Chap 14+15+16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở công ty mệt mỏi cả ngày, ra khỏi cửa, vốn định gọi tài xế chở, thế nhưng nhìn đường phố buổi tối phồn hoa rực rỡ, không khỏi muốn một mình yên lặng dạo bộ, liền tiêu sái đi dọc theo ven đường trở về, bóng lưng thương tâm Chung Nhân rời đi, cậu có thể vĩnh viễn sẽ không quên, Lộc Hàm a, ngươi thay lòng đổi dạ rồi. Nghĩ đến Ngô Thế Huân, khóe miệng bất giác lại cười, hắn nhất định đang ở nhà chờ cậu trở về, liền bước nhanh hơn.

Thế nhưng, dần dần Lộc Hàm phát hiện không an toàn, nhìn chiếc bóng dưới ngọn đèn kia phát hiện có người đang theo mình, cậu nhíu nhíu mày, chạy về phía trước, đến một bức tường thì mũi đột nhiên bị người che, ngửi thấy được mùi thuốc mê liền ngã xuống.

Thế Huân đứng ở trên sân thượng nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Lộc Hàm, muốn gọi điện thoại cho cậu, lại sợ cậu đang bận, mình sẽ bị giáo huấn liền ủy khuất ghé vào lan can, con mắt cứ như thế nhìn cửa, qua nửa giờ không nhúc nhích, đột nhiên điện thoại của Thế Huân rung lên, tưởng Lộc Hàm, vội vã hưng phấn chạy tới, nhìn màn hình hiển thị tên thư kí Lâm, thất vọng bắt máy: "Vâng?"

"Là Ngô Thế Huân tiên sinh phải không?"

"Ân, đúng vậy."

"Ngài có thể giúp ta tới nhà tổng giám đốc được không? Tối nay tự ngài ấy trở về, ta vừa gọi điện thoại muốn xác nhận một chút tổng giám đốc đã về đến nhà hay chưa, thế nhưng điện thoại kêu mà không ai bắt, điện thoại di động cũng không gọi được!"

"Cậu ta về khi nào?" Thế Huân trong lòng có dự cảm không lành.

"Hơn hai giờ trước tổng giám đốc đã ly khai, ngài không có gọi tài xế chở, là tự mình đi." Thư kí Lâm trả lời.

"Cái gì? Hơn hai giờ trước vì sao ngươi bây giờ mới gọi điện thoại xác nhận, ngươi làm thư kí kiểu gì thế không biết?" Thế Huân bất an mà trở nên táo bạo, cắt đứt điện thoại. Mặc thêm áo khoác liền ra khỏi nhà, đến trước nhà Lộc Hàm, nhìn bên trong tối mù mịt, chắc chắn là không có ai, lại dọc theo ven đường tìm kiếm nhưng cũng không thấy bóng dáng cậu, ngồi trở lại trong xe, suy nghĩ xem Lộc Hàm có thể đi đâu, phải rồi, "Phi ", hay là đi tới chỗ đó, chạy ô-tô tới thì thấy một bảng chữ to lớn ngoài cửa 【 quán bar tu sửa, tạm ngừng hoạt động 】, cũng không ở chỗ này sao?

Vậy rốt cuộc đi đâu vậy? Vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một chỗ, phải chăng là Ngô Phàm! Mình làm nhiệm vụ này đã hai tháng rồi, phải chăng Ngô Phàm không chờ được mà đã động thủ? Trong tay nắm chặt tay lái, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Ngô Phàm, bắt tay trên nắm cửa, nhưng chậm chạp không dám mới, rốt cục hạ quyết tâm, giật cửa đi vào.

Ngô Phàm ngồi ở nơi cao nhất, nhìn người từ cửa đi vào, đáy mắt chợt lóe lên phẫn nộ nhưng lại bị tiếu ý che lấp: "Ngươi rốt cục cũng tới a!" Ngô Thế Huân vốn còn không tin, nhưng nhìn cái kiểu cười của Ngô Phàm liền xác định là hắn đã bắt Lộc Hàm."Ngươi đã làm gì Lộc Hàm?" Lửa giận từ đáy lòng Thế Huân dâng trào.

"Không có gì? Chỉ mời hắn đến ' Chích ' và ' Ly ' chơi một vòng? ?" Ngô Phàm vẫn duy trì hình dạng bất cần đời.

"Cái gì? Ngươi sao có thể đưa cậu ta đến nơi đó? Cậu ta chịu được sao?" Thế Huân kích động rống lên,

"Ta thấy xương cốt hắn không tồi a, đến bây giờ còn chưa có chết, "

"Ngươi là đồ cầm thú, " Thế Huân nói xong muốn xông lên, lại bị mấy tên vạm vỡ bên người chế phục, không thể động đậy,

Ngô Phàm cười càng thêm quỷ dị, đứng dậy đi xuống, cầm trong tay một chiếc điều khiển từ xa, đi tới trước mặt Thế Huân nói rằng: "Ngươi có muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của Lộc Hàm không, ta đã nghe lâu như vậy rồi, cũng có chút chán, thôi thì cho ngươi nghe thử vậy!"

Nói xong liền lấy ra một máy bộ đàm quay đầu ra lệnh: "Đổ nước! !" Theo tiếng nước đổ vang lên là một tiếng hét thảm thiết, Thế Huân cả người run lên, thanh âm ấy xác thực là Lộc Hàm, lệ khóe mắt không khỏi chảy xuống, nắm chặt nắm tay, mạnh bạo thoát khỏi tay hai tên thủ vệ, hướng Ngô Phàm giáng một cú đấm, Ngô Phàm hiển nhiên không nghĩ tới Ngô Thế Huân lại có sức mạnh lớn như vậy, khóe miệng rất nhanh xuất hiện tơ máu, cười nhạt, nhìn người trước mắt cả người tản mát ra lệ khí, trong mắt có dư vị không tên,

bên tai Thế Huân vẫn vọng tiếng kêu thảm thiết của Lộc Hàm, lại nhìn mặt Ngô Phàm đang cười liền cầm lấy thanh đoản đao bên hông hướng hắn đâm tới, vốn tưởng rằng hắn sẽ né, thế nhưng hắn dĩ nhiên cứ đứng ở đó bất động, Thế Huân vốn dùng lực rất mạnh, cho dù cố dừng nhưng thanh đao vẫn đâm thẳng vào trong người Ngô Phàm, máu dần dần nhiễm đỏ y phục hắn,

Thế Huân luống cuống, hắn dĩ nhiên đả thương anh trai mình, thanh đao trong tay rơi xuống, lui từng bước về phía sau, không dám nhìn mắt Ngô Phàm: "Xin. . . Xin lỗi, ngươi vì sao không né?". Ngô Phàm ôm ngực nhìn Thế Huân chỉ cười, quỳ rạp trên mặt đất, mắt nửa mở nửa khép nhìn Thế Huân thật lâu, rốt cục, run rẫy lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, cố sức ném tới dưới chân Thế Huân, khẽ mở đôi môi đã nhạt màu: "Đi đi, đây là chìa khóa!" Thế Huân mừng rỡ nhặt chìa khóa dưới chân lên, xoay người không thấy mắt Ngô Phàm, hắn hiện tại chỉ nghĩ cứu Lộc Hàm, Lộc Hàm mới là người hắn yêu nhất.

Ngô Phàm té trên mặt đất nhìn bóng lưng Thế Huân chạy càng xa, trong lòng không khỏi đau khổ, nhíu nhíu mày, vết thương rất đau, thế nhưng lòng còn đau hơn, Ngô Thế Huân a, vì sao ngươi lại không thể nhìn ta một chút, ta chết hay sống ngươi không quan tâm sao? Trong mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, cuộn mình nằm trên mặt đất, hắn cũng là người, hắn cũng sẽ đau lòng, người em trai hắn yêu hơn hai chục năm nay căn bản là không yêu hắn, đây là chuyện tàn nhẫn có thực, Ngô Phàm, ngươi là ác ma, ngươi đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, đời này đừng vọng tưởng nữa Thế Huân sẽ yêu ngươi——- Vậy kiếp sau, ta không làm chuyện xấu, ta cũng không làm anh trai ngươi, ngươi có thể yêu ta không?

Thế Huân chạy một mạch tới mật đạo trong tầng hầm, xung quanh có một cái cửa nhỏ, nhìn yên tĩnh lặng lẽ nhưng bên trong lại bị Ngô Phàm biến thành một nơi ma quỷ, hít một hơi thật sâu xoay người vào ' Ly '.

Vừa đi vào, từng luồng hàn khí cứ nhắm vào mặt Thế Huân phả tới, Thế Huân run rẫy rùng mình, ôm chặt lấy thân mình, nghĩ đến Lộc Hàm mà hắn yêu thương nhất còn ở bên trong chịu lạnh mà bước nhanh hơn, bên trong ' Ly ' nhiệt độ dưới 0°C, quả thực lạnh như nam cực.

Thế Huân đi vòng quanh tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Lộc Hàm, hơi trong miệng thở ra gặp nhiệt khí liền tụ thành băng. Bên trong ' Ly ' đá lạnh rất nhiều, khối nào cũng giống nhau nên tạo thành một đài thành vững chắc, Thế Huân bình thường đều tới nơi này cho nên rất quen thuộc địa hình.

Lộc Hàm nửa tỉnh nửa mê tựa người trên tấm sắt, cơ thể cuộn mình thành một đống, thực sự rất lạnh, rất muốn nhắm mắt lại để ngủ quên đi không bao giờ tỉnh lại nữa, thế nhưng cậu lại không thể, cậu còn có điều muốn nói với Thế Huân, cậu còn chưa nói lời yêu với hắn, cho nên cậu không thể ngủ, phải đợi Thế Huân tới.

Cắn chặt môi, mượn đau nhức để giảm bớt cơn buồn ngủ, nhưng đầu ngày càng nặng, khung cảnh trước mắt cũng nhìn không rõ, Lộc Hàm vội vàng cắn môi cho máu chảy, nhưng vẫn không thể chống lại được cơn buồn ngủ.

Thế Huân a, ta hình như không thể đợi được tới khi nói lời yêu với ngươi nữa rồi, nếu như, ta nói là nếu như, chúng ta thực sự không thể gặp lại nhau nữa, cũng xin ngươi đừng bao giờ quên có một người tên Lộc Hàm đã từng rất yêu rất yêu ngươi, nếu có kiếp sau, ta nguyện bên ngươi mãi mãi.

Lộc Hàm chậm rãi di chuyển thân thể, lấy răng cắn đầu ngón tay, máu đỏ tươi rơi trên nền băng lạnh, cố nén cơn lạnh thấu xương, cau mày viết hai chữ 【Lu? Xun】 trên mặt băng. Thế nhưng máu vừa chạm vào nước liền hòa tan, Lộc Hàm bất đắc dĩ, viết lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như trước là hòa tan.

Lộc Hàm viết đi viết lại, máu hòa nước tạo thành một vùng băng đỏ tươi, Lộc Hàm thay đổi nơi viết, cậu không thể từ bỏ, cho dù máu có chảy hết, cậu cũng muốn trước khi chết nói cho Thế Huân rằng cậu yêu hắn.

Tay Lộc Hàm đã tái nhợt, mọi thứ trước mắt tựa hồ đã biến thành màu bóng tối, rốt cục trên một mặt băng khô ráo viết được những lời từ sâu thẳm con tim, cậu mệt mỏi quá rồi, tựa luôn ở khối băng mà thở phì phò.

Đột nhiên, phảng phất nghe thấy được tiếng Thế Huân đang gọi, cậu nở nụ cười, Thế Huân a, ngươi rốt cục cũng tới, nhưng ta muốn ngủ rồi, nhìn chữ trên mặt băng, đó là điều duy nhất ta muốn nói với ngươi, xin hãy nhớ kĩ được không? Nói liền muốn nhắm mắt lại, nhưng bị ai kia đánh mà sực tỉnh, mở mắt ra, thật là Thế Huân!. "

Lộc Hàm, Lộc Hàm, ngươi đừng ngủ a, tỉnh dậy có được hay không?" Thế Huân yêu thương ôm Lộc Hàm vào trong ngực, cơ thể Lộc Hàm lạnh như băng, ngay cả trên lông mi cũng lưu một tầng băng mỏng, môi càng trắng bệch đến đáng sợ.

Cảm giác được người trong lòng giật mình, Thế Huân nhẹ nhàng buông cậu ra, thấy Lộc Hàm đưa tay giơ lên chỉ hướng về phía trước, môi mấp máy nhưng phát không ra âm, theo phương hướng ngón tay cậu chỉ nhìn qua, thấy được trên mặt băng một dòng chữ đỏ tươi, lệ trong nháy mắt từ viền mắt Thế Huân bừng lên, quay đầu đem Lộc Hàm ôm chặt hơn, tựa hồ là muốn nhập hai cơ thể lại làm một, đem đầu chôn trong tóc Lộc Hàm, trong miệng thì thào: "Ngốc, ngươi thật ngốc, ta cũng yêu ngươi, ta cũng thực sự rất ngươi ~"

Lộc Hàm nghe Thế Huân nói lời nói, đáy mắt sáng như pha lê, cố sức ngẩng đầu, nỗ lực nhích về phía tai Thế Huân, mở miệng nói rằng: "Nhớ kỹ... vĩnh viễn..." Lời nói chậm rãi chưa hết liền nhắm mắt lại, tâm nguyện đã hoàn thành rồi, bây giờ thực sự có thể ngủ rồi, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống trên mặt băng khô lạnh phút chốc biến thành một viên thủy tinh sáng lấp lánh ,

Lộc Hàm không có một tia tiếc nuối, bởi vì Thế Huân – người mà cậu yêu nhất – cũng yêu cậu, cho dù chết cũng là chết ở trong lòng Thế Huân, nếu như nói tiếc nuối điều gì, đó chính là cậu không thể bên cạnh chăm sóc Thế Huân cả đời, cậu hận mình vì sao không gặp Thế Huân sớm một chút, chí ít, bọn họ có thể bên nhau thêm một chút thời gian, cũng đủ cho ký ức cả đời cậu —–



Lộc Hàm sau khi được Thế Huân cứu ra vẫn cứ ngủ mãi không tỉnh, cậu được đưa vào bệnh viện vào chuyển vào cân bằng nhiệt độ, bác sĩ nói hàn khí trong cơ thể cậu rất nặng, nhiệt độ bên ngoài căn bản không thể duy trì nhiệt độ bình thường của cơ thể, cho nên phải chạy nhiệt độ nhận tạo trong phòng kín.

Thế Huân cũng cứ như vậy mỗi ngày đứng ở ngoài tấm cửa thủy tinh lẳng lặng nhìn Lộc Hàm, vừa đứng được mấy tiếng, bảo bối mà hắn chờ đợi đột nhiên mở mắt ra, cười với hắn: "Yên tâm, ta không sao đâu!". Thế nhưng đợi một tuần rồi, Lộc Hàm vẫn nằm ở trên giường bệnh, phảng phất như chưa từng tới thế giới này.

Đây là ngày thứ tám, Thế Huân rốt cục cũng nhận được thông báo của bệnh viện rằng Lộc Hàm có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lộc Hàm, Thế Huân liền xoay người chạy ra ngoài định mua chút gì đó để ăn, bởi vì bác sĩ nói chỉ cần cân bằng nhiệt độ thì cơ hội tỉnh lại là rất cao, bảo bối của hắn ngủ lâu như vậy, mỗi ngày đều là truyền nước biển duy trì thể lực, chờ cậu tỉnh lại, nhất định sẽ rất đói cho nên cần chuẩn bị.

Đi một mình trên hành lang bệnh viện, bây giờ đã là buổi tối rồi, cho nên ít người qua lại, ngoại trừ mấy hộ sĩ trực đêm thỉnh thoảng đi ngang qua, Thế Huân giương mắt nhìn về phía trước, đường nhìn lại đột nhiên bị dừng lại, đó là —— quản gia nhà mình? Thế Huân ngẩn ra, hắn sao lại gặp ông ấy ở chỗ này? Từ khi phát hiện hắn là một sát thủ, vị quản gia ấy vẫn che chở hắn, dứt khoát không ly khai, thế nhưng ngày hôm nay vì sao lại xuất hiện chỗ này?

Thế Huân nghi hoặc đi lên phía trước, cúi người tôn kính chào hỏi, dù sao cũng là người duy nhất quan tâm mình tự sau khi bố mẹ qua đời, là tri ân của Thế Huân, hỏi: "Bác tới giờ này có chuyện gì không?". Quản gia thấy Thế Huân mà mình chăm sóc vẫn tôn kính mình như ngày nào, vui mừng cười cười, giơ tay lên vỗ vỗ vai Thế Huân, nói rằng: "Tốt, tốt, tiểu thiếu gia của lão đã trưởng thành rồi a, là một nam tử hán rồi! !"

Dừng một chút, thu hồi dáng cười trên mặt, tiếp tục nói rằng: "Thế Huân a, lão lần này trở về, vốn định là quay về đến thắm cháu và Ngô Phàm thiếu gia, thế nhưng, cho lão hỏi vì sao Ngô Phàm thiếu gia lại bị thương nằm viện như vậy?" Quản gia nói mỗi chữ mỗi câu đều rơi vào trong lòng Thế Huân, Ngô Phàm bị thương rất nặng sao? Mình rõ ràng đã dừng lực, sao còn có thể thương nặng như vậy?

Nắm chặt tay, gian nan mở miệng nói: "Xin lỗi, vết thương của anh ấy là cháu làm" Quản gia vốn định hỏi lại thế nhưng thấy biểu tình tự trách mình của Thế Huân, cũng không nói gì nữa, khẽ thở dài một cái, thì thầm: "Đến thăm anh ấy đi, tại phòng 1106." —"Vâng!"

Do dự trước cửa phòng bệnh của Ngô Phàm thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm mở cửa, trong phòng không có bật đèn, mơ màng âm thầm, lẽ nào đã đi ngủ rồi? Vậy ngày mai trở lại, vừa mới chuẩn bị xoay người, liền thấy ngoài sân thượng có tia sáng hiện lên, làm sát thủ, Thế Huân đã quen với những tia sáng lóe qua, là —— dao găm, vội vã vọt tới sân thượng, quả nhiên thấy Ngô Phàm đang ngồi ở trên xe đẩy, cầm trong tay một thanh dao găm, Thế Huân đoạt lấy dao, đem giấu ở phía sau, quay xe đẩy người quát: "Ngô Phàm! Ngươi đang làm cái gì? !"

Trong bóng tối thấy không rõ biểu tình của đối phương, Thế Huân chỉ nghe thấy Ngô Phàm cười nhạt một tiếng: "Ngươi cho rằng ta muốn tự sát? A, vì ngươi? Đáng sao? Ngô Phàm ta không có ngốc như vậy, " hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: "Sai, ta ngốc thật! Bởi vì ta ngốc mới có thể yêu em trai của mình, Ngô Thế Huân a, ngươi biết ta đã bao lần tự thôi miên mình quên đi chúng ta là anh em, chúng ta căn bản không biết nhau, ta cũng chưa bao giờ yêu ngươi, thực sự là buồn cười, ta Ngô Phàm dĩ nhiên lại thích em trai mình a, ngươi Ngô Thế Huân vì sao lại là em trai của ta. . . Vì sao..."

Ngô Phàm nói không có thanh âm, truyền đến cũng chỉ có tiếng hắn nức nở, Thế Huân ngơ ngác đứng ở đó nghe Ngô Phàm nói xong những lời này, nói không đau lòng là giả, dù sao cũng là anh trai mình, muốn cúi người xuống an ủi hắn, nhưng lại không có chút dũng khí nào, chỉ có thể cứng ngắc đứng ở đó, qua một hồi lâu, Ngô Phàm rốt cục ổn định tâm trạng, ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, nói: "Biết dao găm kia làm gì không?"

Thế Huân sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng, lấy dao găm từ phía sau ra, không chút do dự đặt trên cánh tay mình quẹt một đường, máu tươi rất nhanh chảy ra, Thế Huân nhíu nhíu mày, chịu đựng đau nhức nói câu: "Như vậy được rồi chứ?" Ngô Phàm nhìn tay Thế Huân, không nói gì, chỉ là gật đầu, ý bảo hắn có thể đi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro