Part14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết mình còn phải xui xẻo tới khi nào. . . . . . Ngôi sao may mắn của y như thế nào còn chưa xuất hiện a! Lộc Hàm buồn rầu không thôi. Bất quá, y suy nghĩ , mình coi như may mắn , gặp nhiều nguy hiểm như vậy còn có thể bình an sống đến bây giờ, nhưng nói không chừng đây là vì để y gặp chuyện xui xẻo hơn nữa đi. . . . . .
Lộc Hàm nhìn tro bụi khắp phòng , đầu lại choáng váng. Muốn tìm chén uống nước, phát hiện bình thuỷ căn bản không còn nước , đành phải vào nhà bếp, mở ga nấu nước sôi.
Chân còn có điểm đau, không thể đứng lâu , Lộc Hàm ngồi trên sô pha phòng khách , bỗng dưng phát hiện điện thoại phát ra ánh sáng, liền vội vàng kiểm tra.
Tin nhắn thứ nhất là lúc y bị tai nạn xe đụng: Lộc Hàm, cậu hôm nay tại sao không đi làm?”
Đó là âm thanh của đồng sự , Lộc Hàm vừa nghe, mới giựt mình phác giác —— Khi mình bị tai nạn căn bản không có xin phép công ty nghỉ! Bởi vì liên tục gặp chuyện xui xẻo nên đầu óc y rất hồ đồ, hoàn toàn đem việc này quên luôn! Trời ạ! Mình cư nhiên vô cớ bỏ làm một tháng !
Tới công ty, quả nhiên, y bị đuổi việc !
Vô mục đích dạo trên con đường, có đôi khi nhìn thấy xe từ ven đường chạy qua , Lộc Hàm thật muốn lao ra cho xe đụng một cái, xem có thể chết như vậy luôn không, hoặc là hy vọng ngay tại một khắc kia, cái gọi là ngôi sao may mắn của y sẽ xuất hiện. Nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận, mình là một người nhát gan, không thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Sắc trời dần tối, cái bụng đang thầm thì kêu đói khiến y không thể không đối mặt với sự thật.
Ai. . . . . . Phải về nhà sao ? Mình còn chưa đủ xui sao?” Lộc Hàm tiếp tục cười nhạo mình, nhưng hai chân vẫn hướng về phía nhà mình .
Đi đến ngã tư cách nhà trọ y một trăm thước, Lộc Hàm phát hiện trên đường có rất nhiều người, đường đi hoàn toàn bị ngăn cản. Lộc Hàm giật mình nhìn xe cứu hỏa cùng xe cứu thương đứng ở phía trước , còn có một đống nhân viên chữa cháy, trên mặt đất là một đống nước lớn. Ngẩng đầu liền thấy, tường ngoài của nhà trọ mà y ở trở nên cháy đen —— đương nhiên, nơi này vừa mới xảy ra tai nạn.
”Không. . . . . . Phải . . . . . Chứ. . . . . .” Miệng Lộc Hàm mở lớn tới nỗi cơ hồ có thể nhét vào cái trứng đà điểu, bởi vì y nhìn thấy , tầng thứ ba của cao ốc cháy nghiêm trọng nhất , chỗ phòng còn có chút khói bay ra, đúng là chỗ y ở!
Tranh châm biếm của tôi, phim hoạt hoạ của tôi, mô hình của tôi , tất cả của tôi , tất cả trân quý phẩm của tôi a ~~~~ Lộc Hàm đang ở trong trạng thái linh hồn rời khỏi xác, người bên cạnh y thảo luận :
”Ai, hoàn hảo xe cứu hỏa tới kịp , không ai bị thương vong.”
”Đúng vậy, nghe nói là do khí ga phải không?”
”Hình như là nhà ở lầu ba đang nấu cái gì đó, chủ nhà không tắt lửa mà đã rời đi.”
”Người như thế thật sự là rất đáng giận , chết cháy quả thật xứng đáng, nhưng cũng đừng liên lụy người khác chôn cùng.”
Miệng Lộc Hàm mở ra rồi khép lại, trong đầu hiện lên cảnh mình nấu nước sôi rồi xuất môn. Y bỗng dưng nhìn thấy, chủ cho thuê nhà đang đứng trước cao ốc nói chuyện với nhân viên chữa cháy, nhân viên chữa cháy kia còn nghiêm túc chép lại, mơ hồ có thể nghe thấy chủ cho thuê nhà đang khóc lóc kể lể:
”Chính là cái tiểu tử đáng chết ở lầu ba kia, hình như là họ Lộc , cậu ta đã một tháng không trở lại! Còn thiếu tôi hai tháng tiền thuê nhà! Hỗn đàn kia trở lại liền phát sinh hoả hoạn, tôi xem cậu ta là cố ý gây cháy! Van cầu các người nhất định phải bắt được cậu ta a. . . . . .”
Lộc Hàm sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống , thừa dịp chủ cho thuê nhà không phát hiện , trà trộn vào trong đám người. Tiếp theo liền vội vàng rời đi.
Không có tiền, không có di động, không có chỗ ở. . . . . . Muốn đi tìm cha mẹ cùng đại tỷ, lại sợ liên lụy bọn họ. . . . . . Nguyên lai một người thật sự có thể xui xẻo đến loại tình trạng này a, nếu đây là một giấc mộng, thật là tốt biết bao. . . . . .
Lộc Hàm nhìn người đi đường rộn ràng nhốn nháo, trong lòng rất hoảng sợ cùng bất lực. Y nên làm cái gì bây giờ? Loại thời điểm này, còn có ai có thể giúp được y đây. . . . . .
Lộc Hàm không mục đích mà bước đi , miệng lẩm bẩm:” Ngôi sao may mắn như thế nào còn chưa xuất hiện? Khi nào thì mới có chuyển biến a? Tôi bây giờ còn chưa đủ xui xẻo sao ? Vậy mau khiến tôi hoàn toàn xui xẻo luôn đi. . . . . . Đến a đến a! Mau làm cho tôi xui xẻo a!
Lộc Hàm nói xong , cảm thấy cực kỳ tức giận.
Lúc này, một gã có dáng vẻ lưu manh, tóc vàng đi ngang qua y, bả vai vô ý đụng phải y một cái. Lộc Hàm bị đau , liền hung tợn trừng mắt với đối phương. Nếu bình thường, y tuyệt đối sẽ không so đo với người khác ( đặc biệt là người lưu manh ), nhưng bởi vì liên tiếp bị đả kích, khiến cho cả người trở nên vô cùng khó chịu.
Được rồi! Để y xui xẻo một cách mỹ lệ đi! Lộc Hàm xoay người một cái, liền rống giận với đối phương: ”Ngươi làm gì vậy a? !”
Ngoài dự liệu của y, tên tóc vàng kia không có so đo với y, chỉ liếc y một cái, liền tránh ra .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro