Part1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
Phòng học khối tám năm hai to như vậy chỉ có hai mươi bảy học sinh, người so với lớp khác thiếu gần một nửa. Hơn nữa tối quỷ dị chính là, khối này tuyệt đối là khối của hòa thượng ! Bên trong nửa nữ sinh cũng không có!
Lộc Hàm mờ mịt nhìn lão sư môn Anh ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt , thật sự không hiểu giờ phút này mình vì cái gì lại ngồi ở chỗ này. Trước đó y có hỏi qua lớp trưởng thoạt nhìn có chút thiện lương kia, đối phương nói cho y biết, khối này là đặc biệt vì Ngô Thế Huân mà có, hơn nữa chọn lựa một ít đệ tử có tướng mạo vào, tựa như thái tử thư đồng thời cổ đại vậy.
Nói tới đây,  Lộc Hàm liền khó hiểu , mình có tài đức gì trở thành thư đồng a? Lúc ấy lớp trưởng giải thích là “Cậu bộ dạng hảo thôi, Ngô Thế Huân liếc mắt một cái liền coi trọng cậu ” .
Y biết mình là một mỹ nam tử , Lộc Hàm đắc ý nghĩ, bất quá y tuyệt không nghĩ muốn tới hầu hạ thái tử, trọng điểm là, chương trình học của khối này toàn bộ là của cấp ba, chỉ có Lộc Hàm lớp 11 lao lực lắm mới hiểu được . Vì cái gì tiến độ của bọn họ lại hơn so với các khối khác nhiều như vậy, mình tại sao cũng như vậy… Lộc Hàm đầu liền đau đớn.
Nhịn nửa ngày, rốt cục chờ tới tiếng chuông tan học , hôm nay là đại kết cục của “Người máy chiến sĩ” , Lộc Hàm dọn dẹp túi sách liền bước đi.
“Đứng lại.” Hai chữ không nhanh không chậm từ phía sau bay tới, trước mặt Lộc Hàm lập tức xuất hiện hai người, ngăn trở đường đi của y.
Lộc Hàm cứng ngắc mà quay đầu lại, đối với lệnh của mỗ “Hoàng đế” nói: “Hôm nay không phải tôi trực nhật a…”
“Cầm túi sách, đi.” Ngô Thế Huân lời ít mà ý nhiều đem túi sách bỏ vào tay y , ưỡn ngực đi qua mặt y.
“Từ từ , tôi nói…” Lộc Hàm còn muốn phản kháng, lại bị vài tên “Hộ hoa sứ giả” của Ngô Thế Huân kẹp ở giữa, bất đắc dĩ bị bọn họ đẩy về phía trước.
“Uy! Các ngươi đừng đẩy tôi nữa được không?” Lộc Hàm lảo đảo theo sát ở phía sau Ngô Thế Huân, cơ hồ cầm không được túi sách trong tay .”Rốt cuộc muốn đi đâu a? Tôi muốn về nhà a ~~~” ô ô ô, không về sẽ không xem được đại kết cục a !
“Đi về nhà tôi học.” Ngô Thế Huân ngắn gọn nói.
“Tôi về nhà làm là được rồi.”
“Không được.” Ngô Thế Huân bá đạo mười phần.”Về nhà của tôi.”
“Cầu cậu để tôi trở về đi ~~” Lộc Hàm nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, còn có ba phút là bắt đầu rồi ~~y lo lắng kêu lên: “Tôi phải về nhà xem TV !”
“Cái gì TV?”
“Người máy chiến sĩ cao Z, hôm nay là đại kết cục a!”
“…” Biểu tình ngây dại trên mặt  Ngô Thế Huân khó có được lộ ra, bất quá không đến mấy giây liền khôi phục.
“Không được về.” Hắn bình thản nói xong, tiếp theo lãnh khốc xoay người bước đi.
“Uy… ! Xin cậu thương xót ~~~ hôm nay là đại kết cục a ~~~” Lộc Hàm kháng nghị không có hiệu quả, bị đẩy mạnh vào trong xe limousine của Ngô Thế Huân.
Cửa xe phanh đóng lại, xe rít một cái chạy đi. Lộc Hàm ghé vào trên cửa kính xe kêu thảm thiết:
“Để tôi xuống xe a —— “
“Không tranh cãi , Người máy chiến sĩ cao Z là kênh nào chiếu?” Âm thanh Ngô Thế Huân truyền đến.
“Kênh bốn!” Quảng Vĩ Đông phản xạ có điều kiện trả lời.
Đô! Ngô Thế Huân bấm cái điều khiển trong tay, một cái TV siêu mỏng từ trần xe chậm rãi hạ xuống. Lộc Hàm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn,Ngô Thế Huân lại bấm bấm điều khiển vài cái, TV mở lên, bấm tới kênh bốn. Thời gian rất đúng, vừa lúc khúc đầu của Người máy chiến sĩ .
“Oa!” Hai mắt Lộc Hàm nhất thời sáng lên, bổ nhào vào phía trước TV.
Người máy chiến sĩ trên TV ở trong không gian vũ trụ nổ súng với nhau, tia laser không ngừng bắn ra, Lộc Hàm nhìn không chuyển mắt.
“Muốn uống gì không?” Ngô Thế Huân đi tới tủ lạnh nhỏ phía trước. Lộc Hàm lắc lắc đầu, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm màn hình.
Bộ dáng này của y rất là thú vị, Ngô Thế Huân vừa uống nước chanh vừa nhìn.
Hai mươi phút rất nhanh qua đi, hình ảnh nam diễn viên hôn mê trên màn hình TV qua đi, người máy cùng tàu chiến bay xa, cuối cùng chỉ còn một tinh cầu màu lam, Ngay sau đó, chữ “Hoàn” tự xuất hiện.
“Cái gì? Cứ như vậy hết?” Lộc Hàm hô to cực kỳ tục.”Mẹ nó chẳng lẽ còn phải ra tập tiếp theo? Phải đợi tới khi nào a?”
“Đã đến.”
“Gì?” Lộc Hàm quay đầu lại , mới phát hiện xe đã ngừng lại.
“Đã đến.” Ngô Thế Huân lặp lại.
“Đến đâu?” Lộc Hàm tiến đến trước cửa kính xe , vừa thấy liền hoảng sợ. Một tòa cung điện siêu cấp đứng sừng sững ở trước mặt.”Nơi này là…”
“Nhà của tôi.” Ngô Thế Huân bình thản trả lời, một gã nam tử trung niên thân tây trang đi đến cửa xe , thay hắn mở cửa. Cửa xe bên kia của Lộc Hàm cũng được một gã nam phó mở ra .
Lộc Hàm đeo trên lưng là túi sách của mình . Trong tay còn ôm túi sách của Ngô Thế Huân , nơm nớp lo sợ mà xuống xe.
Phía sau xe là một suối phun rất lớn, ở giữa là tượng đá hình Hy Lạp . Phía trước xe là một loạt cầu thang, thông qua hai phiến cửa gỗ cao lớn mở ra .
Nhóm người hầu mặc y phục chỉnh tề chia làm một hàng nam nữ, đứng ở hai bên cầu thang cung kính chờ bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro