Part19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y như vậy trái lại càng thêm khơi mào dục vọng của đối phương , Ngô Thế Huân ngược lại hấp trụ bên kia của y , cái lưỡi ấm áp khéo léo quấn lấy đầu vú, đầu lưỡi gian xảo mà kích thích khe hở nơi trung tâm.
Chua xót tê dại mang theo một điểm sung sướng, Lộc Hàm từ kêu to biến thành kêu rên, y không tự chủ được mà lui người về sau tránh né tiến công của đối phương.
“Anh mau… Buông ra!” Âm thanh của Lộc Hàm rất áp lực.
Ngô Thế Huân theo lời mà thả ra, nhưng đổi lại lấy tay bắt lấy nhũ tiêm, tiếp tục kích thích.
“Cậu không thích tôi làm vậy sao?” Giọng nói của hắn khàn khàn mang theo một chút khiêu khích hỏi.
“Hoàn toàn không thích!” Lộc Hàm dùng hết khí lực quát.
“Vậy sao?” Một tay của Ngô Thế Huân bỗng dưng nắm lấy nơi cương cứng giữa khố của y, Lộc Hàm thở dốc vì kinh ngạc.”Ở đây của câu dường như rất hưng phấn, xác định là không thích ?”
Lộc Hàm hết đường chối cãi, y liều mạng muốn đè dục vọng xuống, thế nhưng phản ứng tự nhiên của thân thể khiến lý trí vô pháp khống chế.
Ngô Thế Huân rèn sắt khi còn nóng, tiến tới liếm lên lỗ tai y, khí tức nóng rực tiến vào bên trong động nhĩ của Lộc Hàm, ngứa tới khiến cả người y run rẩy.
“Anh đừng đùa nữa có được hay không? !” Lộc Hàm lắc lắc đầu nói.
“Được rồi…” Ngô Thế Huân nhưng ngoài dự liệu lại thả ra, nhưng câu sau của hắn: “Tôi đây sẽ không đùa cậu nữa, trực tiếp vào chủ đề chính đi.”
“A? !” Lộc Hàm kinh hãi.
Ngô Thế Huân khom người ở đầu giường tìm kiếm thứ gì đó, Lộc Hàm nỗ lực duỗi cổ dài ra nhìn. Chỉ thấy hắn lấy ra một cái chai có chứa chất lỏng như nước thuốc.
Lộc Hàm nhìn hắn mở nắp chai ra, thứ trong chai cũng giống như nước thuốc.
“Cậu phải uống thuốc?” Lộc Hàm ngây ngốc hỏi.
“Không phải.” Ngô Thế Huân bình tĩnh phủ nhận, kế tiếp đổ thứ trong chai ra rồi đưa vào trong hậu huyệt của Lộc Hàm, trực tiếp liền thấy phản ứng của đối phương.
“Oa oa ~~! !”
“Tôi còn muốn vào, thả lỏng chút.” Ngô Thế Huân duỗi ngón tay vào, một cổ chất lỏng gì đó tiến vào trong cơ thể Lộc Hàm.
“A a a ~~! !”  Lộc Hàm liền kêu thảm thiết như giết lợn.
” Có khả năng thì kêu lớn lên đi a, cách âm của phòng này rất tốt.” Ngô Thế Huân khí định thần nhàn mà buông cái chai ra.
“Ngô…” Lộc Hàm ủy khuất kêu lên: “Tôi không bị táo bón! Tại sao lại cho tôi dùng cái thứ đó chứ!”
Ngô Thế Huân ngây ra một chút, chợt bật cười ha hả. Hắn lấy ra cái hộp đóng gói của cái chai, gian xảo nói: “Cái này là trơn tề, hơn nữa là vị ô mai.”
Cái gì vị ô mai, Lộc Hàm căn bản không có nghe , sau huyệt bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập, vừa lạnh vừa đau, còn có cảm giác muốn đại tiện .
“Cái gì trơn tề a! Tôi hiện tại rất muốn đi đại tiện!” Lộc Hàm lộ ra biểu tình khó chịu .
“Gì chứ…” Ngô Thế Huân bán tín bán nghi, cầm cái hộp rồi xoay lại đọc bản hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Anh.
“A ! Mau buông!” Lộc Hàm là thật sự muốn đi đại tiện, vẻ mặt của y cũng đã bắt đầu méo mó.” Tôi cũng không muốn đi đại tiện trên giường !”
Ngô Thế Huân chần chờ một chút, đối với sự hiểu biết về Lộc Hàm của hắn, đối phương không phải cái loại người thích giả bộ. Nhìn dáng dấp của y , tựa hồ là thực sự như vậy ni… Hắn buộc phải mở trói cho Lộc Hàm.
Tay Lộc Hàm vừa được tự do, lập tức đứng lên nhảy xuống giường. Ngô Thế Huân cho rằng y muốn chạy trốn, thần kinh nhất thời căng thẳng, đối phương bưng cái mông hỏi: “Toilet ở đâu?”
Ngô Thế Huân hơi chút thả lỏng , chỉ vào một cánh cửa: “Kia.”
Lộc Hàm lập tức chạy vội vào, cố sức đóng cửa lại, Ngô Thế Huân nhìn cửa, sau đó nở nụ cười.
Năm phút đồng hồ sau, Lộc Hàm vẻ mặt thoải mái từ toilet đi ra, thân thể cũng đồng thời trần như nhộng.
“Thế nào? Có đi được không?” Ngô Thế Huân đang nằm trong ổ chăn trêu ghẹo hỏi.
“Có chút…” Lộc Hàm vẫy vẫy nước trên tay, sau đó nói thầm: ” Có chuyện gì a?”
“Qua đây.” Ngô Thế Huân xốc một góc chăn lên.
Lộc Hàm đương nhiên sẽ không thuận theo như trước.” Còn muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, ngày hôm nay chỉ vậy thôi.” Ngô Thế Huân trả lời nghi hoặc của y, nháo như vậy, hắn cũng không có ”Thú Tính” gì nữa, dù sao cơ hội cũng còn nhiều, hắn cũng không gấp.”Thời gian không còn sớm , mau ngủ đi.”
“Nếu ngày hôm nay chỉ như vậy… Cũng không thể an bài gian phòng khác cho tôi sao ?”
“Tôi nói rồi, ở đây chỉ có một cái phòng.”
“Gạt người đi?” Lộc Hàm nói, Ngô Thế Huân vỗ vỗ giường.
Bất đắc dĩ làm mọi cách, Lộc Hàm cuối cùng vẫn là hoạt động cước bộ đi qua.
” Y phục của tôi…” Y cúi đầu tìm kiếm quần áo trên mặt đất vừa bị Ngô Thế Huân cắt bỏ.
“Đã bỏ rồi, cứ như thế mà ngủ đi.”
“…” Khó tránh tại sao cảm lạnh, Lộc Hàm chỉ có thể bất đắc dĩ sải bước tới giường , mới tiến vào trong ổ chăn , liền bị Ngô Thế Huân ôm. Ngực hai người kề sát nhau, y giờ mới phát hiện đối phương cũng trần truồng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro