Part4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi gọi là Kim Chung Nhân!” Kim Chung Nhân nghiến răng nghiến lợi sửa lại.
”Đúng đúng a…” Lộc Hàm ngây ngốc, hỏi: “Lão sư nói cái gì có thể xuất phát?”
“Cậu thế nhưng không biết?” Kim Chung Nhân một bộ chuẩn bị tức giận.
“Biết cái gì?”
Kim Chung Nhân nước miếng tung bay khiển trách: “Từ hôm nay trở đi, Ngô Thế Huân phải đi tham gia trận đấu cỡi ngựa, cậu thân là một phần của khối chúng tôi, cư nhiên đối với chuyện của Ngô Thế Huân tuyệt không quan tâm!”
“Vừa rồi không có người nói cho tôi biết, tôi làm sao biết a…” Lộc Hàm chẳng hề để ý bỉu môi nói: “Hơn nữa, hắn tham gia trận đấu liên quan gì tới chúng ta?”
Kim Chung Nhân quả thực bị y chọc tới không thở được.”Cậu … tôi cũng không muốn nói với cậu ! Cậu căn bản không có tư cách vào khối tám năm hai của chúng tôi!”
“Tôi cũng không muốn vào a.” Lộc Hàm vô tội nói.
Kim Chung Nhân đang muốn mắng tiếp, một học sinh khác chạy tới cửa .
“Hai người các ngươi còn đang làm cái gì đó? Xe đang chờ kìa .” Lớp trưởng tuấn mỹ đi trước hướng bọn họ hô.
“Nga! Đến đây.”Kim Chung Nhân vội vàng đeo cặp lên lưng.
Lộc Hàm kéo cước bộ theo ở phía sau: “Cái kia… tôi có thể không đi không a… ?”
“Ai muốn cậu đi !” Kim Chung Nhân khinh bỉ, trưởng lớp lại nói:
“Cậu nhất định phải đi, Ngô Thế Huân đem cậu an bài ngồi ở vị trí thứ nhất a .”
“Ai…” Lộc Hàm nhận mệnh theo sát ra ngoài.
Xe buýt xa hoa ở cửa trường học, đưa đoàn người bọn họ đến địa điểm trận đấu cỡi ngựa —— một sân ngựa chỉ có hội viên mới có thể vào.
Bởi vì không phải cuối tuần, người xem trong sân ngựa cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn là nhóm phu nhân cùng thiên kim tiểu thư cả ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết tiêu tiền .
Nhóm nam sinh đẹp trai Lộc Hàm bọn họ vừa tiến vào, lập tức đưa tới một trận xôn xao, đặc biệt là các tiểu thư trẻ tuổi , liền trao đổi với nhau về bọn họ.
Nhóm mỹ nam tử ngồi vào hàng có tầm nhìn tốt, chỉ đơn độc Lộc Hàm được an bài ở chỗ ngồi VIP, đầu tiên là bị ánh mắt ghen tị của nhóm nam hài đâm vào lưng lạnh cả người, sau đó lại bị ánh mắt ái mộ của nhóm nữ nhân nhìn chăm chú khiến toàn thân nóng lên.
Ngô Thế Huân chết tiệt này, tại sao lại an bài y ngồi ở cái chỗ này chứ! Định trêu cợt y có phải hay không! Lộc Hàm ở trong lòng mắng to đầu sỏ hại mình trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Radio trong sân ngựa vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng , khán giả rất tự giác mà yên tĩnh lại.
Bản tràng là trang phục vũ bước thi đơn tái, vị tuyển thủ dự thi thứ nhất cưỡi ngựa lên sân khấu , hắn đầu đội mũ đen, thân áo bành tô, chân mang giày da, tuy rằng bộ dạng không suất, nhưng phong độ thì vẫn có.
Kỵ thủ cưỡi ngựa, chạy quanh vòng , lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng lui về phía sau. Nhóm trọng tài nghiêm túc nhìn, đặt bút viết viết, khán giả còn lại là vừa nhìn vừa trao đổi.
Lộc Hàm tự biết không có tiêu chuẩn thưởng thức loại ngoạn ý của xã hội thượng lưu này , ngáp dài, y hoàn toàn không rõ cưỡi một con ngựa vớ vẫn có ý nghĩa gì.
Liên tiếp ba kỵ thủ, Lộc Hàm cơ hồ đã muốn ngủ. Thời điểm y chuẩn bị lặng lẽ gục xuống ngủ một chút, vị tuyển thủ thứ tư lên sân khấu , thính phòng vang lên tiếng tán thưởng cùng tiếng hoan hô nho nhỏ . Lộc Hàm thẳng thắt lưng nhìn lại ——
Dưới chiếc mũ màu đen là khuôn mặt anh tuấn mà cao quý, toàn bộ thân thể thon dài bị lễ phục màu đen che đậy, da giày đen lóe nhiều điểm sáng bóng. Vị tuyển thủ này xấp xỉ tuổi Lộc Hàm bọn họ, là người dự thi suất nhất.
Lộc Hàm nghe thấy các tiểu thư phía sau nghị luận :
“Phác Xán Liệt vẫn đẹp trai trước sau như một a, hy vọng năm nay hắn có thể được quán quân đi.”
“Tuy rằng tôi cũng rất muốn Phác Xán Liệt thắng, nhưng có Ngô thiếu gia ở đây, hẳn là không tới phiên hắn đi?”
“Đúng vậy, thực lực của Ngô thiếu gia đạt tới bốn sao quốc tế mà, tuyển thủ nghiệp dư căn bản không có biện pháp chống lại hắn.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy , Phác thiếu gia tuy rằng cũng là một người giỏi mọi thứ tinh thông , nhưng mỗi lần gặp Ngô thiếu gia đều chỉ có thể đứng thứ hai.”
“Hai người bọn họ đối đầu với nhau , Phác thiếu gia nhất định rất hận Ngô thiếu gia đi?”
“Chưa hẳn đâu, nghe nói nhà bọn họ quan hệ lâu đời, nói không chừng cảm tình tốt lắm nha…”
Lộc Hàm biết Ngô thiếu gia trong miệng các nàng nhất định là chỉ Ngô Thế Huân , không nghĩ tới tên kia lợi hại như vậy. Phải xem hắn biểu diễn như thế nào.
Phác Xán Liệt kia thuận lợi hoàn thành trận đấu , tiêu sái rời đi. Ba vị tuyển thủ phía dưới liên tiếp lên sân khấu, người cuối cùng , đương nhiên là người hấp dẫn nhất, đại thiếu gia Ngô gia .
Ngô Thế Huân đem tóc dài cột lại, một thân sĩ tiêu chuẩn kỵ mã , cưỡi tuấn mã đen tỏa sáng lên sân khấu, cùng dĩ vãng thiếu một chút nữ khí, hơn vài phần nam khí.
“Ngô Thế Huân cố lên a…” Nhóm người hầu của Ngô Thế Huân nhỏ giọng khích lệ, Lộc Hàm ngồi ở hàng đầu rất không nể tình mà ngáp một cái to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro