Part3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Này.” Lộc Hàm chỉ cho y xem.
Ngô Thế Huân nhìn một chút, cầm lấy bút ở trên vở sàn sạt viết.
“Thay thế thể thức này, là có thể làm .” Hắn vừa giải đề vừa nói .
“Nga…” Lộc Hàm không khỏi đối hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, vốn nghĩ hắn là cái loại đại thiếu gia xem mình như trung tâm, không nghĩ tới còn thẳng thắn giúp người khác như vậy.
Hơn nữa, nhìn gần như vậy, người này vẫn là xinh đẹp không tỳ vết . Làn da trong trắng hồng hào. Mềm mại đến như có thể vắt ra nước, lông mi vừa dài vừa cong, một đầu tóc dài mềm mại lóe nhiều điểm sáng bóng, bộ dáng một chút nam tử nên có cũng không có.
A, trên người hắn cư nhiên có mùi, tuy rằng nghe rất hảo, bất quá đại nam nhân cư nhiên còn xài nước hoa, rất ghê tởm đi?
“Cậu làm gì?” Ngô Thế Huân ngẩng đầu, Lộc Hàm bỗng dưng mở mắt ra, nguyên lai y muốn nghe rõ ràng mùi hương kia, không tự giác mà tiến đến trên vai Ngô Thế Huân.
“Ách… Thực xin lỗi…” Lộc Hàm xấu hổ ôm bài tập đem về chỗ ngồi.
Lộc Hàm ngồi ở cái bàn hình tròn, thần tình hoang mang mà nhìn xung quanh. Ngô Thế Huân ngồi đối diện y chuyên chú gõ máy tính, trong thư phòng to như vậy , chỉ có hai người bọn họ.
Ngô Thế Huân thấy y không động thủ làm bài tập nữa, bình thản ngẩng đầu hỏi: “Có đề nào không biết làm à?”
“Ách? Không có…” Lộc Hàm ngơ ngác trả lời.
Ngô Thế Huân nhìn y một cái, lại cúi đầu làm việc của mình . Lộc Hàm không được tự nhiên mà cầm lấy bút làm bài tập, nghĩ thầm hôm nay như thế nào chỉ có một mình y tới hầu hạ vị thiếu gia này ? Trước đó có Kim Chung Nhân ở đây, tuy rằng y cũng không thích cái người kia, nhưng ít ra cũng có người nói chuyện với y, lúc này chỉ còn hai người y cùng Ngô Thế Huân, cảm thấy không khí rất kỳ quái.
Lộc Hàm ngồi yên trong chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại đô đô đô.
“A?” Y nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, không hiểu âm thanh này là từ đâu truyền đến .
Ngô Thế Huân bên này không nhanh không chậm mà gõ cái bàn trước mặt, cái gì đó từ mặt bàn mở ra, một cái bộ đàm dưới cái nhìn chăm chú của Lộc Hàm đang cứng lưỡi đưa lên.
“Chuyện gì?” Ngô Thế Huân hỏi.
Trong bộ đàm truyền đến một đạo âm thanh nữ tính ngọt ngào: “Đại thiếu gia, điểm tâm đã đưa tới, cần tôi đưa vào không?”
“Không cần, để tôi cho ngươi lấy vào.” Ngô Thế Huân tắt bộ đàm đi, quay đầu đối Lộc Hàm nói: “Đi thôi.”
“A? Nga…” Lộc Hàm ngoan ngoãn mà rời chỗ ngồi, đi ra thư phòng, tới trước của phòng.
Cửa mở ra một cái, Lộc Hàm nhìn nữ phó xinh đẹp ngoài cửa , ngây dại.
Da thịt trắng noãn , khuôn mặt búp bê , cộng thêm một bộ ngực siêu cấp đầy đặn , quả thực chính là cô gái xinh đẹp từ trong tranh châm biếm ra a! Lộc Hàm kìm lòng không được mà nhìn chằm chằm đối phương. Không nghĩ tới trong nhà Ngô Thế Huân còn cất giấu mỹ nhân như thế, nhưng … Cũng là người hầu , thật đáng tiếc a!
“Ngài khỏe, đến, đây là vì ngài cùng đại thiếu gia chuẩn bị .” Mỹ nữ người hầu tươi cười khả ái nói, đem khay giao cho y, trên khay bày điểm tâm cùng nước trái cây kiểu dáng Âu Tây tinh xảo .
“Ách… Cám ơn.” Lộc Hàm đỏ mặt tiếp nhận.
Nữ phó hướng y hơi hơi cúi, bộ ngực to nhẹ nhàng lay động , Lộc Hàm nhìn mà mạnh nuốt nước miếng. Thẳng đến khi đối phương đi xa cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Âm thanh quỷ mị của Ngô Thế Huân bất ngờ không kịp đề phòng mà từ phía sau lưng bay tới: “Cậu thích loại hình này sao?”
“Ô oa ~!” Lộc Hàm hoảng sợ, khay trong tay suýt nữa rớt xuống, may mắn Ngô Thế Huân nhanh tay lẹ mắt mà một tay chụp lấy.
Lộc Hàm xoa nhẹ ngực, oán giận nói: “Không cần không nói một tiếng mà đi ra sau lưng người khác được không? Sẽ hù chết người đó.”
Ngô Thế Huân trong mắt lóe ra quang mang quỷ dị, nhưng trên mặt như trước không chút biểu tình, hắn tiếp nhận khay, tùy tay để ở một bên,Lộc Hàm đang chuẩn bị đi vào trong thư phòng, đột nhiên bị hắn từ phía sau ôm lại, song song ngã vào trên ghế sa lon.
“Làm… Làm gì ? !” Lộc Hàm bị đặt ở phía dưới đối phương, chưa kịp định hồn mà quay đầu lại hỏi, vừa chuyển đầu, môi bỗng dưng bị ngăn chặn.
“Ô…” Ngô Thế Huân cắn nuốt lời lẽ của y , đầu lưỡi giảo hoạt từ hàm răng đang khép lại của Lộc Hàm tiến vào , dùng sức quấy đảo .
“Ô… Uy!” Lộc Hàm đang muốn kêu hắn dừng tay, không nghĩ tới đối phương lại thật sự “Động thủ” , Ngô Thế Huân hôn môi không đủ, hai tay bắt đầu cởi bỏ quần áo Lộc Hàm , một tay thâm nhập vào áo, một tay kia lại vói vào trong quần chíp của y!
A a a! Người này làm gì a? ! Lộc Hàm lớn như thế chưa từng bị đối đãi như vậy, sợ tới mức tam hồn không thấy bảy phách, chỉ theo bản năng liều mạng phản kháng.
Ngay tại lúc quần của y sắp bị cởi ra. Tiếng đô đô đô của điện thoại lại vang lên.
Ngô Thế Huân rất nhanh liền dừng tay, hắn từ trên người Lộc Hàm đang thở hổn hển như trâu đứng lên, cầm lấy ống nghe điện thoại trước sô pha. Bình tĩnh hỏi : “Chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro