Part26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hừ… Anh muốn tới xem vị hôn thê thì tự đi đi, đưa bóng đèn tôi tới đây làm gì? Ngô tiểu thư kia sở dĩ không chịu cùng anh dùng cơm, đại khái cũng là nhìn tôi rất chướng mắt đi?”
Ngô Thế Huân buông chén nước.” Vở kịch lần này là trang phục do nàng thiết kế, tôi đã đáp ứng tới xem, cho nên không thể từ chối .”
“Không cần miễn cưỡng như vậy chứ? Vị hôn phu gặp vị hôn thê, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Tôi cùng cô ấy..” Ngô Thế Huân nói đến một nửa đọt nhiên dừng lại.”Quên đi…”
“Ân, anh cùng cô ấy như thế nào, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi a.” Lộc Hàm bổ sung.
“Cậu không phải là ghen chứ?” Ngô Thế Huân chống cằm hỏi.
“Ai ghen chứ!” Lộc Hàm phản ứng kịch liệt.
“Vậy cậu tại sao lại tức giận?” Ngô Thế Huân chế nhạo.
“Tôi là bởi vì muốn có một ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, lại bị anh cường ngạnh kéo đến cái địa phương xa xôi này, cho nên tâm tình không tốt mà thôi.”
‘’ Thật sao? Bất quá cậu thật sự không cần ghen.” Ngô Thế Huân tiếp tục nhận định y là đang ghen : “Tuy rằng tôi cùng Sara là quan hệ vị hôn phu và vị hôn thê, nhưng người qua đêm cùng tôi chính là cậu.”
“Qua… Qua đêm…”Lộc Hàm bắt đầu đem lực chú ý đặt trên an toàn của mình: “Chúng ta hay là tách ra ngủ đi…”
“Kia rất lãng phí a, cùng nhau ngủ là được.” Ngô Thế Huân thản nhiên nói.
“Không lãng phí … Cùng lắm thì tôi sẽ tự bỏ tiền ra!” Thời điểm Lộc Hàm còn trong nước rất vật vả mới trốn được đối phương, để mình ở ngoài nhà trọ, hiện tại ra nước ngoại càng không thể cùng hắn chung sống một phòng.
“Cậu yên tâm, ngày mai phải đi phi cơ, tôi sẽ không làm gì với cậu cả.” Ngô Thế Huân liền trực tiếp vạch trần ý nghĩ của y.
Đang lúc Lộc Hàm muốn thở một hơi, hắn không nhanh không chậm mà bổ sung một câu: “Nhiều lắm là giống trên phi cơ , làm chút vận động nóng người thôi.”
Không phải chứ ~~! ! ! ! Lộc Hàm ở trong lòng kêu thảm thiết. Mặc kệ là vận động nóng ngươi hay lạnh người, y đều không muốn làm a! !
Hiện tại trốn còn kịp không? Y quay đầu nhìn nhìn bốn phía xa lạ … Xem ra là không còn hy vọng rồi … Ô ô…
Lộc Hàm ở dưới cái nhìn chăm chú đầy “Thâm tình” của Ngô Thế Huân , vô lực mà ghé vào trên mặt bàn.
Đô đô đô đô ——
Trên bàn làm việc truyền tới tiếng điện thoại, Lộc Hàm từ trong đống văn kiện chồng chất ngẩng đầu, một tay cầm lấy microphone.
“Uy?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Ngô Thế Huân : “Giúp tôi đặt một bàn ăn .”
“Nga.” Quảng Vĩ Đông cầm lấy bút, cầm bản nháp để ghi chép, thuần thục hỏi: “Bao nhiêu người? Khi nào tới? Ăn cơm gì?”
“Ba người, bảy giờ đêm nay, đồ ăn Trung Quốc.” Ngô Thế Huân một vấn đề một đáp án.
“Đã biết, lão bản, tôi đặt xong sẽ thông báo cho ngài.” Lộc Hàm giọng điệu chuyên nghiệp nói xong, để điện thoại xuống, đối phương cùng một lúc tắt điện thoại.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của y , Ngô Thế Huân rốt cục an bài cho y một công việc , không hề để y cả ngày chơi bời lêu lổng. Một tuần trước , y chính thức trở thành trợ lý tư nhân của đối phương .
Công việc của y đơn giản mà nói, chính là giúp Ngô Thế Huân xử lý ăn, mặc, ở, đi lại . Chính là giúp Ngô Thế Huân lựa chọn địa điểm liên hoan ; tặng lễ vật cùng thiệp chúc mừng vào ngày lễ hoặc ngày tết cho khách; giúp hắn an bài lại công việc mỗi ngày…
Việc này tuy rằng rườm rà, nhưng Lộc Hàm còn có thể chịu được, khiến y không chịu nổi chính là y phải mua cả đồ dùng cá nhân cho Ngô Thế Huân, ngay cả quần lót a tất a đều phải tự mình đi mua! Mà ngay cả dao cạo râu, sữa tắm , dầu gội của hắn cũng phải cần Lộc Hàm quan tâm, quả thực giống như mẹ hắn vậy.
Lộc Hàm từ trước đến nay không phải là người hay săn sóc, thậm chí có điểm ngốc, trợ lý như vậy quả thật không thích hợp cho y làm, nhưng Ngô Thế Huân nói với y, đây là việc dễ dàng nhất ở công ty, nếu ngay cả việc này cũng không làm được, cũng đừng nghĩ tới làm việc khác. Lộc Hàm cũng biết thời cơ không tốt, việc làm khó tìm, đặc biệt là việc tốt . Vì chứng minh mình cũng là người có năng lực, y cắn răng làm việc này.
Tất cả những gì Ngô Thế Huân sử dụng đều phải là thứ xa hoa, Lộc Hàm luôn dốt đặc cán mai từ trước đến nay phải thu thập một đống tại liệu, còn phân loại từng thứ nữa. Mấy ngày trước, y đều đem thời giàn đi tìm hiểu , hiệu quả quả thực rất rõ rệt . Hiện tại Ngô Thế Huân vô luận là bảo y đặt cơm hay mua đồ , y đều có thể dễ dàng tìm được nơi thích hợp.
Hừ! Tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt cho anh xem! Khiến cậu khâm phục! Lộc Hàm thề ở trong lòng.
“Ba người, đồ ăn Trung Quốc … Nơi này đi.” Lộc Hàm tìm được nơi thích hợp, lập tức gọi điện thoại đặt trước, rất nhanh liền xong .
Buổi tối, còn chưa đến bảy giờ, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm dưới sự hộ tống của bảo tiêu đi vào nhà ăn y đã đặt.
“Uy… Tôi cũng phải đi sao?” Lộc Hàm đi theo phía sau hắn nhỏ giọng than thở.
“Phải.” Ngô Thế Huân keo kiệt chỉ trả lại cho y một chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro