Part25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Ngô Thế Huân đứng lên đi ra ngoài .
Lộc Hàm nhàm chán ghé vào trên lan can , nhìn người xem phía dưới, còn có diễn viên trên đài đi ra chào cảm ơn , cộng thêm một ít nhân viên công tác sau đài.
Người biểu diễn màn kịch vừa rồi đa số đều là người da trắng, phần lớn nhân viên công tác cũng thế, nhưng có một nữ tử niên kỉ da vàng tóc đen. Lộc Hàm không khỏi đối nàng có chút tò mò , nữ tử đại khái hai mươi tuổi, trong một đám người nước ngoài ngoại hình của cô có chút nhỏ nhưng đối với người Châu Á là đã chuẩn.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Lộc Hàm thấy không rõ lắm bộ dáng của nàng, nhưng nhìn từ xa, tuyệt đối không xấu, hơn nữa cách ăn mặc của nàng, giơ tay nhấc chân đều thực tao nhã.
Sau khi nhóm diễn viên giải tán, người xem cũng ly khai. Lộc Hàm một mình ngồi trên ghế lô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, tên Ngô Thế Huân kia đã chạy đi đâu? Như thế nào vẫn chưa trở lại? Cho dù là đi toilet cũng không cần lâu như vậy chứ? Chính mình lại không thể tự tiện bỏ đi, y có điểm đứng ngồi không yên nghĩ.
Lại đợi năm phút đồng hồ nữa, một gã bảo tiêu của Ngô Thế Huân tiến vào .
“Quảng tiên sinh, Ngô tiên sinh thỉnh ngài xuống đó.”
“Nga.” Rốt cục có thể đi rồi, Lộc Hàm đi khỏi ghế lô, đối phương đưa hắn vào hậu trường ca kịch.
Vừa đi vào , Lộc Hàm liền nhìn thấy Ngô Thế Huân cùng một mỹ nữ tuổi trẻ đang nói chuyện . Bọn họ thấy Lộc Hàm, lập tức liền ngừng lại. Nữ nhân kia chính là nhân viên công tác châu Á vừa nãy trên sân khấu .
Nhìn thấy bọn họ thân thiết nói chuyện phiếm, Lộc Hàm trong lòng bốc lên một trận ghen tuông không hiểu .
Ngô Thế Huân hướng y vẫy vẫy tay, Lộc Hàm đi qua. Ngô Thế Huân đem y kéo đến bên cạnh , giới thiệu: “Vị này chính là Ngô tiểu thư, là nhà thiết kế trang phục cho màn kịch vừa rồi , Sara , vị này chính là trợ lý của ta Lộc tiên sinh.”
“Ngô tiểu thư nhĩ hảo, rất hân hạnh được biết cô.” Lộc Hàm nói xong , nghĩ thầm mình hình như đã tùng gặp qua cô.
“Nhĩ hảo, Lộc tiên sinh, đã lâu không gặp !” Ngô tiểu thư khẩu khí có chút lãnh đạm.
Đã lâu không gặp? Lộc Hàm cân nhắc , mình thật sự đã từng gặp cô sao? Y không khỏi cẩn thận đánh giá đối phương , cô họ Ngô… Chẳng lẽ là…
“A!” Lộc Hàm nghĩ tới, nhẹ kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?” Ngô Thế Huân khó hiểu.
“Không có gì…” Lộc Hàm cười gượng, thật sự là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới lại gặp được Ngô Khời Đình . Y còn nhớ rõ mình nhiều năm trước đã từng cãi nhau với cô.
“Sara, nếu không chúng ta đi uống một chén trước đi.” Ngô Thế Huân vẻ mặt tự nhiên nói.
“Không cần, em còn có chuyện phải xử lý.” Ngô Khởi Đình khách sáo từ chối.
“Vậy được rồi.” Ngô Thế Huân cũng không bắt buộc.
“Em tháng sau sẽ trở về nước , đến lúc đó gặp lại sau.” Ngô Khởi Đình cố ý chuyển hướng Lộc Hàm, nghĩ một đằng nói một nẻo : “Thật có lỗi, Quảng tiên sinh, các ngươi đặc biệt tới đây, cũng không thể ở cùng các ngươi lâu một chút.”
“Không sao…” Lộc Hàm nhếch môi cứng ngắc cười nói.
“Tôi đây trước xin lỗi không tiếp được , các anh chơi vui vẻ.” Ngô Khởi Đình nói xong, lại dường như nhớ tới cái gì đối Ngô Thế Huân nói: “Nghe anh của em nói, hắn sẽ nhanh trở về đi.”
“Nga? Phải không?” Biểu tình của Ngô Thế Huân không chút biến hóa, làm cho Ngô Khởi Đình có chút thất vọng.
Ca ca của nàng là ai? Mình hình như đã tửng nghe nói qua… trong đầu Lộc Hàm hiện lên một chút manh mối, nhưng chỉ là trong chớp mắt.
“Tôi đây phải đi , tái kiến.” Ngô Khởi Đình nhanh nhẹn ly khai.
Lộc Hàm chỉ nhớ rõ Ngô Khởi Đình là vị hôn thê của Ngô Thế Huân , về phần ca ca của nàng , y cũng không rõ ràng lắm . Y đang cố gắng nhớ lại , ngay cả Ngô Thế Huân cùng y nói chuyện cũng không nghe, đối phương đối với trạng thái này của y nhìn mãi thành quen , cũng không có đánh thức y. Nắm y liền rời đi.
“Muốn ăn cái gì nào Ngô Thế Huân ngồi đối diện hỏi.
“Gì?” Lộc Hàm tỉnh ngộ ngẩng đầu, mới phát hiện mình đã ngồi ở trong phòng ăn. Bọn họ là khi nào thì vào? Y ngốc hồ hồ nhìn trái nhìn phải.
“Muốn ăn pizza hay là mì ý?” Ngô Thế Huân cầm menu hỏi.
“Ách… Pizza đi…” Lộc Hàm thuận miệng đáp.
“Được rồi.” Lý Dục Phong nói mấy câu với phục vụ đứng bên cạnh, đối phương ghi chép xong, thu hồi menu rồi cung kính rời đi.
“Này là ở đâu vậy?” Lộc Hàm hỏi.
“Nhà ăn.” Ngô Thế Huân tao nhã cầm lấy chén nước.
“Còn chưa về sao? Lộc Hàm nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã muốn khuya .
“Qua một đêm, buổi sáng ngày mai sẽ về.”
“Ngày mai còn phải đi làm ? Kịp sao?”
“Không kịp cũng không sao cả.”
Đúng nga, người này là lão bản, muốn thế nào là thế ấy mà. Lộc Hàm nghĩ tới hắn là đặc biệt đến xem cái Ngô Khởi Đình kia, có điểm khó chịu nói:
“Anh là lão bản, đương nhiên không sao cả, nhưng tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, sao có thể vênh váo như vậy chứ.”
“Cậu hiện tại cũng là đi công tác, có vấn đề gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro