Part4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm lôi kéo quần áo lui đến một bên, mơ hồ nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của quản gia Trần Tân : “Đại thiếu gia, Ngô tiểu thư tìm ngài .”
“Ừ, kêu cô ấy ở chòi nghỉ mát chờ tôi . Ngô Thế Huân bỏ điện thoại xuống, quay đầu đối mặt với vẻ mặt đề phòng cuả Lộc Hàm : “Cậu trước làm bài đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
Cách nói chuyện của người này còn một bộ đúng lý hợp tình , giống như sắc lang vừa nãy muốn cởi quần áo người khác không phải hắn , Lộc Hàm căm giận bất bình nghĩ, bất quá không có can đảm nói ra.
Ngô Thế Huân không đợi y kịp phản ứng, chỉnh sửa lại quần áo có chút hỗn độn , tao nhã thong dong mà ly khai phòng.
Lộc Hàm ngồi tại chỗ yên lặng một lát, nghĩ thầm : mẹ nó, mình tại sao phải nghe lời của hắn a? Chẳng lẽ còn phải đợi hắn trở về tiếp tục làm chuyện hạ lưu với mình sao? Tuy rằng rất sợ ngày mai tới trường học sẽ bị trả thù, nhưng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ qua thôi, mặc kệ nó! Lộc Hàm lạc quan nghĩ.
Y nhảy dựng lên, chạy vào trong thư phòng đem đồ đạc của mình thu thập xong, vỗ vỗ mông bước đi .
Lộc Hàm mới vừa đi tới cầu thang, một gã người hầu thấy y liền chủ động hướng y chào hỏi: “ Lộc thiếu gia, ngài phải về sao?”
“Ách… Đúng vậy.” Lộc Hàm có điểm chột dạ đáp, dù sao mình chưa được Ngô Thế Huân cho phép liền tự tiện rời đi .
“Ngài có muốn ta an bài cho ngài một chiếc xe không?” Người hầu hết sức cung kính hỏi.
“Ha ha… Không… Không cần, cám ơn.” Lộc Hàm cười cười nói xong, lòng bàn chân dính đầy mồ hôi chạy đi, chuồn mất. Đang muốn hướng tới đại môn , một thân ảnh lơ đãng mà xẹt qua khóe mắt . Lộc Hàm lập tức quay đầu nhìn lại —— dáng người ưởng trước vểnh sau kia, không sai , là người hầu mỹ nữ đưa điểm tâm vừa nãy!
Người hầu mỹ nữ vừa cúi thấp đầu vừa đi, bộ dáng giống như bụng đầy tâm sự . Lộc Hàm xuất phát từ tò mò, bất tri bất giác mà đi theo.
Y theo đối phương quẹo vài cái, đi vào một hành lang mặt tường là cửa sổ sát đất, đối diện ngoài cửa sổ là hoa viên Ngô gia ,trong hoa viên đủ loại hoa cỏ. Bên ngoài bầu trời đầy rặng mây đỏ, bóng của cảnh vật ngoài cửa sổ hiện lên chiếc thảm trên mặt đất.
Lộc Hàm đi theo bóng người hầu dưới mặt đất , bỗng dưng nhìn thấy một nửa hình tròn tràn đầy hoa văn . Y quay đầu nhìn nhìn, không nhìn không sao, vừa nhìn liền giật mình.
Tới gần ngoài cửa sổ sát đất là một vườn hoa hồng, nở đầy hoa hồng màu vàng cùng màu đỏ , cách vườn hoa hồng không xa là một chòi nghỉ mát kiểu Châu Âu xinh đẹp , nửa nóc chòi nghỉ mát hình tròn là điêu khắc , mặt trên che kín hoa văn xinh đẹp , bất quá đây không phải là trọng điểm.
Khiến Lộc Hàm giật mình chính là đôi nam nữ ở trong chòi nghỉ mát hôn môi , một người trong đó chính là Ngô Thế Huân.Lộc Hàm xoay lại theo dõi người hầu mỹ nữ, xoay người ghé vào cửa sổ sát mặt đất.
Y dùng lực híp mắt nhìn ra xa, miễn cưỡng nhìn thấy Ngô Thế Huân là mở to mắt , bộ dáng rất lạnh lùng.
Nhưng cô gái kia mặc áo liền váy màu vàng nhạt phi thường nhập vai, hai tay chẳng những ôm chặt thắt lưng đối phương , toàn bộ thân mình cũng ngã theo, xem ra là cô chủ động.
Tình huống này cùng lúc Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân cường hôn hoàn toàn tương phản, tích cực chủ động vừa nãy là Ngô Thế Huân.
Người này, không phải thích nữ nhân sao? Tại sao còn muốn động tay đông chân với mình ? Lộc Hàm trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Y sửng sốt một lúc lâu, mới tự nhủ nói: “Thật là, như vậy làm gì a.”
Lộc Hàm xoay người, cúi đầu vội vàng bước đi.
Sáng sớm trở lại phòng học, Lộc Hàm lập tức phát hiện không thích hợp.
Nhóm “Phi tử” trong hậu cung mỗi người giống như mất đi động lực , mỗi người ngồi ở vị trí của mình, trong lúc đó cũng không nói chuyện với nhau , hoàn toàn không có sức lực của ngày thường.
Lúc thời điểm tới tiết thứ nhất, Lộc Hàm mới biết là xảy ra chuyện gì, bởi vì hôm nay ”Bệ hạ” của bọn họ không có đi học.
Tuy rằng rất ngạc nhiên cái tên kia chưa bao giờ đến trễ vì cái gì hôm nay lại vắng mặt, bất quá Lộc Hàm cũng không dư hơi mà thắc mắc, nghĩ thầm không học thì không học, cùng y một chút liên quan cũng không có.
Bất quá, đang ở trong hậu cung , không muốn cùng Ngô Thế Huân liên quan là không có khả năng .
Tiết thứ hai vừa xong, lão sư liền tuyên bố: “Tốt lắm, chương trình học hôm nay dừng ở đây, mọi người thu thập xong là có thể xuất phát.”
Trong phòng học vang lên tiếng hoan hô nho nhỏ , động tác nhóm nam hài lập tức vội vàng thu thập túi sách —— trừ bỏ Lộc Hàm còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
“Kim Nhân, sao lại thế này a?” Y thần tình mờ mịt hỏi Kim Chung Nhân ngồi cách vách với y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro