Part21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không cần! Tôi rửa mặt liền tỉnh thôi!” Lộc Hàm liều mạng đem ma trảo của tên kia rút ra.
Ngô Thế Huân dán bên tai y thổi khí: “Tối hôm qua cậu cương rất nhiều lần…”
“Na… Nào có a!” Lộc Hàm chột dạ gầm nhẹ.
Tay Ngô Thế Huân nắm lấy, “Hảo tâm” nói: “Nghẹn một đêm rất khó chịu đi? Tới, tôi giúp cậu phóng ra.”
“Phóng cái rắm cậu a! Không cần ~~! !” Lộc Hàm đang hăng hái bảo vệ trinh tiết của mình, điện thoại di động đặt ở đầu giường của Ngô Thế Huân tức thời rung ong ong.
Ngô Thế Huân trước sau như một sảng khoái dừng tay, dường như không có việc gì tiếp điện thoại: “Uy?”
Thoát được rồi! Lộc Hàm ngồi xuống, thở một hơi. Xem ra mình thực sự bắt đầu đổi vận rồi a, ngày hôm qua đến bây giờ, cùng ngủ một cái giường, nhiều lần thiếu chút nữa bị Ngô Thế Huân ăn rồi, nhưng y đều thoát được, lão thiên gia , ngài thật chiếu cố ta a, tuyệt đối sẽ không khinh địch như vậy để Ngô Thế Huân ác ma ăn tươi tôi, đúng không?
Đang suy nghĩ , ác ma kia cư nhiên vừa nói chuyện điện thoại, vừa nắm tính khí của mình ma sát bắp đùi của Lộc Hàm. Lộc Hàm nhất thời toàn thân phát nhiệt, chửi nhỏ đẩy “Hung khí” của đối phương ra , vừa đẩy một cái mới phát hiện , mẹ nó cái “Tên” của hắn so với mình còn lớn hơn, hơn nữa đang trong trạng thái lớn nhất , thật khiến kẻ khác nhụt chí a!
“Mau nhanh lên đi, được rồi, ân… Như vậy đi, tái kiến.” Ngô Thế Huân nói chuyện điện thoại xong, quay đầu liền thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lộc Hàm.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì!" Lộc Hàm thấy hắn rảnh rỗi , lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.
Bất quá Ngô Thế Huân hình như không có ý muốn tiếp tục làm chuyện vừa nãy nữa.”Trước đi rửa mặt chải đầu đi.”
“Nga.” Lộc Hàm thừa dịp trước khi hắn thay đổi chủ ý, vội vã nhảy xuống giường, chạy ào vào trong phòng tắm. Y đang muốn đóng cửa lại, chỉ thấy Ngô Thế Huân cũng theo vào .
“Tôi tới trước .” Lộc Hàm mở miệng đuổi người.
“Cùng nhau tắm, cái phòng tắm này rất lớn.” Ngô Thế Huân trở tay giữ cánh cửa đang khép lại.
“Tôi phải tiểu tiện !”
“Vậy tiểu a, mọi người đều là nam nhân, sợ cái gì?”
“…”
“Nếu không muốn tôi giúp cậu ?”
“Không cần… A! Đã nói không cần rồi mà!”
Trong phòng tắm thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lộc Hàm , giằng co hơn mấy giờ, hai người rốt cục rửa mặt chải đầu xong đi ra. Quần áo rớt dưới đất đã được lấy đi, giường chiếu nguyên bản mất trật tự cũng được thu thập chỉnh tề, ở trên giường còn đặt hai bộ quần áo.
Những cái này hẳn là người hầu của Ngô Thế Huân chuẩn bị tốt, người này hảo mệnh, môĩ ngày trôi qua đều hưởng thụ cuộc sống của đế vương . Lộc Hàm bất bình nghĩ.
Lý Dục Phong thản nhiên đi tới bên giường, cầm lấy một bộ tây trang màu xanh xám mặc vào.
“Cậu không mặc ?” Hắn hỏi Lộc Hàm đang đờ ra .
“… Mặc.”
Thay y phục xong, rời khỏi phòng, Lộc Hàm giờ mới phát hiện, nơi bọn họ ở cư nhiên là phòng lớn của tống thổng. Hai người được bảo tiểu của Ngô Thế Huân hộ tống đi thang máy vào phòng ăn Trung Quốc của khách sạn .
Trong lúc điện thoại di động Ngô Thế Huân không ngừng vang lên, chỉ trong một bữa sáng, hắn đã tiếp năm, sáu cuộc điện thoại, lúc thì nói tiếng Anh, lúc thì nói ngôn ngữ của nước nào mà Lộc Hàm cũng không rõ.
Người này hảo mệnh thì hảo mệnh, bất quá thật sự rất bận rộn ni, Lộc Hàm vừa húp cháo vừa nhìn. Y nhớ lúc Ngô Thế Huân học cao trung, cũng rất bận rộn , cho tới bây giờ chưa từng rồi bút ký hay máy vi tính. Đổi lại là mình, thà là mỗi ngày thanh nhàn , cũng không muốn ngay cả thời gian ăn bữa sáng cũng không có.
Ngô Thế Huân thật vất vả xử lý xong, chưa tới ba phút liền thu phục xong bữa sáng. Đoàn người rời khỏi khách sạn, Lộc Hàm luống cuống theo sát Ngô Thế Huân.
“Anh muốn cho tôi đi đâu?” Y rốt cục nhịn không được hỏi.
“Lát nữa cậu sẽ biết.” Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến .
Một tòa nhà cao ba mươi tầng màu xám bạc to lớn đứng sừng sững ở dưới dương quang của ánh nắng, cửa sổ thủy tinh ngoài tường của tòa building chiếu xạ quang mang khiến Lộc Hàm ngồi bên trong xe không thể mở mắt ra, y vội vàng lui đầu về sau, hỏi Ngô Thế Huân bên cạnh:
“Nơi này là… ?”
“Công ty của tôi.” Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm máy tính trên đầu gối, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Lộc Hàm không thể tin được mà nháy mắt mấy cái, đầu óc choáng váng xuống xe, đi vào đại sảnh của building , tiếp theo là tiến vào thang máy chuyên dụng cho chủ tịch, đi tới khu hành chính ở tầng cao nhất.Ngô Thế Huân mở cánh cửa màu đỏ sậm bằng gỗ ra, hiện ra trước mắt Lộc Hàm chính là một văn phòng vừa trang trí thanh lịch lại vừa mới. Bên trong đặt bàn làm việc cùng nguyên bộ ghế dựa thiết kế độc đáo, phía sau là giá sách, còn phía trước là sô pha bằng da lớn tới nỗi có thể làm giường nằm, cộng thêm TV tinh thể lỏng gắn trên tường cùng đầu DVD, thảm có hoa văn sậm màu , trên trần thì treo đèn, cùng với các tác phẩm thư pháp treo trên tường , người không biết thưởng thức như Lộc Hàm cũng nhìn ra được giá trị xa xỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro