Chap 20+21+22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm cuối cùng buông lỏng Thế Huân ra, để hắn đi, nhìn bóng lưng đi ngày càng xa, lòng có thể nào không đau? Loạng choạng trở lại bên giường, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chung Nhân, mình thực sự da mặt rất dày a, rõ ràng mình đã nói với Chung Nhân chỉ có thể là bạn bè, nhưng hiện tại lại vô sỉ gọi hắn xin giúp đỡ, Lộc Hàm a, ngươi còn có tâm không? Ngươi hiện tại lại muốn thương tổn một người nam nhân, sự tồn tại của ngươi, hẳn là điều bất đắc dĩ lớn nhất. .

Lòng miên man suy nghĩ, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm: "A lô? Lộc Hàm ca, là ngươi sao? Sao gọi điện thoại?" Chung Nhân không chỉ là vui mừng mà còn rất khẩn trương, trong thanh âm lại có một tia run, Lộc Hàm cắn cắn môi, do dự hồi lâu rốt cục mở miệng nói: "Chung Nhân a, ta là Lộc Hàm, ngươi, có thể giúp ta một chuyện được không? ..." . Lần này, phải ra đi thật rồi.

Thế Huân trở lại phòng bệnh thì thấy vắng vẻ, ngực mạnh căng thẳng, dự cảm không tốt chạy đi tìm, trà sữa trong tay đổ xuống trên mặt đất, Thế Huân xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, gặp được hai hộ sĩ đang quét rác hình như là muốn thanh lý phòng bệnh, kéo một người trong đó hỏi: "Bệnh nhân phòng bệnh này sao lại biến mất?"

Hộ sĩ kia bị Thế Huân dọa đến ngây ngẩn cả người, thoạt nhìn hồ sơ bệnh lý liền nói, "Cái kia, tiên sinh ngươi nói bệnh nhân phòng này sao? Hắn vừa mới ly khai, có người giúp hắn làm thủ tục xuất viện, ngài chẳng lẽ không biết sao?" 【 Xuất viện rồi? ! 】 Thế Huân buồn cười nghe hộ sĩ trả lời, mình vừa mới ly khai không bao lâu thì Lộc Hàm đã xuất viện rồi? "Xin hỏi là ai giúp hắn làm thủ tục xuất viện?" Thế Huân lại hỏi.

"Ngạch, cái này ta không rõ lắm, tiên sinh ngươi tự mình đến quầy tiếp tân kiểm tra đi." Hộ sĩ nói xong liền mở cửa chuẩn bị đi vào dọn dẹp phòng bệnh, nhưng hộ sĩ khác vẫn đứng ở đó muốn nói thêm: "Tiên sinh, ngài muốn hỏi là ai giúp bệnh nhân phòng này làm thủ tục xuất viện phải không? Cái này ta biết, là tổng tài công ty ATN, là hắn tới làm thủ tục, thực sự rất đẹp trai a, hắn gọi là Kim Chung Nhân! Bệnh nhân phòng này thực sự là may mắn, dĩ nhiên quen biết một mỹ nam như vậy..."

Hộ sĩ kia nổi máu mê trai, Thế Huân nghe 3 chữ Kim Chung Nhân xong thì thần kinh hoàn toàn tan vỡ, vì sao là hắn? Lộc Hàm a, ngươi muốn xuất viện có thể tới tìm ta a, ta mới là người đàn ông của ngươi, vì sao muốn tìm cái tên Kim Chung Nhân kia? Ngực lại ủy khuất, bước ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời chiều chầm chậm buông xuống, Lộc Hàm của ta, ngươi rốt cuộc ở nơi nào, ta có nên đi tìm ngươi không? Ngươi chọn Chung Nhân mà bỏ lại ta, có đúng hay không ta đã rời khỏi lòng của ngươi?

Không biết thế nào, rõ ràng còn chưa có bắt đầu đi tìm, cảm giác mất mát trong ngực ngày càng nặng, ép tới khiến Thế Huân thực sự mệt mỏi, hắn không muốn nghĩ chuyện kia, chỉ là, Lộc Hàm thực sự không có cho hắn cảm giác an toàn. Thở dài nặng nề, cố lấy lại tinh thần, ngực tuy có chút không xác định, nhưng vẫn muốn đi tìm thử, có thể, Lộc Hàm còn đang chờ hắn a !

Thế nhưng, vì sao bao vây người của hắn, hết lần này tới lần khác là Kim Chung Nhân, đối với nam nhân này, Thế Huân thực sự không tin có thể đoạt được Lộc Hàm từ tay hắn, làm sao đây?.

Thế Huân dưới mạng lưới tình báo rất nhanh tìm được địa chỉ nhà Kim Chung Nhân, chạy ô-tô một mạch tới đó đã nửa đêm rồi, nhìn biệt thự cao lớn trước mắt, nhìn nhìn lại hàng bảo vệ trước cửa, cắn răng, vô luận thế nào cũng phải liều mạng, phải cứu Lộc Hàm ra.

Đi tới gần cửa, quả nhiên đã bị bảo vệ chặn lại,

"Xin lỗi, không có sự cho phép của tổng tài ngài không thể vào!"

"Tổng tài các ngươi đoạt người của ta, để ta đi vào! !" Thế Huân tận lực vẫn duy trì lãnh tĩnh hồi đáp.

"Không được, tổng tài vừa mới phân phó, đêm nay bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, ngài hãy trở về đi!"

Thế Huân thấy hắn không cho mình đi vào, cũng không có kiên trì, nắm tay đấm hắn một phát trên mặt, người nọ bị Thế Huân đột nhiên đánh tới mà ngẩn cả người, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần, vồ tới Thế Huân, mấy bảo vệ khác thấy bên này có đánh nhau liền cùng nhau ra chặn Thế Huân lại, mấy người này hiển nhiên đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ có thể nói ngang ngửa Thế Huân.

Đột nhiên có một người đánh vào tay Thế Huân, Thế Huân kêu rên, đụng đến vết thương rồi, lần trước trước mặt Ngô Phàm đâm vào cánh tay, đến bây giờ còn chưa có lành, lại bị người đánh mạnh như thế, máu rất nhanh chảy ra, cắn chặt môi, làm sát thủ đã nhiều năm, Thế Huân nhún chân dồn lực rồi bật lên cao, xoay người tung cước bộ vị của một tên, nam nhân kia hét một tiếng rồi ngã xuống,

Thế Huân tiến lên lấy điều khiển từ xa trong túi hắn, định chạy đến mở cửa, nhưng vừa mới chuẩn bị đi vào, phía sau bị một khúc côn đánh tới, chấn động đau đớn, chân mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, toàn thân đều đau nhức, lấy tay chống đỡ từ mặt đất đứng lên, không biết bảo vệ từ chỗ nào chui ra đông như kiến, Thế Huân tuyệt vọng, nhiều như vậy hắn đánh thắng được sao!

Trời bỗng nhiên đổ mưa xuống, càng đổ càng mạnh, xúc cảm lạnh lẽo khiến Thế Huân tỉnh lại. . . Không thể từ bỏ, bảo bối của hắn còn ở bên trong, bản thân sao có thể nản lòng? Lắc đầu, lợi dụng mưa trơn lao đầu chạy, nhưng bảo vệ lại bắt được hắn, không cho hắn động đậy, Thế Huân cũng giãy không ra, chỉ có thể khàn giọng hét lên: "Lộc Hàm, Lộc Hàm... Ngươi ở bên trong không? Đi ra có được hay không? Ta là Thế Huân a, ta tới cứu ngươi đây, ngươi đi ra a, Lộc Hàm ——" tiếng hòa cùng mưa vang vọng, nhưng như trước không thấy bóng người Lộc Hàm, thanh âm Thế Huân bị mưa vùi dập đến đau lòng.

Bảo vệ lôi Thế Huân đi ra, ném vào trong mưa, Thế Huân đã không còn sức lực, máu trên cánh tay hòa vào mưa tạo thành một vùng đỏ tươi, nước mưa kiêu kỳ mang hơi lạnh chui vào lòng hắn, Thế Huân thở hổn hển, cuộn mình trên mặt đất, mặc cho mưa xối xả hành hạ.

Đột nhiên một tia sáng xuất hiện, Thế Huân mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy có người đi tới, là Lộc Hàm sao? Đợi người tới gần, Thế Huân mới nhìn rõ, thì ra không phải Lộc Hàm, là Ngô Phàm. Chẳng sao, Thế Huân đột nhiên rất muốn cười, thực sự có chút châm chọc, người mình yêu nhất không có tới, mà là anh trai mình,

"Thế Huân a, ngươi không sao chứ, mau đứng lên a, sao lại đến nơi đây náo loạn?" Ngô Phàm đỡ Thế Huân từ trong mưa dậy, hoàn toàn không có hình tượng lạnh lùng thường ngày, trong mắt lộ vẻ yêu thương. Thế Huân bị hắn gọi tỉnh, nhếch miệng nói: "Ca, nhanh đi cứu Lộc Hàm, hắn ở bên trong, nhanh đi cứu hắn có được hay không? Ca, ta xin ngươi..."

Ngô Phàm nghe Thế Huân nói, ngực khó tránh khỏi khó chịu, không có lên tiếng, ra lệnh cho bảo vệ đưa hắn vào trong xe, còn mình bung dù đi tới cả biệt thự, quay mấy nam nhân nói rằng: "Có thể gọi tổng tài các ngươi ra đây một chút không? Nếu không, ngươi đi vào chuyển lời một chút, nói hắn giao một người tên là Lộc Hàm ra đây!" Mấy người bảo vệ hiển nhiên bị ngữ khí của Ngô Phàm dọa, gật đầu xoay người vào cửa.

Trên lầu hai của biệt thự, Lộc Hàm đứng sau rèm của cửa sổ nhìn xuống, cắn chặt môi nhìn tình cảnh phía dưới, cậu vẫn đều đang nhìn, từ khi Thế Huân đến bây giờ vẫn quan sát, lòng thực sự như dao cắt đến khó chịu, muốn liều lĩnh lao ra ôm lấy hắn, thế nhưng cậu hiện tại đã không còn tư cách nữa, là mình buông tay trước tiên a,

phía sau đột nhiên truyền đến nhiệt độ, quay đầu chỉ thấy Chung Nhân từ phía sau ôm lấy mình: "Có muốn hay không xuống xem thử? Đã náo loạn lâu như vậy rồi, vừa cũng có người truyền lời bắt ta đem ngươi giao ra." Lộc Hàm nghe hắn nói, không lên tiếng, chỉ là lệ rơi như mưa ngoài trời,

Chung Nhân thở dài, nhẹ nhàng buông Lộc Hàm ra, thuận tay cầm y phục khóa trên người Lộc Hàm, tiếp tục nói rằng: "Tự mình xuống xem đi, hắn sẽ không bỏ cuộc đâu, tự mình kết thúc đi!" Lộc Hàm nhìn Chung Nhân, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, do dự một hồi, cuối cùng gật đầu, xoay người đi xuống lầu. Chung Nhân nhìn bóng lưng Lộc Hàm, mặc niệm nói: "Đi đi , kết thúc đi, cho dù lòng của ngươi không ở trên người ta, chỉ cần người còn là tốt rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro