Part20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Làm… Làm gì vậy?” Lộc Hàm rất là khẩn trương.
“Ôm nhau ngủ ấm áp hơn.”
“Dính vào nhau như vậy, rất khó chịu a!”
“Tập thành thói quen thì tốt rồi.” Ngô Thế Huân ưu nhã ngáp một cái.
“Ai muốn tập thói quen này chứ hả? !” Lộc Hàm giận dỗi lấy khủy tay đẩy đẩy hắn.
” Đừng lộn xộn .” Hơi thở nóng rực của Ngô Thế Huân thổi vào lỗ tai y, mang theo một tia cảnh cáo nói: “Đừng để tôi lại muốn làm.”
“Làm gì…” Lộc Hàm còn chưa chú ý nhiều, nhưng khi y cảm giác được vật cứng đỉnh ở mông mình, sợ đến vội vàng im miệng.
Y không dám … ý kiến nữa, Ngô Thế Huân thoả mãn mà ôm sát y, nhân tiện tắt luôn đèn ở đầu giường.
End chương 5.1
. .0.
Chương 5 ( 2 ).
Trong gian phòng vừa đen kịt lại vừa vắng vẻ, hai người chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của nhau. Một lúc lâu sau, tiếng nói trầm thấp của Ngô Thế Huân vang lên: “Tôi thực sự là may mắn.”
Lộc Hàm run rẩy một chút, ảo não mang theo oán giận nói: “Tôi thực sự là xui xẻo.”
Ngô Thế Huân phát sinh tiếng cười trầm thấp .”Vậy à? Vì sao?”
“Trước kia đã xui, hiện tại càng xui hơn.” Lộc Hàm phiền muộn không muốn nhắc tới.
“Cậu không hy vọng ở cùng tôi một chỗ sao?” Ngô Thế Huân nhàn nhạt hỏi.
“Hai đại nam nhân ở cùng một chỗ, có ý tứ gì?”
“Cái này hình như trước đó tôi đã từng nói với cậu?”
Nói tới trước đây, Lộc Hàm hút khí.”Trước đây tôi chẳng phải đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Tôi không thích nam nhân, cho dù thích, cũng không phải anh !”
Trong bóng tối không thể thấy được biểu tình của đối phương, nhưng Lộc Hàm vẫn rõ ràng cảm giác được sức Ngô Thế Huân ôm mình dường như tăng lên .
“Vậy cậu thích thế nào?” Âm thanh của hắn trầm thấp.
“Tôi…” Lộc Hàm cũng không nói được, y không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: “Anh khi đó nói thích tôi là nói dối đi? Nếu thật sự là thích, như thế nào thời điểm đi cũng không nói một tiếng? Hơn nữa trong sáu năm một chút tin tức cũng không có.”
Hanh, làm gì mà bất cứ tin tức gì cũng không có! Lộc Hàm ở trong lòng bổ sung.
“Bởi vì tổ phụ của tôi muốn tôi ra nước ngoài làm việc, chuyện này cần bảo mật, cho nên không thể truyền ra ngoài.” Ngô Thế Huân trực tiếp nói rõ nguyên nhân.”Nhưng tôi nhớ kỹ lúc đó đã từng ám chỉ cho cậu, là cậu không nghe rõ thôi.”
“Đúng vậy, tôi trì độn , đâu rõ ám chỉ của anh là gì?” Lộc Hàm ngang bướng nói: “Ra ngoại quốc không phải tốt lắm sao? Người ở đó cũng nhiều, nhất định có người hợp khẩu vị của anh.”
“Cậu sinh khí?”
“Tôi tại sao phải tức giận?” Lộc Hàm mạc danh kỳ diệu.
“Bởi vì trong sáu năm đó tôi không liên lạc với cậu.”
“Tôi van anh, tôi cũng không phải người thân gì của anh, anh cần gì phải liên lạc với tôi? Hơn nữa, anh đi rồi tôi vui còn không kịp! Rốt cục có thể khôi phục cuộc sống bình thường.” Lộc Hàm hờn dỗi nói, cố ý xem nhẹ sự mất mác ở trong lòng.
“Phải không? Tôi nghe thế nào cũng thấy tâm trạng của cậu rất kém?”
“Bởi vì…” Lộc Hàm liều mạng tìm kiếm lý do, thật vất vả nghĩ đến một thứ: “Bởi vì anh đã từng đáp ứng sẽ cho tôi nguyên bộ phim người máy chiến sĩ! Tự nhiên rời khỏi , hại tôi vô cùng thất vọng!”
“Nga? Vậy sao?” Khẩu khí của Ngô Thế Huân rõ ràng không hề tin lí do thoái thác của y.
“Đương nhiên rồi, tôi ở trong cái ”hậu cung” của anh căn bản không hợp, anh đi rồi cái ban đó liền tan rã, hanh , thực tức cười. Cái nhóm sứ giả đó dường như rất thương tâm.”
Ngô Thế Huân dừng một chút, nói: “Tôi tuyệt không muốn đi, nhưng…”
Hắn nói đến một nửa, lại đột nhiên dừng. Lộc Hàm bĩu môi nói: “Có muốn đi hay không là chuyện của anh, cũng không liên quan gì đến tôi.”
Ngô Thế Huân không nói nữa, chỉ ôm chặt người trong lòng. Lộc Hàm nằm trong lòng hắn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Y vẫn cho rằng sáu năm trước, Ngô Thế Huân là xuất phát từ hiếu kỳ mới tìm mình. Mà ngay cả đoạn “Thổ lộ không giống thổ lộ” đối phương nói với mình lúc trước, cũng bị y liệt vào trò đùa dai. Nhưng không nghĩ tới, qua sáu năm , ”Tình cảm” của Ngô Thế Huân đối với mình chỉ có tăng chứ không giảm. Có khi nào là hắn thích mình thật không?
Đáy lòng Lộc Hàm nổi lên một cổ cảm giác kỳ quái, hình như có điểm vui vẻ, nhưng nhiều hơn vẩn là sợ hãi cùng bất an.
Bởi vì y biết, nếu sau này dính dáng tới Ngô Thế Huân , cuộc sống của mình sẽ vô pháp yên tĩnh.
Đầu vú truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa, có muỗi sao? Lộc Hàm mở mắt ra, cúi đầu một cái liền thấy Ngô Thế Huân đang duyện cắn ngực mình.
“Anh làm gì thế? !” Y hút một ngụm khí, cố sức nâng đầu đối phương lên . Thời điểm môi ly khai đầu vú liền phát sinh âm thanh ”Thu” đầy dâm tà.
“Gọi cậu dậy a.” Ngô Thế Huân đúng lý hợp tình nói.
“Cảm tạ, tôi đã dậy rồi đây!”
“Vậy để cậu tỉnh táo thêm chút nữa nha.” Tay Ngô Thế Huân dời về phía dưới của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro