Part16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân mặt không chút thay đổi mà nắm lấy gáy y kéo trở về.
”Tôi tốt xấu gì cũng cứu cậu , cậu đáp trả bằng thái độ này?” Âm thanh nửa trêu chọc nữa bất mãn, cùng với hơi thở ấm áp thổi vào lổ tai Lộc Hàm , hơn nữa thân mình đối phương cơ hồ kề sát y, liền khiến y nổi tầng trận da gà.
”Lên xe đi!” Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm còn trong trạng thái ngẩn người nhét vào trong xe.
”Cửa xe phanh đóng lại, Lộc Hàm mới hồi phục tinh thần lại. Y còn chưa kịp đào tẩu, xe đã khởi động .
”A ——” Lộc Hàm kêu sợ hãi giữ chặt cán cửa xe , nhưng cũng không có can đảm mở cửa xe.
”Kêu cái quái gì? Có thể yên tĩnh một chút cho tôi không.” Ngô Thế Huân tao nhã mà ngoáy ngoáy lỗ tai.
Ô ô ô ô. . . . . . Ở với người khủng bố như vậy, tôi như thế nào có thể bình tĩnh chứ ~~ Lộc Hàm vô cùng hoảng sợ lui ở trong góc.
”Về nhà cậu hay là nhà của tôi?” Ngô Thế Huân thản nhiên hỏi.
”Cái gì. . . . . . ?”
”Quên đi, về nhà của tôi.” Ngô Thế Huân tự tiện quyết định .


”A! Tôi tại sao phải về nhà cậu a ~~”
”Vậy cậu muốn về nhà mình ?”
”Ách. . . . . .” Lộc Hàm nghẹn lời, y rất nhanh nhớ tới, mình sớm đã không còn nhà để về , phòng trọ đều bị cháy hết rồi ~~ hơn nữa y còn bị hoài nghi là tên phóng hỏa a. . . . . .
Mình hôm nay thật sự hảo xui xẻo, cư nhiên còn gặp cái tên mà y cả đời cùng không bao giờ … muốn nhìn thấy, ngôi sao may mắn của y sao còn chưa tới cứu y a —— di? Từ từ, bà lão bói toán nói ngôi sao may mắn sẽ ở thời điểm y xui xẻo nhất xuất hiện, vừa rồi mình bị lưu manh đuổi theo lao ra đường cái, nghĩ lúc này chết chắc rồi, nhưng LNgô Thế Huân lại xuất hiện , làm cho sự tình phát sinh nghịch chuyển, có thế nào may mắn tinh chính là chỉ hắn? !
Kỳ thật thời điểm lúc bà lão bói toán nói về đặc điểm của ”ngôi sao may mắn tinh kia ” , mình cũng từng hoài nghi có phải Ngô Thế Huân hay không , nhưng bởi vì sâu tận đáy lòng y mười vạn lần không hy vọng là đúng, cho nên bị sự kiên quyết của bản thân phủ nhận, hiện giờ nhớ tới , dự cảm trước kia của mình cư nhiên là thật ! Không phải chứ ~~~
Tất cả thần thái phức tạp của Lộc Hàm đều hiện ra ở trên mặt, biểu tình khi thì kinh hoảng khi thì bối rối , cực kỳ buồn cười.
”Uy, cậu lại miên man suy nghĩ cái gì vậy?” Ngô Thế Huân quá hiểu y, vươn tay quơ quơ trước mặt y, làm cho y hoàn hồn.
”Cậu nếu không nói địa chỉ nhà cậu , vậy trực tiếp tới nhà tôi ở đi.” Ngô Thế Huân nhượng bộ lần cuối.
”Hừ. . . . . . Cậu nghĩ rằng tôi không muốn nói với cậu sao. . . . . .” Tưởng tượng đến ”ngôi sao may mắn ” chính là người kia, Lộc Hàm liền cảm thấy tương lai của mình thật đen đủi.
”Cái gì?”
”Tôi không có nhà ! Nhà của tôi bị cháy rồi !” Lộc Hàm uất ức nói.
”Cháy. . . . . .” Ngô Thế Huân như trước mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút dao động nào.
”Đúng vậy! Tức cười lắm phải không? Không phải là chỉ nấu nước sôi thôi sao, kết quả trở về lại bị cháy , chủ cho thuê nhà còn nói với nhân viên chữa cháy có thể là tôi cố ý phóng hỏa ! Tôi hiện tại ngay cả trở về giải quyết hậu quả cũng không dám!” Lộc Hàm ảo não nói .
”Ân, bất quá cậu không phải cố ý đi?”
”Đương nhiên không phải a!”
”Vậy không cần lo lắng .”
. . . . . .” Lộc Hàm sửng sốt một chút, mới nói:” Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . .”
Một câu khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ của Ngô Thế Huân, làm cho Lộc Hàm có chút an tâm . Đúng vậy, cũng không phải y cố ý phóng hỏa , có cái gì hảo lo lắng chứ?
Lộc Hàm đang nghĩ ngợi, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy khuôn mặt gần gũi siêu tuấn tú.
”Oa ~~! !” Lộc Hàm sợ tới mức liên tục lui về sau, cái gáy ”đông” một cái chạm vào cửa kính xe, đau đến ôm đầu rên rỉ.
”Đụng rồi ?” Ngô Thế Huân không hề tự giác mà lại gần hơn chút nữa.
”Không có việc gì! Cậu đừng để ý !Lộc Hàm vội vàng lui về sau . ”Không nên một tí liền sát lại đây được không. . . . . .” Y xoa xoa gáy nói thầm, con mắt cũng không dám liếc hắn một cái, chỉ vì khuôn mặt đẹp như đại mỹ nữ kia sẽ làm tâm y không yên ổn.
Thật là, nếu gương mặt xinh đẹp như vậy, vì cái gì dáng người lại cường tráng cao lớn như vậy? Thọat nhìn, không có nửa điểm thích hợp.
”Tại sao không nhìn tôi?” Ngô Thế Huân không để y thực hiện được ý nghuyện, nắm cằm y chuyển mặt y qua đối mặt với mình.
” Tại sao tôi phải nhìn cậu?” Lộc Hàm tràn đầy tực giận hỏi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro