Part6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

”Vậy sao? Kia chúc mừng các người.” Khẩu khí của y có điểm biến hóa, Ngô Khởi Đình biết y động khí , càng thêm dũng cảm nói: “Cảm tạ anh nga, tuy rằng không biết anh có bao nhiêu thành ý. Anh nhất định là lần đầu tiên nghe chuyện Ngô Thế Huân đính hôn đi? Kỳ thật hôn sự của chúng tôi trước đây đã có rồi, chẳng qua hiện tại mới tổ chức hôn lễ mà thôi.”
”Đúng vậy nga , chúc mừng chúc mừng.” Lộc Hàm thầm nghĩ phải nhanh chuồn thôi
.”Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Chờ một chút.” Ngô Khởi Đình đương nhiên sẽ không buông tha y như vậy.
“Còn có việc gì sao?” Lộc Hàm bắt đầu không kiên nhẫn.
“Không có gì, tôi là nghĩ muốn lấy thân phận vị hôn thê của Ngô Thế Huân , hảo tâm nhắc nhở anh một chút.” Cô vênh váo tự đắc nói: “Từ xưa đến nay, nam nhân có tiền có thế đều là người phong lưu , thích nơi nơi lưu tình, đặc biệt là nam nhân đứng ở đỉnh này , thì không có khả năng chỉ cột vào trên người một nữ nhân , không ít người nam nữ đều ăn, tôi đối với những thứ này hiểu rất rõ.”
Lộc Hàm nghe như vậy cũng không rõ cô muốn biểu đạt cái gì. Chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Tôi nếu lựa chọn Ngô Thế Huân làm trượng phu của tôi, tự nhiên cũng phải biết , nam nhân xuất sắc như Ngô Thế Huân , người yêu thương nhung nhớ hắn so với sao trên trời còn nhiều hơn, tôi sẽ không để ý hắn ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân .”
“Nga, cho nên ?” Rốt cuộc trọng điểm cô muốn nói là gì?   Lộc Hàm càng nghĩ càng nhức đầu.
“Ngô Thế Huân đối đồng tính có hứng thú, tôi không cảm thấy điều này có vấn đề gì, hắn thích kết giao với ai , tôi cũng sẽ không can thiệp. Nếu ngay cả loại bao dung này cũng không có, cũng không đủ tư cách làm một nửa của hắn .” Cô tiếp tục tự lẩm bẩm.
“Cái kia. . . Xin lỗi, nếu cô không nói rõ điều cô muốn nói, tôi phải đi trước . . .” Lộc Hàm uyển chuyển nhắc nhở.
“Điều tôi muốn nói chính là, ” Ngô Khởi Đình ngưỡng chiếc cằm trắng noãn khéo léo , kiêu căng nói: “Anh cho là Ngô Thế Huân hiện tại coi trọng anh, anh chính người hắn yêu sao? Xin anh hiểu rõ một chút, người đặc biệt như Ngô Thế Huân , cũng không dễ dàng động tâm với người bình thường đâu, người xứng cùng hắn đứng chung một chỗ, chỉ có người tiêu chuẩn ngang với hắn thôi.”
Lộc Hàm im lặng nghe xong, rốt cục hiểu rõ , y cũng không phải đầu đá, trả lời lại một cách mỉa mai : ”Đúng vậy a, người có tiêu chuẩn cùng Ngô Thế Huân ngang nhau , cũng chỉ có cô xứng đáng, là ý tứ này đi? Phàm nhân như tôi không có tư cách cùng mấy ngươi như tiên các người đứng cùng một chỗ, vậy cô hiện tại đứng ở đây làm gì? Không sợ thân phận tuột lại , hại cô không được thành tiên sao?”
“Anh. . .” Ngô Khởi Đình bị chọc giận, nói lắp một chút: “Anh. . . Anh đừng tưởng rằng. . . Nghĩ Ngô Thế Huân hiện tại coi trọng anh anh liền kiêu ngạo ! Nam nhân như anh tôi đã thấy rất nhiều, hắn mới không coi trọng anh! Không bao lâu hắn sẽ chán anh thôi !”
Nữ nhân này càng ngày càng kỳ cục , mình lại không làm gì, tại sao phải để nàng sủa bậy a? Lộc Hàm giơ thiệp mời trong tay lên, khinh thường mở miệng: “Cô không phải là nghĩ tôi cùng Ngô Thế Huân có quan hệ gì thân mật, cho nên muốn tới đây đả kích tôi đi? Thật tức cười, tôi ước gì hắn không coi trọng tôi thì có. Chính cô không phải nói cô thật vĩ đại sao, sẽ không can thiệp chuyện của hắn sao? Kia hiện tại tới đây phiền tôi là có ý tứ gì? Tiên nữ đại nhân? Cô thật đúng là không hợp lý nha.”
“Anh. . . Anh. . .” Ngô Khởi Đình không nghĩ tới miệng y lợi hại như vậy, tức giận đến mặt đỏ lên, nói không ra lời.
“Anh cái gì mà anh? Tiên nữ đại nhân nói không được nữa sao?” Lộc Hàm đem thiệp mời ném lại.”Cái gì tiệc đính hôn, tiểu nhân không có tư cách tham gia, một mình tiên nữ đại nhân cô tham gia đi, chúc mừng chúc mừng, chúc các ngươi răng long đầu bạc sinh con trai phát tài nga, cáo từ.”
Lộc Hàm hai tay nắm dây lưng, huýt sáo nghênh ngang mà rời đi.
Đàn vi-ô-lông cùng đàn dương cầm hợp tấu phiêu đãng ở trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ , tốp năm tốp ba thân sĩ thục nữ ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp , chuyện trò vui vẻ. Thức ăn tinh xảo bày đầy trên bàn ăn dài tuyết trắng , cùng một tòa Kim Tự Tháp từ hơn mười cái ly đế cao xây thành, rượu hương vị táo trong chén dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống tản mát ra màu kim hoàng sáng bóng.
Diễn viên của yến hội —— Ngô Thế Huân, mặc ba kiện áo bành tô màu đen , tóc dài tới thắt lưng lấy khăn màu lụa tím buộc lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh lạnh nhạt. Lúc này, hắn đang đi theo ba và ông ngọai , cùng vài tên nam tử khí độ bất phàm tán gẫu.
“Nghe nói Lý công tử đã bắt đầu tiếp quản chuyện của công ty đi ?” Một gã trung niên thân sĩ hỏi.
”Đúng vậy, xin bá bá chỉ giáo nhiều.”Ngô Thế Huân khách sáo nói.
Ông ngọai Ngô Thế Huân không phải không có kiêu ngạo mà xen mồm: “Hắn năm kia bắt đầu tiếp nhận , hơn nữa bắt đầu rất tốt, giúp tôi không ít chuyện.”
Ông khoảng sáu mươi lăm tuổi , mặc dù tóc trắng xóa, nhưng thần tình hồng quang, khí độ bất phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro