Part7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ân lão thật sự là phúc khí hảo, có một tôn tử xuất sắc như vậy.” Trung niên nam tử hâm mộ nói: “Đứa nhỏ hư nhà tôi nếu có một nửa như Ngô công tử , tôi liền cảm thấy mỹ mãn .”
“Đâu có đâu có. . .” Ân Văn Sinh khiêm tốn.
“NGÔ công tử năm nay còn đang học trung học sao?”
”Đúng vậy .” Ngô Thế Huân lễ phép trả lời.
“Thật sự là hậu sinh khả uý* a. . .”
*hậu sinh khả úy: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.
Một nam tử khác tiếp lời: “Ngô công tử chẳng những tài cán xuất sắc, diện mạo cũng rất nổi bật.”
“Ngài quá khen.” Ngô Thế Huân không có biểu tình trả lời.
Nam tử tiếp tục mở miệng khen: “NGÔ lão gia cũng là đại soái ca, bất quá bộ dạng Ngô công tử có chút giống mẹ đi? Nghe nói Ngô phu nhân là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khó trách đứa con khôi ngô tuấn tú như vậy.”
Ân Văn Sinh vốn đang vui tươi hớn hở , vừa nghe đối phương nhắc tới nữ nhi của mình, thần sắc lập tức biến đổi, sắc mặt nhất thời liền xa sầm. Nam tử không ý thức được, còn muốn tiếp tục nói tiếp. Nam nhân đứng ở bên cạnh hắn bất động thanh sắc khẽ đẩy hắn một cái, hắn mới vội vàng khép miệng lại.
“Ngô phu nhân qua đời đã lâu rồi. . .” Đối phương dán bên tai hắn thấp giọng nói.
“Ách. . .” Biểu tình nam tử liền xấu hổ, vội vàng nói: “Thật có lỗi, Ân lão, tôi không biết. . .”
Cho dù đối phương cũng là nhân vật có thân phận địa vị, nhưng Ân Văn Sinh là kẻ đứng đầu, cho nên không chút nào kiêng nể mà thể hiện rõ cơn giận của mình.
Ân Văn Sinh cau mày nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nói (nhắc) lại. So với ông,Ngô Diệc Phàm thì rộng lượng hơn, cười cười nói: “Không có việc gì, người không biết không có tội .”
Nam tử nói sai vội vàng thay đổi đề tài, mọi người lúc này mới hàn huyên lại.Ngô Thế Huân lơ đãng mà nghe, lặng lẽ nhìn chăm chú bốn phía, tìm kiếm bóng dáng “Người nào đó” ——
Lộc Hàm ngồi trên ghế sa lon ở sân , buồn tới phát chán, liên tiếp ngáp ba cái.
Đây là cái yến hội quỷ gì , còn muốn tiếp tục tới khi nào a? Lộc Hàm nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay , y đã có điểm mệt mỏi, muốn…về nhà quá ~~~
Lộc Hàm thực hối hận khi hôm nay lúc ra khỏi cửa trường không đào tẩu, cho nên mới bị đưa tới đây, còn bị ép thay một thân lễ phục tây trang câu nệ muốn chết, hiện tại ngồi ở đây giống như một thằng ngốc, thật sự là khổ thân!
Y còn đang than thở, một nữ phó cách đó không xa đang sắp xếp thức ăn lại khiến cho y chú ý. Lộc Hàm quay đầu nhìn kỹ, hình như lại là một mỹ nữ khác. Lộc Hàm đang muốn xác nhận, một nam nhân trung niên vóc dáng bụng bia đi tới phía nữ phó kia.
Hai người kia nói nói mấy câu, không biết như thế nào, mặt nữ phó lộ vẻ khó xử. Lộc Hàm thấy nam tử kia đưa cô ra ngoài, nghĩ thầm tên mập mạp kia nhất định sẽ vô lễ với mỹ nữ , xuất phát từ hảo cảm đối với mỹ nữ, y nhiều chuyện đứng lên, đi theo.
Y đi theo hai người tới hoa viên bên ngoài , nơi đó đủ loại hoa cỏ cây cối, hai người đi vào liền mất bóng dáng, Lộc Hàm đang buồn phiền có nên đi tìm hay không, chợt nghe tiếng nói bên cạnh truyền đến.
“Thái tiên sinh. . . Ông không nên như vậy. . .” Một đạo âm thanh xinh đẹp truyền tới.
“Đừng sợ, nơi này không có người tới đâu. . .” Tiếp theo là một giọng nam đáng khinh.
Lộc Hàm phóng nhẹ cước bộ đi qua , ở trong một mảnh cây cối phát hiện mục tiêu.
Tên mập mạp họ Thái kia cầm một cái hộp nhỏ, vòng cổ kim cương bên trong cái hộp ở trong bóng tối lóe ra quang mang xinh đẹp.
“Tiểu mỹ nhân, đây là anh cố ý cho người làm , em có thích không?” Bàn tay mập mạp tiến vào trong quần áo của nữ phó , xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô.
“Nga. . .” Nữ phó tiếp nhận vòng cổ kia, than nhẹ : “Đẹp quá nga. . .”
“Vù vù. . . Em đẹp hơn. . .” Mập mạp cởi y phục của nàng ra, tham lam mà ở trước ngực cô ngửi .
Tiểu nữ phó đem vòng cổ nhét vào trong túi , tựa vào trên thân cây, ngoài miệng nói “Không cần . . .”, nhưng không có thật sự dùng sức đẩy đại đầu heo nằm úp sấp ở trên người mình ra.
Lộc Hàm bị tình cảnh này dọa sợ, không biết có nên nhúng tay vào hay không.
“Thái tiên sinh. . . Nhĩ hảo hư hỏng nga. . . Cắn người ta đau quá. . .” Nữ phó làm nũng nói.
“Hô. . . Hô. . . Vậy em đến cắn anh đi.” Nam tử thuần thục mà cởi quần, lộ ra cái chân đầy lông , còn có một đống lông đen tuyền ngay vật kia.
Người hầu mỹ nữ quỳ xuống trước vật kia, cái đó của đầu heo kia rất nhỏ, cơ hồ đã bị lông che lấp. Mỹ nữ thuần thục mà cầm phân thân của hắn, ngậm dương cụ ngắn nhỏ bắt đầu hút.
Nam nhân thoải mái mà thở dốc , nam cái màu đen ngắn nhỏ mà nhiều nếp nhăn ở trong cái miệng nhỏ nhắn ướt át kiều diễm của mỹ nữ ra vào,
Lộc Hàm nhìn mà ghê tởm muốn nôn. Một mỹ nữ như hoa như ngọc , thế nhưng nguyện ý ngậm một cái lão Nhị vừa già lại vừa béo của nam nhân, cũng chỉ vì được một cái vòng cổ? Rốt cuộc là thế giới này quá điên cuồng hay là mình rất đơn thuần ? Hình tượng mỹ nữ trong lòng liền tan biến, Lộc Hàm tinh thần sa sút đang muốn đi ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro