vả mới mua được vứt luôn, thật sự là rất không cẩn thận ~~ Lộc Hàm nghĩ tới liền đau lòng.
Y còn đang mơ mộng , một ý tá cầm kim tiêm cùng thuốc dịch tiến vào.
”Lộc Hàm, cần tiêm thuốc . . . . . .” Y tá kia dáng cân đối, ngay tại thời điểm cách giường một thước, chân nàng bỗng nhiên trợt, cả thân mình ngã về phía trước.
”Oa!” Y tá thét chói tai , đồ vật trên tay tựa như tiên nữ rưới hoa dội thẳng vào Lộc Hàm .
Lộc Hàm trong nữa giây liền phản ứng, kêu to lui về sau, nhưng mà, mấy thứ kia giống như cố ý nhắm ngay y. Đầu tiên bay tới Lộc Hàm là bình cồn, trực tiếp ”binh” một tiếng đụng vào đầu y; sau đó là nước thuốc , đổ hết lên trên giường bệnh, nước thuốc rơi đầy đầu Lộc Hàm, y còn không cẩn thận uống luôn vài giọt; Ngay sau đó, kim tiêm bay tới, xoay một vòng hoàn mỹ, kim tiêm bén nhọn liền thẳng tắp rớt xuống, phốc! Dừng ở bên tai Lộc Hàm, chỉ kém mấy li thước liền đâm trúng mắt y.
”Nha ~~~! ! !” Bà Lộc cùng đại tỷ kêu lên sợ hãi.
Lộc Hàm thở gấp , còn chưa kịp định hồn, chỉ cảm thấy cái trán rất đau, miệng uống nước thuốc, đắng muốn chết. Y tôí kia vịnh mép giường đứng lên, liền liên tục giải thích: Thực xin lỗi Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi. . . . . .”
Nàng còn chưa nói xong, tay đang cầm mép giường bỗng nhiên lại trợt, đem sàng đan kéo xuống —— tính cả Lộc Hàm nằm ở trên .
Vì thế, Lộc Hàm vất vả tránh thoát một kiếp kim tiêm, mang theo cái chân bị gãy từ trên giường ngã xuống. . . . . .
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa y nâng lên, Lộc Hàm nhìn bảng tên trên áo quần áo y tá kia, nguyên lai nàng tên Trần ‘’ Bạch” Linh a!
Lộc Hàm đầu óc choáng váng , không có trả lời câu hỏi ” có làm sao không ” của mẹ mình, mà đau khổ nói: Mẹ. . . . . . Hay là nên để con xuất viện đi. . . . . .”
Sau khi Lộc Hàm xuất viện liền muốn trở lại nhà trọ của mình, nhưng cha mẹ sống chết không đáp ứng, muốn y đến ở cùng tỷ tỷ và bọn họ.
Nhưng như vậy vẫn không thay đổi được vận mệnh xui xẻo của Lộc Hàm , chỉ cần là thứ gì ” màu trắng” , đều làm cho y nếm mùi đau khổ, vài thứ còn suýt nữa làm cho y bỏ mạng, vận thế xui xẻo của y ngay cả cha mẹ nhìn cũng không chịu nổi , nhưng vì không để bọn họ quan tâm, Lộc Hàm liền đem chuyện của thầy tướng số nói cho đại tỷ nghe, đại tỷ ngay từ đầu cũng rất hoài nghi, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy chuyện ly kỳ của y phát sinh, cũng không thể không tin . Lộc Hàm vì không muốn liên lụy người nhà, sau khi vết thương ở chân hồi phục liền rời đi, dưới sự khuyên nhủ của đại tỷ, cha mẹ cũng miễn cưỡng đáp ứng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro