Part28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm thở cũng không dám thở mạnh, y chỉ sợ làm cho Phác Xán Liệt hoài nghi, không dám đẩy đối phương ra, y cố gắng dùng thái độ bình tĩnh, dùng sức nhéo đối phương, Ngô Thế Huân cũng tùy theo mà tay tăng lực thêm một chút.
“Ân…” Lộc Hàm không thể nào chịu nổi liền phát ra âm thanh.
“LỘC tiên sinh, có phải thân thể cậu không thoải mái hay không?” Phác Xán Liệt thấy sắc mặt của y càng ngày càng khó coi, quan tâm hỏi.
“Không… Không có việc gì… Chính là điều hòa có chút lạnh…” Lộc Hàm khẩn trương mà nói dối .
” Vậy sao? Tôi gọi người phục vụ chỉnh lại một chút…” Phác Xán Liệt đứng lên, đi đến chỗ phục vụ. Lộc Hàm thừa dịp cơ hội này, cắn răng nói nhỏ với Ngô Thế Huân: “Mau buông tay… !”
“Không buông.” Ngô Thế Huân một hơi cự tuyệt, bao lấy tính khí của y bắt đầu vuốt ve. Lộc Hàm đang muốn chửi nhỏ, Phác Xán Liệt đã trở lại, y cuống quít ngậm miệng.
Phác Xán Liệt tựa hồ không có phát hiện gì dị thường, hắn đem đề tài chuyển tới trên người Ngô Thế Huân.” Ngô Thế Huân, Sara nói tháng sau trở về, cậu có biết không?”
“Lần trước đã nghe cô ấy nói.” Ngô Thế Huân thản nhiên nói chuyện, tốc độ của bàn tay lại nhanh hơn, cảm thấy vật thể trong lòng bàn tay của mình dần cương lên. Mặt Lộc Hàm lúc xanh lúc hổng.
“Mẹ của tôi hẳn là cũng sẽ trở về cùng cô ấy, đại khái là muốn đàm luận chuyện hôn lễ đi.”
”Vậy sao? Này tôi không rõ lắm, thủ tục còn chưa làm tốt, chuyện hôn lễ không cần phải gấp. ‘’
” Nhưng đã chờ một năm rưỡi rồi nhỉ? Thủ tục khi nào lo liệu thì cũng không gấp.” Phác Xán Liệt cũng không ngại có Lộc Hàm ở đây, cùng Ngô Thế Huân đàm luận việc tư.
Bất quá Lộc Hàm cũng vô tâm tư để ý đến bọn họ nói cái gì, bởi vì tất cả lực chú ý của y đều đặt ở trên dục vọng của mình.
“Phải rồi, Phác bá mẫu không phải là người truyền thống sap? Cậu làm ca ca còn chưa kết hôn, sao lại để Sara đi trước ?”Ngô Thế Huân một tay lấy chén trà, một tay nắm hạ thân của y, hai tay đều bận.
“Tôi còn không biết phải chờ mấy năm nữa , Sara cũng không tính nhẫn nại chờ tôi.”
“Vậy cậu cũng mau tìm đối tượng đi, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?”
“Cậu đừng đùa với tôi nữa …”
Đang nói chuyện thì phục vụ tiến vào mang thức ăn lên , Phác Xán Liệt không quên kêu phục vụ chỉnh điều hòa ở chế độ ấm.
“Lộc tiên sinh, phải tăng mấy độ?” Phác Xán Liệt săn sóc hỏi.
“Tùy… Tùy…” Hạ thân Lộc Hàm trướng đến muốn bùng nổ, cơ hồ không thể phát ra âm thanh nào.
Phục vụ đem nước canh đặt lên trên bàn, Lộc Hàm lập tức chộp lấy cơ hội thoát thân: “Tôi đến múc canh…”
Y đang muốn đứng lên, bị LNgô Thế Huân một phen ấn trở về.”Hảo hảo ngồi, để phục vụ làm là được rồi.”
Phác Xán Liệt tiếp lời: ” Đúng vậy a, Lộc tiên sinh không cần khách khí như thế.”
“Ách…” Cậu để tôi khách khí đi ~~! ! Lộc Hàm nội tâm đang hô to, ma trảo của tên khốn kia như thế nào còn không mau lấy ra! Mình đã không nhịn nổi nữa rồi ~~! !
Phục vụ sinh múc canh xong liền ly khai, Phác Xán Liệt đứng lên, cầm lấy một chén canh đặt trước mặt Lộc Hàm, thân thiết nói: “ Lộc tiên sinh, mời dùng.”
“Cám ơn…” Lộc Hàm cảm động trả lời, ô ô ô… Đồng dạng là cậu ấm, tại sao Phác tiên sinh người ta so với Ngô Thế Huân hỗn đản này thiện lương như vậy!
Ngô Thế Huân giống như cảm giác được ý nghĩ của y , bỗng nhiên kích thích chỗ mẫn cảm của y nhất, móng tay khẽ gãi vào đỉnh đầu phân thân.
“A…” Lộc Hàm rốt cục nhịn không được hừ nhẹ .
“Lộc tiên sinh?” Phác Xán Liệt khó hiểu.
“A, ách… Tôi không có thìa…” Lộc Hàm nói.
“Thìa? Ở trong này.” Phác Xán Liệt đem thìa đưa cho y, Lộc Hàm hơi chút đứng lên,vươn tay tới nhận,nhoáng một cái không cẩn thận kéo luôn cái khăn trải bàn. Chén cạnh trước mặt y thuận thế rơi theo —— nước canh nóng hầm hập liền đổ xuống dưới quần của Lộc Hàm…
“A!” Lộc Hàm chấn kinh khẽ gọi.
“Ô…” Lý Dục Phong kêu rên, canh nóng đã đổ vào tay hắn. Trái lại là quần của Lộc Hàm , chỉ dính vài giọt canh nóng.
“Quảng tiên sinh! Không sao chứ?” Phác Xán Liệt vội vàng đưa khăn tay cho y, Lộc Hàm rất nhanh tiếp nhận, luống cuống tay chân đỡ lấy cái chén, mà tay của Ngô Thế Huân lúc này đã buông ra.
Sau một trận rối loạn, Lộc Hàm mới phát hiện phân thân của mình “Lấy được tự do” , y nhân cơ hội đem khăn tay lau quần, liền thu thập chỉnh tề.
“Lộc tiên sinh, có bị phỏng không? Hay muốn đi rửa quần một chút ?” Phác Xán Liệt tiếp tục quan tâm hỏi.
“Ách… Tôi đi một chút…” Lộc Hàm hắc hắc cười gượng, nhìn Ngô Thế Huân ngồi một bên lặng lẽ che dấu cái tay bị nước canh làm phỏng dưới bàn.
Hừ! Vừa lắm! Ai bảo làm việc ác! Gặp báo ứng đấy ! Lộc Hàm ở trong lòng cười như nở hoa . Y đối Phác Xán Liệt nói câu ” Xin lỗi , tôi không tiếp được ” xong , tâm tình vui sướng rời khỏi ghế ngồi.
Lộc Hàm đi qua đại sảnh bên ngoài, khi y đi ngang qua một cái bàn có 3 người ngồi, một nữ nhân trẻ tuổi quay đầu nhìn y một chút, bất quá Lộc Hàm không phát hiện, đầu cũng không quay lại tiếp tục bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro