Part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại phô trương này, Lộc Hàm chỉ thấy qua trên TV, y cả kinh khép miệng lại.
“Đi thôi.” Ngô Thế Huân dẫn đầu đi lên cầu thang.
Bước trên chiếc thảm rượu màu đỏ, xuyên qua hành lang dài xanh vàng rực rỡ , lại đi lên cầu thang xây từ đá cẩm thạch , đi đến một nửa, liền thấy một đám người khác đi xuống.
Nam nhân đi đầu một thân tây trang màu xám đen , đại khái khoảng ba mươi lăm tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, bộ dạng vô cùng đẹp trai. Ngô Thế Huân thấy đối phương, nhẹ giọng hô: “Ba.”
Ngô Diệc Phàm hơi hơi nâng đầu, đáp: “Đã trở lại?”
Lộc Hàm sửng sốt , người nam nhân này trẻ tuổi như thế, cư nhiên là ba của Ngô Thế Huân ? Không nói còn tưởng rằng là đại ca của hắn chứ! Bất quá diện mạo hai người không giống nhau lắm, Ngô Thế Huân là âm nhu tuấn mỹ, hơn nữa để tóc dài, cảm giác có điểm nữ khí. Phụ thân hắn cả người đều là khí phách, còn mang theo một tia tà ác .
Ngô Diệc Phàm không có liếc mắt nhìn đứa con một cái, liền đi qua bọn họ .
Thoạt nhìn, phụ tử bọn họ quan hệ cũng không thân mật nhiều, Lộc Hàm nghĩ, bất quá kia cũng không phải chuyện của y.
Ba người lại quẹo qua vô số hành lang gấp khúc, rốt cục đi vào phòng của vị đại thiếu gia kia —— chính xác mà nói, là một cái phòng so với gia đình bình thường còn rộng rãi hoa lệ hơn .
Lộc Hàm đang vì trang hoàng xa hoa bên trong mà sợ hãi , một người hầu gọi là Mã Hạo Lương phía sau lướt qua y, còn không khách khí mà đụng vào y một cái.
“Đừng chặn đường được không?”
“Cái gì chứ…” Lộc Hàm vuốt vuốt bả vai bị đau, đi theo bọn họ vào thư phòng ở trong gian phòng .
Ba người ngồi xuống cái bàn dài bên cạnh, Ngô Thế Huân mở máy tính trên mặt bàn ra , tự bản thân làm việc. Lộc Hàm còn chưa hiểu mình tới đây làm cái gì, Kim Chung Nhân cao ngạo kia thân thủ về phía y: “Đưa túi sách đây.”
Lộc Hàm lập tức đem túi sách của Ngô Thế Huân trình lên, Kim Chung Nhân thuần thục từ trong túi sách lấy ra sách bài tập của Ngô Thế Huân , vùi đầu bắt đầu làm bài tập .
“A? Cậu giúp hắn làm a?” Lộc Hàm ngạc nhiên hỏi.
“Liên quan gì tới cậu? Cậu làm của cậu đi!”
Ngô Thế Huân đang chuyên tâm gõ bàn phím, sau một lúc lâu Lộc Hàm nhìn chăm chú bọn họ, bỗng nhiên thần bí kề sát vào Kim Chung Nhân hỏi: “Nguyên lai Ngô Thế Huân là giả thông minh a? Ngay cả bài tập cũng không biết làm?”
“Cậu nói bậy bạ gì đó?” Kim Chung Nhân tức giận nói: “Ngô Thế Huân sớm đã thi qua đại học , hắn muốn làm ăn quản lý gia tộc, mới không có thời gian rãnh làm cái loại bài tập của tiểu hài tử này.”
“Đã thi đỗ đại học ? Kia tại sao còn muốn học trung học a?”
“Bởi vì việc làm ăn của Ngô Thế Huân là ở trong nước, đại học Ngô Thế Huân thi được lại là nước ngoài , để tiện cũng chỉ có thể chịu thiệt một chút, trước học xong trung học đã.” Kim Chung Nhân nói rất rõ ràng mạch lạc.
“Kia cũng chỉ cần học đại học trong nước thôi, so với trung học tự do nhiều lắm mà.”
“Tiêu chuẩn đại học trong nước thấp như vậy, Ngô Thế Huân sẽ học sao?”
“Hừ… Khinh thường đại học nước mình như vậy a? Tiêu chuẩn trung học không phải thấp hơn sao?”
“Đó là bởi vì…” Kim Chung Nhân đang muốn nói,  Ngô Thế Huân không nhanh không chậm mà thêm vào một câu:
“Bởi vì nam nhân trong đại học rất xấu.”( hờ hờ =.= )
Lộc Hàm cùng Kim Chung Nhân sửng sốt, kinh ngạc mà quay đầu nhìn hắn, Ngô Thế Huân không tái để ý đến bọn họ, tiếp tục chuyên chú mà nhìn màn hình máy tính .
Kim Chung Nhân nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ với Lộc Hàm : “Cậu đừng phiền Ngô Thế Huân làm việc được không!”
“Thiết…” Lộc Hàm hừ nhẹ , chán đến chết mà cúi đầu làm bài tập. Bên trong gian phòng khôi phục im lặng, chỉ nghe thấy âm thanh Ngô Thế Huân gõ bàn phím cùng ấn chuột.
Lộc Hàm bên này , làm bài tập , dần dần bắt đầu sầu mi khổ kiểm . Y ngẩng đầu nhìn, hai người kia đều đang làm việc, Lộc Hàm khó xử mà dùng bút bi gãi đầu, tựa hồ đang minh tư khổ tưởng*.
*minh tư khổ tưởng : suy nghĩ sâu xa.
Kim Chung Nhân trong vòng mấy phút liền làm hảo bài tập toán học, hắn thật cẩn thận mà đem sách bài tập cất kỹ, lại cầm lấy một cái khác.
Lộc Hàm trái lo phải nghĩ, sau một lúc lâu, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Cái kia, Kim Chung Nhân cùng học a…”
Kim Chung Nhân liếc mắt trừng y một cái: “Tôi gọi là Kim Chung Nhân!”
”Đúng vậy a, Kim Chung Nhân cùng học, tôi muốn hỏi cái này một chút …” Lộc Hàm đem vở của mình đưa qua:
“Đề này làm như thế nào a?”
“Ngay cả đề đơn giản như vậy cậu cũng không làm được" Kim Chung Nhân lườm y một cái.
“Đây là đề cấp ba mà? Trước đó tôi cũng chưa học qua.” Lộc Hàm có điểm oán giận nói, Ngô Thế Huân bên kia liếc mắt nhìn y một cái.
“Này lão sư hôm nay có dạy a!” Kim Chung Nhân hạ giọng.
“Nhưng tôi nghe không hiểu a… Cậu dạy tôi một lần được không?”
“Tôi tới nơi này cũng không phải dạy bài tập cho cậu.” Kim Chung Nhân điệu bộ nói.
“Làm gì máu lạnh như thế a? Mọi người cùng học một chút thôi.”
“Tôi mới…” Kim Chung Nhân đang muốn cự tuyệt, Ngô Thế Huân bỗng dưng hướng Lộc Hàm vươn tay.
“Cho tôi xem.”
Lộc Hàm sợ run một chút, lập tức cầm lấy vở đưa qua cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro