Part18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm hai mắt nhanh như chớp chuyển động, tìm kiếm đường đào tẩu.
“Phương pháp này không phải tốt lắm sao? Thóang cái liền tỉnh.” Ngô Thế Huân có điểm xấu xa nói.
“Nga… Cảm tạ .” Lộc Hàm dừng một chút, vội vàng nói : “Tôi đây đã phiền rồi, cáo từ!” Y cấp tốc nhảy xuống giường, chân hướng cửa phòng màu đỏ chạy tới.
“Cửa đã khóa rồi.” Ngô Thế Huân phía sau lạnh nhạt lên tiếng.
Tay Lộc Hàm duỗi tới cánh cửa dừng lại giữa không trung, y cười gượng quay đầu, giả ngu nói: “Cái kia… Ngô tiên sinh, xin hỏi có thể an bài phòng khác cho tôi không?”
“Ở đây chỉ có một gian phòng.” Lời nói của Ngô Thế Huân dùng ngón chân cũng biết là nói xạo.
“Tôi đây ra ngoài ngủ là được!” Lưng Lộc Hàm hoàn toàn dán vào cánh cửa phía sau mình.
“Như vậy sao được? Bạn bè với nhau, cậu gặp rắc rối tôi thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn?” Ngô Thế Huân vừa cởi cà vạt vừa đi tới y.
Người này hình như thay đổi, Lộc Hàm nhớ Ngô Thế Huân của sáu năm trước phi thường trầm mặc ít lời , nói chuyện không trên mười từ, hơn nữa ngữ khí luôn mang theo mệnh lệnh, sẽ không “Vui vẻ” như vậy . A a, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ cái này!
Lộc Hàm đấu tranh lần cuối, đau khổ cầu xin : “Ngô cậu ấm, tôi thực sự rất cảm tạ anh đã cứu tôi, đại ân đại đức của anh suốt đời tôi khó quên, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp anh , xin thương xót, để tôi đi đi…”
“Không cần chờ sau này phiền phúc như vậy, hiện tại báo đáp tôi là được.” Ngô Thế Huân cởi áo khoác.
Tín hiệu nguy hiểm của Lộc Hàm báo động, y biết cầu hắn cũng vô dụng, liền đổi phương pháp : ” Anh giỏi như vậy, còn sợ sau này tôi sẽ chạy sao? Tôi cũng không phải kẻ thất hứa, nói báp đáp nhất định có thể làm cho !”
“Vậy được rồi, cậu nói phải làm thế nào báo đáp tôi đây? Dùng tiền? Hay vàng bạc châu bảo?” Ngô Thế Huân dù bận vẫn ung dung .
“Mấy thứ này có rất nhiều, tại sao lại muốn có chúng nữa?”
“Đúng vậy, vậy mau trả ơn tôi đi.”
“Báo đáp thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể dùng thân thể!” Lộc Hàm kiên cường nói.
“Nhưng ngoại trừ thân thể của cậu, tôi đối với cái khác của cậu không có hứng thú.” Ngô Thế Huân cũng thẳng thắng đáp lại.
“Anh có tiền có thế lớn lên lại đẹp trai như vậy, anh muốn nam nhân gì mà không có? Cần gì để ý tôi như vậy ?” Vi cầu thoát kiểm, Lộc Hàm tận lực mà hạ thấp bản thân.”Vóc dáng tôi không có, mặt cũng chả đẹp, tính cách khiến người khác chán ghét, anh sẽ không sợ người khác cười thẩm mỹ của anh ư ?”
“Thứ nhất, tôi thích nếm nhiều loại khẩu vị; thứ hai, vóc dáng cùng gương mặt của cậu đều rất hảo; thứ ba, tính cách của cậu khiến tôi rất thích; thứ tư, tôi tin tưởng thẩm mỹ của mình, hơn nữa cũng không có người dám cười tôi.” Ngô Thế Huân rất lưu loát phản bác lại.
Lộc Hàm sửng sốt một lát. Mới nghẹn ra một câu : “Anh thích là chuyện của anh, nhưng tôi không thích anh!”
“Cậu nói dối, cậu thích tôi .” Ngô Thế Huân như đinh đóng cột.
“Mới là lạ! Tôi thích nữ nhân!”
“Cậu thích nữ nhân, nhưng cậu cũng thích tôi.”
“Anh không cần thuyết phục tôi nữa , từ trước tới nay tôi chưa bao giờ muốn kết giao với anh.”
Ngô Thế Huân bật cười, hắn tới gần Lộc Hàm.”Cậu chính là thú vị như vậy đấy.”
“Anh lầm rồi, tôi một điểm cũng không thú vị !”
“Cậu không cần thuyết phục tôi nữa, từ trước tới nay tôi luôn luôn nghĩ cậu rất thú vị.” Ngô Thế Huân dùng lời y vừa nói xong phản kích lại.
“…” Lộc Hàm như thằn lằn dán ở trên tường, Ngô Thế Huân nắm áo y , đem y tới quăng lên giường.
“Cậu buông tay! Khụ khụ khụ …” Lộc Hàm bị nắm cổ áo có chút khó chịu liền ho khan.
Ngô Thế Huân nhẹ buông tay,  Lộc Hàm ngã xuống chiếc giường mềm mại, y giãy dụa muốn đứng lên, nhưng rất nhanh liền bị Ngô Thế Huân đè xuống.
Ngô Thế Huân lấy còng tay bằng cao su đã chuẩn bị tốt, lưu loát đem hai tay Lộc Hàm còng lại, rồi mới còng lên đầu giường.
“Làm gì? !” Lộc Hàm kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lại.
“Đây là sản phẩm mới nhất của nhãn hiểu Swedish Erotica Mỹ , từ cao su cao cấp tạo thành, phối hợp ni lông cao cấp, thoải mái mà lại bền.” Ngô Thế Huân nhàn nhạt giải thích .
“Anh nói mấy cái … này để làm gì! Mau buông tôi ra!” Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi, cố sức khẽ động cổ tay. Hai còng tay màu tím sậm thoạt nhìn hơi mỏng nhưng vô cùng chắc, y kéo cả buổi mệt muốn chết, mà nó vẫn như trước không chút sứt mẻ gì.
Lộc Hàm thở hổn hển như trâu, cũng không còn nữa khí lực để giãy dụa. Mà Ngô Thế Huân đang chờ giờ khắc này, hắn hầu như không tốn chút lực mà ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Oa!” Lộc Hàm thất thanh kêu thảm thiết, một viên đậu đỏ trước ngực đang bị cố sức cắn.
Ngô Thế Huân ngậm tiểu quả thực trong miệng , khi thì mút nặng khi thì nhẹ , Lộc Hàm giãy dụa thân thể vừa nói vừa cười: “Oa ~~! Không nên ~~ hảo ngứa! Ha ha ha ~~ không nên a ~~!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro