Part15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

”Uy! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Lộc Hàm lại tiếp tục chủ động gây phiền toái, giữ chặt hắn gây hấn: ”Ngươi đụng vào người khác không nói một tiếng xin lỗi liền bỏ đi như vậy sao? !”
Tên tóc vàng kia giương miệng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy mấy nam nhân từ nhà ăn phía sau Lộc Hàm đi tới. Tên tóc vàng lập tức giãy khỏi Lộc Hàm,vội vàng chạy đi.
Quảng Vĩ Đông còn chưa kịp phản ứng , chợt nghe thấy một gã nam tử rống to: Mẹ nó! Là ai làm trầy xe của tao! !”
Lộc Hàm cứng ngắc quay đầu lại , mấy tên kia đều có một khuôn mặt lưu manh, vừa thấy liền biết không phải người lương thiện. Nhìn nhìn chiếc xe trước mặt bọn họ, trên đầu xe rõ ràng có một vết trầy dài.
Nam nhân kia rất nhanh liền phát hiện Lộc Hàm đứng cách đó không xa , hắn lập tức thét to : ”Uy! Mày!”
Nhất định là cái tên tóc vàng hồi nãy làm! Đây chính là người đầu tiên mà Lộc Hàm nghĩ tới. Mấy nam nhân kia hùng hổ đi về phía y , lổ tai Lộc Hàm ong một tiếng, không cần (phải) nghĩ ngợi liền hô một câu ”Không phải tôi a!” , liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Phản ứng của y hoàn toàn giống như ”có tật giật mình” , những người đó đương nhiên càng sẽ không bỏ qua , tức giận mắng đuổi theo .
”Xú tiểu tử! Đừng chạy!”
”Mẹ nó đứng lại cho tao!”
Tiếng chửi bậy khiến người khác sợ hãi truyền đến, nếu như bị bắt liền thảm !Lộc Hàm liều mạng mà chạy . Nhưng chạy không được vài bước, vết thương ở chân lại tái phát.
Lộc Hàm cố không đau đớn, phi thân lướt qua rào chắn vỉa hè, vượt ra đường. Hành vi của y giống như tự sát, lập tức có một chiếc ô tô màu đen lái tốc độ cao chạy về phía .
Chi —— Âm thanh chói tai của bánh xe vang lên, cảnh tượng bị va chạm cư nhiên không có xuất hiện, Lộc Hàm gắt gao nhắm hai mắt, cau mày, vài giây sau, mới chậm rãi mở mắt ra.
Đèn xe chói mắt liền khiến y vội vàng nhắm mắt lại, Lộc Hàm lấy tay che ánh sáng lại, xuyên thấu qua khe hở nhìn chiếc xe kề sát trước mặt, cách nhau không đến nửa thước.
Đèn của chiếc xe lập tức tắt, đổi thành màu nhu hòa hơn, Lộc Hàm hô hấp dồn dập , híp mắt nhìn người trước đầu xe, nhưng căn bản thấy không rõ lắm.
”Nó ở nơi này! Bắt lấy nó!” Bọn du côn đuổi theo Lộc Hàm cũng chạy ra đường, Lộc Hàm lập tức ý thức , mình còn chưa thoát hiểm! Nhưng y còn không kịp đào tẩu, vài tên nam tử đã bắt được y .
”Xú tiểu tử, muốn trốn sao!” Nam nhân cầm đầu đang muốn hạ lệnh đưa y mang đi, cửa xe của chiếc xe thiếu chút nữa đụng vào Lộc Hàm không hề báo động mà mở ra .
Nam tử anh tuấn một thân tây trang màu đen, tóc dài tới vai từ trên xe bước xuống, bởi vì khuất bóng của đối phương, đám người Lộc Hàm không thể nhìn thấy diện mạo của người nọ , nhưng vẫn bị khí thế trên người đối phương làm khiếp sợ .
Nam nhân mặc tây trang hướng thẳng Lộc Hàm đi tới, một chiếc xe màu đen phía sau có rèm che cũng ngừng lại, hai gã nam tử lập tức xuống xe, đi theo sau nam nhân mặc tây trang .
Người nầy hảo cao. . . . . . Lộc Hàm cứng lưỡi, bản thân mình cao cũng coi như hạc trong bầy gà , nhưng nam nhân này còn cao hơn y nửa cái đầu. Đối phương càng ngày càng gần, bỗng dưng một tay nâng cằm y lên . Hình như đang đánh giá y . Lộc Hàm cũng nhìn hắn, gần gũi như vậy cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn hình dáng của người nọ, bất quá cảm thấy phi thường tuấn mỹ. ”Uy! Mày làm gì vậy?” Người hỏi chính là gã lưu manh cạo đầu trọc. Tuy rằng nam nhân mặc tây trang rất có thế lực, bất quá đồng bạn lưu manh cũng không ít, cho nên cũng không kiêng kị hắn.
Nam nhân mặc tây trang buông tay ra, thản nhiên nói: ”Thả cậu ta ra.”
Lộc Hàm cảm thấy âm thanh cùng ngữ khí nói chuyện của người này rất quen thuộc, nhất định là người trước kia mình quen, rốt cuộc là ai chứ. . . . . . Y ảo não nghĩ.
Bất quá, nghi vấn này đã có người thay y hỏi ——
”Hắc, mày là ai a? ? Bảo tao thả tao sẽ thả sao ?”
Hai tay của nam nhân mặc tây trang để trong túi quần, hất cằm lên, so với đối phương còn muốn ương ngạnh một vạn lần.
”Tôi nói lại lần nữa , thả cậu ta ra.” Ngữ điệu ung dung của nam nhân mặc tây trang, tràn ngập cường thế cùng bá đạo.
Tên lưu manh kia càng thêm không phục , kêu gào : ”Tao không thả thì thế nào? !”
Đồng bọn của gã liền phụ họa: ” Mẹ nó mày dám cùng đại gia tụi tao ba hoa? Chán sống sao?”
”Cái tên ẻo lả như hoa mày? Cho đại gia tao liếm giầy cũng không xứng!”
Bọn chúng la hét, hai gã nam tử đằng sau nam nhân mặc tây trang bất ngờ chạy về phía bọn lưu manh. Bang bang phanh! Sau vài tiếng nổ , Lộc Hàm cảm thấy một trận gió đập vào mặt , tiếp theo cái tay đặt trên người mình liền biến mất. Y không thể tin cúi đầu nhìn nhìn, nhóm lưu manh một giây đồng hồ trước còn bệ vệ kiêu ngạo đã hoàn toàn bại trận.
Nam nhân mặc tây trang vươn tay với Lộc Hàm. ”Đi thôi.”
Một chiếc xe chạy về phía bọn họ, dưới ánh đèn của chiếc xe, Lộc Hàm rốt cục thấy rõ mặt đối phương , y nhất thời sợ tới mức lui lại sau từng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro