Part27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Uy, từ từ, cậu nói ba người… Còn một người nữa là ai?” Một khi đã rời công ty, Lộc Hàm liền bắt đầu không phân biệt lớn nhỏ, không hề đem lão Ngô Thế Huân để vào mắt.
“Một người bằng hữu của tôi, mới từ Pháp trở về.” Ngô Thế Huân lúc này giải thích đã có chút rõ ràng.
“Bằng hữu của anh trở về liên quan gì đến tôi …” Lộc Hàm nói thầm, vừa nói xong, hai người dưới sự hướng dẫn của tiếp tân đi tới ghế lô. Hai người đi vào, còn bảo tiêu thì lưu ở bên ngoài.
Bọn họ tới trước năm phút, không nghĩ tới khách nhân còn tới sớm hơn, Lộc Hàm vừa vào cửa liền nhìn một năm tử ngồi trên ghế salon. Đối phương thấy bọn họ đến , lập tức đứng lên. Nam tử diện mạo anh tuấn, tay chân thon dài, dáng người khá tốt, thân cao khoảng 1m8.
Nam tử tươi cười thân thiện, chủ động đi tới bắt tay cùng Ngô Thế Huân.
“Ngô Thế Huân, đã lâu không gặp .”
“Đã lâu không gặp.” Ngô Thế Huân nói.”Thật có lỗi, thời gian có chút bận, không thể ra sân bay đón cậu.”
“Không có việc gì không có việc gì, việc của cậu vẫn quan trọng hơn.”
Vì hai người tiếp xúc gần gũi, Lộc Hàm phát hiện Ngô Thế Huân so với đối phương cao hơn một chút. Nam nhân này nhìn có chút quen mắt a, Lộc Hàm đang suy tư về thân phận đối phương ,Ngô Thế Huân đã đem y kéo qua giới thiệu .
“Phác tiên sinh, đây là trợ lý tư nhân của tôi , Lộc Hàm tiên sinh. Lộc Hàm, vị này chính là Phác Xán Liệt tiên sinh.”
Phác Xán Liệt, tên này càng quen thuộc , Lộc Hàm còn chưa nhớ ra , Ngô Thế Huân bổ sung:
“Tuần trước chúng ta đã đi xem ca kịch em gái Phác Xán Liệt tiên sinh tham dự, cậu hẳn là còn nhớ rõ đi?”
“Ách… Chính là cái kia…” Lộc Hàm rốt cục nhớ tới 5 năm trước, lần đầu tiên y cùng Ngô Khởi Đình gặp mặt, chính là xem trận đấu ngựa của Ngô Thế Huân cùng Ngô Hạo này, không nghĩ tới Phác Xán Liệt này cùng Ngô Khởi Đình là anh em họ. Y còn nhớ rõ khi đó nghe người bên ngoài nói, Phác Xán Liệt này cùng Ngô Thế Huân đối đầu mà, không nghĩ tới quan hệ của bọn họ lại thân thiết như vậy.
Y không quên khách sáo nói: “PHÁC tiên sinh, hân hạnh…”
“Hân hạnh, Lộc tiên sinh, cám ơn cậu lần trước đã tới xem nhạc kịch em gái tôi tham dự.”
“Không có gì… Anh quá khách khí…” Lộc Hàm cười gượng. Nghĩ thầm cái cô Ngô Khởi Đình vô lễ lại ngạo mạn kia lại có ca ca hòa nhã ngoài dự đoán của mọi người a.
“Lộc tiên sinh có thể lên làm trợ lý tư nhân của Ngô Thế Huân , năng lực cũng hơn hẳn người khác đi.”Phác Xán Liệt khoa khen ngợi.
“Hoàn hảo …” Lộc Hàm có điểm chột dạ, mình chính là rất không có “Năng lực” , cho nên chỉ có thể làm trợ lý này…
Ngô Thế Huân không để bọn họ tiếp tục tán gẫu, liền xen mồm vào nói: “Đứng nói chuyện không tốt, chúng ta ngồi xuống trước đã.”
Ba người an vị, Ngô Thế Huân tận tình đưa menu cho Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt lại có ý đưa menu cho Lộc Hàm.
“Tôi mới vừa về nước, không biết có món ăn gì đặc sắc, Quảng tiên sinh cậu tới gọi đi.”
end chương 6.2
.
.
.
Chương 7
Lộc Hàm lấy menu, có điểm luống cuống mà nhìn về phía Ngô Thế Huân, người sau đối y gật gật đầu.
“Vậy để tôi gọi.”
Sao việc chủ đạo này lại dừng trên người ” Tiểu nhân vật” như cậu vậy chứ? Lộc Hàm có điểm mờ mịt, bất quá vẫn là thuận theo mà mở menu ra.
Trong lòng y đã có món trước, không quên hỏi ý kiến hai người kia: “Gà cung bảo, canh tổ yến, sao bát trân, bắp hạt thông,cá hấp hoa quế , nhiêu đó được không?”
“Được, cậu quyết định thì tốt rồi.” Phác Xán Liệt cười nói.
Phác tiên sinh này, không kiêu ngạo , thái độ lại thân thiết, còn là một người không tồi a… Lộc Hàm lại tiếp tục đánh giá cao hắn hơn một chút, ngơ ngác mà nhìn đối phương cười, Ngô Thế Huân ngồi một bên nhìn vẻ mặt của y, trong mắt xẹt qua một tia quang mang.
Thời điểm chờ thức ăn mang lên, Phác Xán Liệt tiếp tục thân thiện tán gẫu:
“Lộc tiên sinh, cậu làm trợ lý đã bao lâu?”
Lộc Hàm chần chờ một chút, đáp: “Một tuần…”
“Nga, một tuần rồi…” Phác Xán Liệt từ chối cho ý kiến mà lặp lại.”Tôi nhớ rõ trước đó Ngô Thế Huân chưa từng có trợ lý tư nhân, lộc tiên sinh là như thế nào lại có duỵên được vào công ty Ngô Thế Huân làm thế?
“Tôi…” Lộc Hàm đang muốn trả lời thì Ngô Thế Huân ôn hoà nói:
“phác tiên sinh đặc biệt trở về, không phải là vì quan tâm trợ lý của tôi đi?”
“Không phải…” Phác Xán Liệt bị hắn nói như thế, có chút xấu hổ , Lộc Hàm vội vàng thay hắn giải vây:
“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, cũng không phải hỏi chuyện gì không hợp.”
Phác Xán Liệt cảm tạ mà hướng y cười cười, Lộc Hàm cũng mỉm cười đáp lại. Thấy ban he “Mắt đi mày lại” , Ngô Thế Huân tâm không hờn giận, bàn tay dưới bàn bỗng dưng sờ soạng đùi của Lộc Hàm.
Lộc Hàm toàn thân lập tức cứng ngắc , Phác Xán Liệt thấy sắc mặt y thay đổi, quan tâm hỏi: “Lộc tiên sinh, cậu làm sao vậy?”
“Không có việc gì…” Lộc Hàm trả lời, tay củaNgô Thế Huân đã chạm tới hạ thân của y rồi . Lộc Hàm ở trên mu bàn tay của hắn nhéo một cái, Ngô Thế Huân lại bất vi sở động, trực tiếp kéo xuyệt ba tia của y xuống rồi thò tay vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro