Part24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thứ cho tôi nói thẳng, cậu không có tư cách làm nhân viên thiết kế của công ty.” Ngô Thế Huân dùng khẩu khí quan tòa know out biện cáo.
“Vậy dẹp đi!” Lộc Hàm nghiến răng nói.”Tôi không trèo cao tới công ty nổi, kia xin hỏi tổng tài tiên sinh anh cho tôi tới đây làm gì?”
“Chỉ có một chức vụ của công ty xứng với cậu.”
“Cái gì?”
Ngô Thế Huân chỉ vào mình.”Trợ lí tư nhân của tôi.”
“. . . . . .” Lộc Hàm tức giận trừng hắn: “Anh đùa tôi có phải không?”
“Không phải.”
“Mới là lạ!” Lộc Hàm phản bác: “Khinh thường người khác vừa phải thôi , tôi tốt nghiệp đại học năm hai, ba lần được công ty nhận, chuyên môn thiết kế quy trình kĩ thuật! Không tư cách vào công ty hàng đầu như anh!”
“Cậu nói sai rồi.”Ngô Thế Huân khí định thần nhàn nói, Lộc Hàm còn đang buồn bực, hắn nói tiếp: “Đại học K kia của cậu chỉ có thể tính là thứ ba, Tín Tiệp thứ tư, tìên lương căn bản không đủ sống.”
“. . . . . .” Đại não Lộc Hàm phanh một cái nổ tung , bất quá vẻ mặt của y thực bình tĩnh. Y hít sâu một hơi, nói với Ngô Thế Huân.”Tổng tài tiên sinh, cám ơn ngài sự sỉ nhục của ngài, phim hoạt hoạ hay, tranh châm biếm cũng không tệ, cảm tạ đã chiêu đãi, tạm biệt .”
Y đang muốn lướt qua Ngô Thế Huân rời đi, đối phương bỗng dưng giữ chặt tay y.
“Làm gì. . . . . .” Lộc Hàm chuẩn bị giãy dụa, bị hắn dùng lực kéo vào lồng ngực.
Ngô Thế Huân dán bên tai y nói, có chút ý tứ muốn giả thích: “Tôi là người công và tư rõ ràng, thời điểm để công nhân đảm nhiệm chức vụ phải nghiêm túc.”
“Công và tư rõ ràng sẽ không để tôi vào công ty của anh!” Lộc Hàm ở trong lồng ngực hắn tức giận nói.
“Đúng vậy, cho nên cậu là trợ lý『 tư nhân 』của tôi ,hiểu chưa?”
“. . . . . .” Lộc Hàm nghẹn lời.



“Tốt lắm, đừng tức giận , bây giờ còn đang trong thời gian làm việc, ăn cơm thôi.” Ngô Thế Huân thản nhiên như không có việc gì đưa y đi.
“Uy! Anh sẽ không muốn cứ như vậy ra ngòai chứ. . . . . .”
“Như thế nào? Không thể sao ?”
“Tôi mới không muốn làm trợ lí gì của anh!” Hai người tiếp tục đấu võ mồm.
“Chờ sau khi cậu có thể làm việc, tôi sẽ sắp xếp công việc khác cho cậu.”
“Thật vậy chăng? Đây chính là anh nói nha!”
“Ân. . . . . . Nếu cậu có năng lực.”
“Cái gì a, nghe một chút cũng không tin cậy!”
Ngô Thế Huân lấy chìa khóa ra , thuần phục mở cửa. Đi vào phòng khách, nhìn thấy đầu tiên chính là một đống đĩa phim hoạt hình.
Người này thức suốt đêm để xem phim họat hình ? Ngô Thế Huân nhíu mày , cẩn thận đi qua đống đĩa , đi vào phòng ngủ u ám.
Ở trong tấm chăn A Mộng (?), Lộc Hàm nghiêng người ngủ.Ngô Thế Huân để sát mặt vào y , cẩn thận đánh giá.
Ngủ thật sâu. . . . . . Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nhắm chặt của đối phương ,
xẹt qua lông mi thật dày của y.
“Ân. . . . . .” Lộc Hàm bởi vì bị đụng chạm mà phát ra tiếng rên khó chịu, liền ưỡng người nằm thẳng.
Ngô Thế Huân một chân khụy đầu gối, ngồi ở trên giường. Nhìn bộ dáng y ngủ vô tâm vô phế, làm cho người ta rất muốn trêu trọc. Được mình cứu tỉnh, tiểu gia hỏa này lại oa oa kêu to, nói ra một đống từ ngữ làm cho hắn dở khóc dở cười? Hắn chính là thích hưởng thụ thời khắc cùng Lộc Hàm đấu võ mồm .
Ngô Thế Huân lập tức tự thể nghiệm, nhẹ nhàng ở trên môi y hôn một chút. Thấy y như trước không tỉnh lại, Ngô Thế Huân từ từ làm sâu nụ hôn này. Chậm rãi hút đôi môi của y, lấy đầu lưỡi mở đôi môi y ra.
“Ân ô. . . . . .” Lộc Hàm rốt cục mở mí mắt trầm trọng lên, y bán mơ bán tỉnh đẩy đối phương ra, lầm bầm nói: “Tôi còn chưa đánh răng. . . . . .”
“Không sao.” Ngô Thế Huân dán trên môi y nói.
“Không. . . . . . Ân. . . . . . Ân. . . . . .” Lộc Hàm mở miệng muốn nói chuyện, bị đầu lưỡi giảo hoạt của Ngô Thế Huân tiến quân thần tốc. Đôi môi của đối phương gắt gao hấp trụ y , đầu lưỡi trong khoang miệng y càn quấy.
Đôi môi vốn khô ráo của Lộc Hàm bị hôn tới ướt át, lí trí cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.Ngô Thế Huân thấy thời điểm không sai biệt lắm , rốt cục hảo tâm buông y ra .  một bên lau nước bọt dính trên môi, một bên gầm nhẹ: “Anh làm gì vậy? Mới sáng sớm !”
“9 giờ sáng, không còn sớm .” Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ nói.
“Nhưng hôm nay là cuối tuần a. . . . . .” Lộc Hàm không cam lòng nói, y vốn tính toán ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, kết quả hiện tại buồn ngủ cũng không còn , nhưng ánh mắt vẫn đau tới lợi hại.
“Mấy giờ tối hôm qua cậu ngủ?” Ngô Thế Huân nói thẳng.
Lộc Hàm chột dạ trầm mặc một chút, mới thấp giọng nói: “Hai giờ sáng. . . . . .
Ngô Thế Huân kéo tay để y ngồi xuống.”Kia cũng không quan trọng , đợi lên phi cơ rồi ngủ tiếp đi.”
“Phi cơ?” Lộc Hàm thần tình mờ mịt.
“Ân, chúng ta đến Italy chơi.”
Phi cơ ra khỏi đường băng, thẳng hướng tận trời.Lộc Hàm hoảng hốt nhìn mây mù ngoài cửa sổ, như thế nào mới chớp mắt, y liền từ trên giường lên phi cơ chứ. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro