Part9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thiết, cậu đã biết, tại sao còn cố ý hỏi tôi?” Lộc Hàm có điểm thẹn quá thành giận.
“Thấy cậu không thật thà mà thôi.” Ngô Thế Huân hỏi ngược lại: “Như thế nào? Hiện tại đã biết chân tướng rồi đi?”
“Hừ. . .” Lộc Hàm nhớ lại cảnh tượng vài giờ đồng hồ trước —— ác! Lại muốn ói ra ~~~ y khó chịu mà che miệng.
“Điều này cũng không có gì kỳ quái .” Ngô Thế Huân thấy thế, lãnh đạm mà nói cho y nghe chuyện xảy ra từ đầu đến cuối:
“Nữ kia chính là nô lệ tình dục của ba tôi , ba của tôi hiện tại ngoạn chán , thấy nàng còn có giá trị lợi dụng, trước hết giữ lại. Đầu heo vừa rồi đắc tội qua ba của tôi, ba của tôi muốn bắt được nhược điểm của ông ta , biết ông ta từ lúc trước đã bắt đầu thèm nhỏ dãi nữ nhân kia, liền tạo một chút cơ hội cho bọn họ, bọn họ liền thông đồng với nhau . Ba của tôi đã có tính toán , bất quá tôi không nghĩ tới hắn lại lợi dụng Tiểu Long đến chụp ảnh.”
Lộc Hàm im lặng nghe xong, thắc mắc giơ tay lên: “Xin hỏi. . .”
“Cái gì?”
“Cái gì gọi là nô lệ tình dục a ? Y đối với cái từ lần đầu nghe được này không hiểu lắm.
“. . .” Ngô Thế Huân trầm mặc một chút, nói: “Chính là nữ nhân chuyên môn cùng hắn lên giường, mặc hắn đùa như thế nào cũng được.”
“Nga. . . Đã biết. . .” Mặt Lộc Hàm liền đỏ lên.
“Còn có vấn đề sao?”
“Không có. . ." Lộc Hàm quay đầu lại nhìn nhìn ngọn đèn trong yến hội.”Chúng ta quay lại đó không?”
“Chờ một chút.” Ngô Thế Huân còn muốn nói chuyện, Lộc Hàm khó hiểu mà nhìn hắn. Hắn dừng một chút, nói: “Cậu có biết yến hội này có ý nghĩa gì không?”
“Không biết.” Lộc Hàm lắc đầu.
“Đây là tiệc đưa tiễn.”
“Nga. . . Tiễn ai a?”
“. . .” Ngô Thế Huân không nói gì.
“Chẳng lẽ là cậu?” Lộc Hàm ngạc nhiên mà chỉ vào hắn.
“Cậu nói thử đi?”Ngô Thế Huân hỏi lại.
“Tôi đâu biết? Nếu như là tiễn cậu thì tốt rồi.” Lộc Hàm không thèm quản miệng nói.
“Vì cái gì lại tốt?” Ngô Thế Huân híp mắt.
Tôi đây là có thể thoát khỏi cậu ! Lộc Hàm nghĩ thầm , nhưng không có can đảm nói ra. Ngô Thế Huân thấy y không nói, lại hỏi: “Cậu rất muốn tôi đi sao?”
“Có đi hay không là chuyện của cậu , liên quan gì đến tôi a?” Lộc Hàm nói thầm.
“Cậu rất chán ghét tôi sao?”
“Không ghét tới mức. . .” Lộc Hàm hàm hồ nói. Tuy rằng trước đó Ngô Thế Huân nói muốn mình làm nô lệ cho hắn, nhưng trên thực tế hắn cũng không có sai khiến mình, thậm chí đối y còn rất tốt nữa. Bất quá hắn luôn hại mình chẳng biết tại sao mà bị nhắm vào, trở thành mục tiêu công kích của mọi người , về điểm ấy, y thật sự không muốn cùng Ngô Thế Huân có quan hệ gì .
“Tới mức gì?” Ngô Thế Huân đem y kéo gần lại một chút, truy vấn.
“Dù sao chỉ là. . .” Lộc Hàm trả lời không được, liền đem lảng sang vấn đề khác : “Cậu không thích tôi, để ý tôi chán ghét cậu làm gì a?”
“Ai nói tôi không thích cậu?”
“Gì?”
“Tôi thích cậu.” Ngô Thế Huân mặt không chút thay đổi, khẩu khí bình thản nói. Lộc Hàm ngây ngốc trong chốc lát, chu miệng làm ra một cái biểu tình khinh bỉ .
“Không tin?” Ngô Thế Huân vốn biết rõ.
“Cậu biết là tốt rồi.” Lộc Hàm hừ nhẹ: “Hơn nữa, cậu thích tôi cái gì? Tôi hình như không có cống hiến cái gì cho cậu đi?”
“Cậu khiến tôi cảm thấy rất thú vị.” Đây là lý do của Ngô Thế Huân.
“Thú vị?” Lộc Hàm liếc mắt một cái.
“Ân, cậu là người đầu tiên vừa mở miệng đã khiến cho tôi cảm thấy thú vị .”
“Vậy cậu hẳn là đi tìm một Tướng Thanh* đi, cái loại người này vừa mở miệng mới thú vị a.” Lộc Hàm phản bác lại , không nghĩ tới gương mặt vạn năm băng sơn của Ngô Thế Huân nở nụ cười.
* Tướng Thanh:một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt .
“Tôi chính là thích cậu như vậy.”
Ác. . .Lộc Hàm ở trong lòng buồn nôn, y hừ nhẹ nói: “Cậu không phải có vị hôn thê rồi sao? Tại sao còn thích tôi?”
“Cậu khi nào thì biết tôi có vị hôn thê?”
“Dù sao cũng đã biết. . .”
“Đây chẳng qua là đám cưới trưởng bối quyết định .”
“Cậu cũng rất thích đi? Bằng không tại sao lại hôn cô ta?”
“. . .” Ngô Thế Huân ngẩn ra.”Cậu khi nào thì nhìn thấy?”
“Dù sao cũng đã thấy .”
“Đó là cô ta chủ động hôn, nế không sẽ không chịu đi. . .” Ngô Thế Huân giải thích.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tóm lại cậu đã có đối tượng , nên an phận một chút.”
“Nếu tôi không có đối tượng, cậu sẽ chấp nhận tôi sao?” Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi.
“A?”
“Tốt lắm, nếu cậu chấp nhận tôi, tôi sẽ đi bỏ hôn ước.” Ngô Thế Huân nói một câu như vậy , cũng không biết là thật hay giả. Nhưng Lộc Hàm cũng không muốn gặp phiền toái.
“Không đáng, cậu hãy hảo hảo kết hôn đi. . .”
“Không phải kết hôn, là đính hôn, tùy thời có thể hủy bỏ.”
“Này không tốt a.” Lộc Hàm khẩn trương lên, y tình nguyện cùng Ngô Thế Huân không quan hệ.”Làm người phải giữ lời hứa chứ. . .”
“Này không có gì, thời điểm trưởng bối nhà tôi trẻ tuổi cũng đính hôn qua mười tám lần, vị hôn thê tùy thời có thể thay đổi.”
“Không. . . Không phải chứ. . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro