Văn án 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngươi cho là nói như vậy có thể thoát được sao?”
“Đụng vào người khác đừng nghĩ có thể đi như vậy!”
Nhóm hộ hoa sứ giả* như trước không chịu bỏ qua, Lộc Hàm vì cầu thoát thân, thốt ra:
*hộ vệ , bao che , vệ sĩ
“Tôi thật sự có việc gấp ! Ngày mai tôi ở trường học, tùy tiện các ngươi đối phó tôi như thế nào đều được!”
Mỹ nhân vẫn không hé răng chậm rãi mở miệng : “Đây chính là cậu nói.”
Đúng vậy… Đúng vậy…” Lộc Hàm ngơ ngác mà đáp lại. Nghĩ thầm mỹ nữ xinh đẹp như vậy , âm thanh như thế nào lại trầm thấp như giống đực vậy a?
“Để y đi đi.” Mỹ nhân hạ lệnh.
Nhóm người hầu chần chờ nói: “Ngô Thế Huân, liền để y đi như vậy sao?”
“Ừ, tôi xem tiểu tử này ngày mai chắc sẽ không đến trường học…”
Bọn người kia còn muốn dây dưa tới khi nào? Lộc Hàm mắt thấy thời gian đã không còn kịp , bất chấp mở miệng: “Tôi là Lộc Hàm khối hai, nhà ở đường Bạch Thạch 32 số 508! Nếu tôi không đến trường học, các ngươi hãy tới nhà của tôi tìm tôi! Được rồi chứ?”
Mỹ nhân lẳng lặng nghe xong, vẫy vẫy bàn tay trắng nõn .”Được rồi, đi đi.”
Nhóm người hầu ngoan ngoãn mà nhường đường cho Lộc Hàm.
“Cảm ơn .” Lộc Hàm ôm quyền , nhanh như chớp chạy ra đại môn trường học. Giờ phút này, đầu óc y đều là muốn chạy về nhà xem phim hoạt hoạ, một chút cũng không nghĩ tới ngày mai sẽ nhận trừng phạt gì…
Hôm sau Lộc Hàm lưng đeo túi sách, thần thanh khí sảng mà đi ra khỏi nhà, y vừa mới bước ra cửa cầu thang, đã bị một trận trước mắt dọa sợ.
Ba chiếc xe cao cấp màu đen xa xỉ, đứng vài tên nam sinh tuấn mỹ, đầu lĩnh đúng là nhóm”Mỹ nữ” ngày hôm qua Lộc Hàm đụng vào .
Lộc Hàm biết phiền toái sắp ập xuống mình , không thể tưởng tượng được đối phương không đợi y tới trường học, trực tiếp đến cửa nhà đón người. Bất quá, thời điểm Lộc Hàm nhìn đến đồng phục nam sinh”Mỹ nữ” mặc trên người giống mình, trong óc liền nổ một cái.
“Lộc Hàm, còn nhớ rõ cậu ngày hôm qua nói cái gì không?” Tiếng nói tiểu mỹ nhân khàn khàn đem Lộc Hàm đang dại ra tỉnh lại.
“Ách… Vâng…” Người kia cư nhiên là nam ?
“Tốt lắm, tôi hiện tại tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cậu chính là nô lệ thứ 26 của ta.” Ngô Thế Huân hất cằm tuyên bố.
“Gì?” Lộc Hàm giương miệng.
“Tôi đã kêu hiệu trưởng đem cậu đến khối của tôi rồi, từ nay về sau, cậu sẽ ở bên cạnh tôi, tùy thời chấp hành mệnh lệnh của tôi, không được có ý kiến khác .”
“Gì?” Âm thanh Lộc Hàm đề cao tám bậc.
“Lấy túi sách.” Ngô Thế Huân trực tiếp đem túi sách ném qua .
Lộc Hàm ngây ngốc mà tiếp nhận, nhưng vẫn không kịp phản ứng: “Cái kia… Xin hỏi cậu đang nói cái gì…”
“Lên xe.” Ngô Thế Huân đi đến cửa xe, một nam sinh lập tức mở cửa cho hắn.
“Cậu chờ một chút a… Nô lệ thứ 26 là có ý gì? ?” Lộc Hàm hỏi, hai gã nam sinh bỗng dưng vọt đến phía sau y, một tả một hữu mà bắt lấy y.
“Cậu… Cậu hiện tại rốt cuộc muốn tôi làm gì a? ?”
“Yên tâm, cậu rất nhanh sẽ biết.” Ngô Thế Huân lần đầu ở trước mặt y tươi cười, bất quá, hào quang tà ác trong mắt của hắn lóe ra , làm cho trên người Lộc Hàm nổi lên từng trận hàn ý.
Y rốt cục phát hiện, mình thật sự rất xui xẻo…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro