Part17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối phương xử sự ác liệt, nhưng Ngô Thế Huân cũng không để ý. Hắn nhìn chằm chằm Lộc Hàm hồi lâu , bỗng dưng nở nụ cười. Toàn thân Lộc Hàm nhất thời phát lạnh, loại tươi cười gian trá này trước kia y hình như đã gặp qua. Người nầy nhất định là có âm mưu bất thiện ! Thật đáng sợ a ~~~
”Cậu cười cái gì ?” Lộc Hàm căng thẳng .
”Không có gì. . . . . .” Ngô Thế Huân dùng âm điệu thân thiết lầm bầm lầu bầu nói:” Không nghĩ tới ông trời cũng giúp tôi, để tôi vừa về nước liền gặp được cậu . . . . . .”
”Gì? Cậu vừa mới về nước?”
”Đúng vậy, buổi sáng mới đáp máy bay, đang chuẩn bị phái người đi tìm cậu , cậu liền tự động xuất hiện .”
”Không. . . . . . Không phải vậy chứ?” Lộc Hàm trong lòng gào thét ”Ông trời, ông tại sao tàn nhẫn với tôi như vậy ?”
Ngô Thế Huân ngồi thẳng lại, từ trong túi tiền khéo léo lấy bút ký ra:” Cậu hiện tại làm việc ở đâu ?”
”Cậu hỏi cái này để làm gì?” Lộc Hàm tràn ngập phòng bị với hắn.
”Ngày mai bỏ việc đi, làm việc cho tôi!” Ngô Thế Huân dùng ngữ khí hạ lệnh nói:” Bất quá cho dù cậu không nói tôi cũng có biện pháp tra ra.”
”Không cần phiền như vậy , tôi đã bị đuổi rồi !” Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi nói, nội tâm tiếp tục khóc thét:” Ông trời thật quá phận a! Đem tôi xui xẻo thành như vậy là vì thực hiện ý nguyện của tên hỗn đàn này sao?
”Nga, vừa lúc.” Ngô Thế Huân vừa lòng mà khép bút ký lại.
”Khá cái rắm. . . . . .” Lộc Hàm nghiến răng.
”Vài năm gần đây cậu thế nào?”
”Vốn cũng không tệ lắm, ít nhất trước một tháng cậu xuất hiện quả thật không tệ!” Lộc Hàm bắt đầu đem chuyện mình xui xẻo đổ hết cho Ngô Thế Huân, nhất định là hắn sắp xuất hiện, mới khiến mình liền tục xui xẻo!
”Có bạn gái chưa?” Ngô Thế Huân hỏi rất bình thản, trong mắt lại hiện lên tinh quang.
”Nhờ phúc của cậu, mới vừa bị đá!” Oán hận của Lộc Hàm đối với hắn vượt xa cảm giác sợ hãi, trong lòng càng chắc chắn, chính là người này hại mình xui xẻo !
”Nga, phải không?” Ánh mắt Ngô Thế Huân ngược lại khôi phục trạng thái bình thường , khóe miệng mỉm cười.
”Mẹ nó, tôi bị đá cậu thật cao hứng phải không?”
”Ân. . . . . .” Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến hừ một tiếng, nói: ”Tính cách như cậu , đương nhiên không có nữ nhân thích.”
Lòng tự trọng của Lộc Hàm bị tổn thương . ”Ít xem thường người khác đi! Cho tới nay đều là nữ nhân theo đuổi tôi!”
”Nhưng cuối cùng người bị đá vẫn là cậu phải không?”
”. . . . . .” Lộc Hàm thần tình khó chịu trả lời: ”Đó là vì tôi xui xẻo! Chờ coi đi, tôi rất nhanh sẽ đổi vận !”
”Phải không?”
”Đương nhiên , đến lúc đó sẽ có rất nhiều người thích tôi, không ai lại có thể đá tôi!”(chém >.<)
”A. . . . . .” Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến hừ một tiếng.
”Không ngại nói cho cậu biết, tôi tương lai sẽ gặp được một người . . . . . .” Y bỗng dưng dừng lại. Bà lão bói toán trước đó có nói qua, ”ngôi sao may mắn” của y là thiên chi kiêu tử muốn cái gì liền có cái đó, còn nói mình trước đó cũng đã từng gặp hắn . . . . . . Những điều kiện này, Ngô Thế Huân đều có.
”Không muốn a. . . . . . ! !” Lộc Hàm nhất thời khóc lóc thảm thiết.
”Không muốn cái gì?”
”Không nên hỏi tôi! !” Lộc Hàm không chịu đối mặt sự thật mà ôm đầu.
Ngô Thế Huân nhìn bộ dáng nhất thời khủng hoảng nhất thời sinh khí nhất thời muốn khóc của y, suy nghĩ nhiều cũng chả hiểu gì. Hắn đang muốn hỏi , di động trong túi tiền lại vang lên .
Là đệ đệ hắn gọi, Ngô Thế Huân chậm rãi nhận điện thoại :” Uy? THẾ Hào sao ? Chuyện gì? . . . . . . Ca chuẩn bị trở về. . . . . .”
Ngô Thế Huân đang nghe điện thoại, Lộc Hàm một bên lại tựa như đi vào cõi thần tiên.
Phương diện này nhất định sai rồi , ngôi sao may mắn của y như thế nào có thể là ác ma Ngô Thế Huân này chứ? Hỗn đản không đem y chỉnh tử là hảo lắm rồi , như thế nào có thể đem lại may mắn cho mình chứ.
End chương 4.
.
.
Chương 5 (1).
Lộc Hàm bỗng nhiên mở mắt ——
Một ngày đêm xui xẻo đã khiến thể xác và tinh thần của y bị ăn mòn, thật vất vả mới có thể hưởng thụ trong ổ chăn ấm áp, nhưng vật thể kề sát ở bên môi lại làm cho y tỉnh lại.
“Ô oa ——” Y kêu to, đẩy người đang áp ở trên thân ra .
Lộc Hàm kinh hồn muốn chùi thứ ươn ướt trên miệng, còn người khởi xướng Ngô Thế Huân lãnh tĩnh mà đùa tóc trên trán, như trước không có biểu tình gì.
“… Làm gì?”  Lộc Hàm cấp tốc quan sát bốn phía, bản thân đang ở trong một cái phòng hoa lệ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ rõ mình vào bằng cách nào, đồng thời cũng không biết mình tại sao lại nằm trên cái giường lớn màu xanh thẫm.
“Thấy cậu ngủ say như vậy, muốn đánh thức thôi.” Ngô Thế Huân thản nhiên nói.
” Không có phương pháp khác đánh thức tôi sao?” Lộc Hàm ngực dần dần sản sinh cảm giác nguy hiểm, y tuy rằng trì độn, nhưng cái tên hảo nam sắc Ngô Thế Huân này cho tới bây giờ cũng không che giấu hứng thú đối với mình, y là một người trưởng thành rồi, dù ngu tới mấy cũng biết đối phương vừa nãy muốn làm gì mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro