Part23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 ( 1 )
Ngô Thế Huân gõ gõ cửa, đợi trong chốc lát, nửa điểm đáp lại cũng không có, hắn dứt khóat tự mình mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa, chợt nghe tiếng nổ mạnh từ trong TV phát ra. Lộc Hàm ngồi xếp bằng trước TV, tập trung tinh thần mà xem phim hoạt hình người máy.
“Lộc Hàm, đi ăn cơm .” Ngô Thế Huân kêu, như hắn sở liệu, Lộc Hàm đang chăm chú xem phim hoạt hình vẫn mắt điếc tai ngơ.
Ngô Thế Huân quyết định không hề tốn nước miếng kêu y nữa, trực tiếp tới trước mặt Lộc Hàm , ôm lấy y.
“A a a! Làm gì vậy a ?~~” Lộc Hàm nhất thời tỉnh táo lại.
Ngô Thế Huân không nói, đẩy ngã y về phía sô pha.
“Làm gì vậy a!” Mắt Lộc Hàm vẫn còn đang nhìn chằm chằm màn hình TV.” Tôi còn chưa xem xong mà. . . . . . A ô ô ô ~~~” Những lời còn lại đã bị Ngô Thế Huân nuốt vào trong miệng, nụ hôn nhiệt liệt bá đạo làm cho Lộc Hàm không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú nguyên bản trắng nõn lập tức bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên.
Ngô Thế Huân nhân từ buông y ra , mị hoặc liếm nước bọt bên môi mình.
Lộc Hàm thở hổn hển quát: “Đừng. . . . . . Đừng không nói một tiếng tự nhiên nhào lại đây chứ? !”
“Tôi đã kêu cậu rồi , tại cậu không nghe đó thôi.” Ngô Thế Huân một bộ ” là cậu tự tìm”.
Lộc Hàm nghĩ muốn phản bác lại không có lý do, đành phải thần tình khó chịu mà sửa sang quần áo lại. Ngô Thế Huân nhặt remote trên mặt đất lên, tắt TV.
“Như thế nào? Đối với sự an bài của tôi cậu có hài lòng không?” Hắn quay đầu lại hỏi.
Lộc Hàm ngơ ngác một chút, nhìn đủ lọai đĩa trên mặt đất, mới hiểu hắn đang hỏi cái gì.
“Phi thường. . . . . . Vừa lòng. . . . . .”
“Vậy là tốt rồi .”
“Vừa lòng đến hồ đồ. . . . . . Hoa cả mắt. . . . . .” Lộc Hàm bổ sung.
Ngô Thế Huân không để ý tới y, nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 12 giờ 20 phút , hắn nói: “Tốt lắm, đi ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm. . . . . . ?” Lộc Hàm tựa như còn chưa rõ vì sao phải ăn cơm.
“Cậu không đói bụng sao?”
“Không.” Y lắc đầu.
“Xem phim hoạt hoạ ngay cả cơm cũng không muốn ăn ?” Ngô Thế Huân nhẹ nhàng nhíu mày, chỉ vào giá sách nói: “Xem ra tôi nên đem mấy thứ này bỏ hết thì tốt hơn.”
“Ngàn vạn lần đừng làm vậy a ~~!” Lộc Hàm cuống quít che trước mặt hắn, y nghĩ nghĩ, lại nói: “Như vậy đi. . . . . . Vứt rất lãng phí , không bằng đưa hết tới nhà tôi đi?”
“Vậy sau này chẳng phải là cậu không còn gì làm nữa sao?”
Nghe hắn nói như vậy, Lộc Hàm mới nhớ tới nghi vấn trước đó của mình “Cái kia, tôi muốn hỏi. . . . . . Tôi tới nơi này rốt cuộc là làm gì vậy?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Trợ lý tư nhân chuyên dụng bên cạnh tôi.”
“Tôi biết, nhưng việc tôi làm rốt cuộc là gì?”
“Tôi muốn cậu làm gì thì cậu làm cái đó.”
“Anh muốn tôi làm gì thì làm cái đó. . . . . .” Lộc Hàm vừa rồi bị phim hoạt hình cùng tranh châm biếm khiến cho đầu mê muội, hiện tại y rốt cục mới phát hiện không thích hợp.”Anh cho tôi văn phòng xa hoa như vậy, còn có tranh châm biếm cùng đống đĩa này, không phải là muốn tôi ở trong này chơi chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Ngô Thế Huân rất nhanh liền phủ định suy nghĩ của y, ngay tại thời điểm Lộc Hàm chuẩn bị tiếp tục truy vấn, hắn không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Cũng chỉ có thể chơi từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều thôi, thời gian còn lại phải làm việc và nghỉ ngơi.”
“Kia không phải là thời gian làm việc sao?”
“Đúng vậy.”
“Việc tôi làm là chỉ có chơi? !" Lộc Hàm đề cao âm thanh.
“Cậu không phải thích như vậy sao?” Ngô Thế Huân hỏi lại.
“Thích là thích nhưng. . . . . .”
“Sao vậy?”
“Vấn đề không phải ở chỗ tôi thích hay không thích chứ?” Lí trí của Lộc Hàm rốt cục cũng trở về .”Nào có lão bản thuê trợ lí chỉ để cho hắn xem phim họat hình chứ?”
Ngô Thế Huân chỉ vào mình.”Chính là tôi.”
“. . . . . .” Lộc Hàm bị hắn làm cho nghẹn nửa ngày mới toát ra một câu: “Này cùng phế vật có cái gì bất đồng? Tôi không mưốn như vậy!”
“Vậy cậu muốn như thế nào? Nói cho tôi biết đi!”
“Anh an bài việc khác cho tôi được không?” Thấy hắn có ý nhường mình , Lộc Hàm vội vàng yêu cầu.
“Tỷ như?”
“Để tôi làm thiết kế đi, đây là việc tôi làm giỏi nhất đó.” Lộc Hàm tự tin nói.
Ngô Thế Huân sử dụng giọng điệu cứng ngắt hỏi y: “Xin hỏi cậu học đại học nào?”
” Đại học thiết kế K!” Lộc Hàm lớn tiếng nói.
“Đại học này tôi chưa từng nghe qua, nhân viên thiết kế của công ty đều là từ đại học thiết kế Ma Tinh tốt nghiệp.” Ngô Thế Huân trực tiếp đả kích y.”Kinh nghiệm làm việc?”
“Thiết kế viên hai năm ở công ty Tín Tiệp!”
“Tín Tiệp? Tiền lương hình như không tới 3 triệu nhỉ?” Ngô Thế Huân lấy máy tính bản tùy tay luôn mang theo ra.
“Đúng vậy, là một trong 50 xí nghiệp lớn nhất .”
“Là một trong 50 xí nghiệp lớn nhất.” Ngô Thế Huân khép máy tính bản lại.”Đã từng làm những gì?”
“Sửa chữa chương trình trong công ty, còn có quản lí mạng và vân vân.”
“Này đối với công ty mà nói, không cần thiết .”
Lộc Hàm tức giận hỏi: “Kia lại như thế nào? Anh rốt cuộc có cho tôi đảm niệm chức vụ đó không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro