Part25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi cơ dần dần từ góc độ nghiên biến thành vững vàng, trong radio truyền đến âm thanh ngọt ngào của tiếp viên hàng không , nói cự ly của chuyến bay, thời gian, còn có lộ tuyến phải đi qua cho hành khách biết.
Lộc Hàm chỉ nghe thấy thời gian bay là 13 giờ, trong lòng bắt đầu phát điên . Trời ạ! Y tình nguyện dùng 13 giờ này ở nhà ngủ , sau đó xem phim hoạt hoạ cùng tranh châm biếm , mới không cần tới Italy gì đó!
“Cậu không ngủ sao ?” Ngô Thế Huân ngồi ở bên cạnh y quan tâm hỏi.
“Hiện tại ngủ không được . . . . . .” Lộc Hàm oán hận nói: “Còn phải bay 13 giờ, chịu sao được a? Anh không nói sớm tôi mang tranh châm biếm tới xem.”
“Cậu có thể xem phim a.” Ngô Thế Huân ấn cái nút dưới tay vịn, một cái TV từ trên đầu hạ xuống.
Lộc Hàm mang ống nghe điện thoại, cầm điều khiển từ xa , thật vất vả mới tìm được một bộ phim khiến y hứng thú.
Hai giờ sau ——
Lộc Hàm tháo ống nghe điện thoại xuống, ngáp một cái.
“Muốn ngủ sao ?” Ngô Thế Huân buông tờ báo tiếng Anh trong tay xuống.
Lộc Hàm trừng mắt nhìn, cảm thấy cơn buồn ngủ còn chưa đủ đậm.
“Kỳ quái, rõ ràng là rất mệt, lại không muốn nghủ. . . . . .”
“Còn chưa đủ mệt đi?” Thời điểm Ngô Thế Huân hỏi cái này, trong mắt hiện lên quang mang quỷ dị, đáng tiếc Lộc Hàm không thấy được, bằng không nhất định sẽ không sập bẫy ——
“Đúng vậy, còn có chút tinh thần, Tôi cũng chỉ mệt một chút.” Y ngây ngốc nói.
“Kia còn không đơn giản?” Ngô Thế Huân đứng lên, kéo y đi.
“Uy! Đi đâu a?”Lộc Hàm rốt cục phát hiện không thích hợp.
“Cho cậu mệt một chút a.” Ngô Thế Huân nói, khoang hạng nhất đã bị hắn bao , trừ bỏ hai bảo tiêu của Lí Dục Phong, cho nên cũng không kiêng nể gì lôi y thẳng đến WC.
“Không cần. . . . . .” Lộc Hàm thấp giọng phản kháng, nhưng đã quá muộn .
Y bị đẩy vào trong WC chật hẹp, Ngô Thế Huân chen vào sao đó lập tức đem cửa đóng lại.
“Ô oa. . . . . .” Lộc Hàm bị quay người đặt ở trên vách tường, Ngô Thế Huân từ phía sau ôm lấy y, hạ bộ kề sát mông y. Lộc Hàm cho dù cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm thấy thứ đó đang cương.
Y cả kinh, quay đầu liền chạm mặt Ngô Thế Huân. Đối phương không khỏi phân trần mà hôn lại.
“Không cần. . . . . . Ân. . . . . . Bên ngoài. . . . . . Có người!” Lộc Hàm đứt quãng cầu xin.
“Không có người.”Ngô Thế Huân tay chân nhanh gọn cởi thắt lưng ra, kéo khóa quần y xuống, đưa tay chen vào trong khố, cầm tính khí của y. Lộc Hàm hít sâu một cái, vốn muốn xoay thắt lưng né tránh, nhưng phân thân lại bị đối phương nắm trong tay động.
“A. . . . . .” Phân thân của y dần dần cương lên.
Ngô Thế Huân một bên lộng, một bên cởi quần mình xuống. Hắn kiên quyết đem dục vọng của mình nhét vào giữa đùi Lộc Hàm, cọ xát gần vùng nhạy cảm
“A. . . . . . Ân. . . . . .” Đỉnh phân thân của đối phương không ngừng chạm vào mình, Lộc Hàm khó nhịn mà rên rỉ .
Ngô Thế Huân buông tay y ra, hai tay bóp chặt cánh mông của y, để y kẹp chặt mình. Dục hỏa của Lộc Hàm bị khơi mào, nếu không phóng thích thật sự sẽ rất khó chịu, y chỉ có thể tự mình an ủi tính khí của mình.
“Ô. . . . . .”
Mông hai người chặt chẽ dán chặt, lắc lư dâm mị . Ngô Thế Huân gắt gao ôm Lộc Hàm, không ngừng mút vành tai, cổ cùng những bộ vị mẫn cảm của y.
Lộc Hàm cả người nóng lên, sắc mặt ửng đỏ, tốc độ trên tay nhanh hơn , cánh mông nhẹ nhàng lay động, Ngô Thế Huân bóp chặt mông y, phân thân ở giữa hai chân y trừu sáp.
“A, a, a. . . . . .” Lộc Hàm vong tình thở gấp, lên tới đỉnh, đem dục vọng của mình phun trên vách tường WC .
Ngô Thế Huân phía sau mãnh liệt có rút vài cái, phóng thích trong đùi của y.
End chương 6.1
.
.
.
Chương 6 ( 2 )
Rạp hát lớn tráng lệ giờ phút này bao phủ trong không gian tối đen, trên sân khấu trang trí xa hoa đặc biệt thêm một chút hào quang, nữ nhân mặc lễ phục cung đình Tây Âu màu đen đầu đội vương miện, dưới bài nhạc hùng hậu cất vọng hát vang. Cô xướng ra âm thanh thanh thúy mà cao vút, liên tiếp phát ra những âm thanh ” Ha hả ha hả a ”.( ta cũng không biết tiếng này là gì nữa nên đành giữ nguyên QT ).
Lộc Hàm ngồi ở vị trí VIP không ngừng cảm thán lượng hô hấp kinh người của nàng, cộng thêm cảm thấy có điểm chói tai, không cảm thấy thích.
Y liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân ngồi ở bên cạnh , nhưng bởi vì quá tối, cho nên không thấy rõ biểu tình của đối phương , đại khái là rất thưởng thức đi.
Thật là, biết rõ tiêu chuẩn thưởng thức của y không cao, tại sao lại kéo y đến xem cái gì ca kịch a. Lộc Hàm nhàm chán nghĩ nghĩ, vở nhạc kịch này hình như gọi là ” Ma Địch ” , là một trong những bản nhạc đặc biệt của Mozart.
Lộc Hàm là lần đầu biết đến cái này, nói tới “Ma Địch” y liền nhớ tới Đại Ma Vương trong ” Long châu ”, nghĩ tới đây, y liền tình nguyện một mình ở nhà xem tranh châm biếm. Sở thích của kẻ có tiền là đặc biệt ngồi máy bay đến một cái sân khấu lớn chỉ vì xem một buổi ca kịch.
Y đang nghĩ ngợi,ngọn đèn đang tắt bỗng sáng lên, tiếng vỗ tay dưới thính phòng vang lên, buổi ca kịch cuối cùng cũng kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro