Chap 26+27+28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thế cũng đã trôi qua hơn một tháng rồi, thế giới này cũng không bởi vì Lộc Hàm và Ngô Thế Huân chia tay mà trở nên tiêu điều, tất cả như trước xoay chuyển không ngừng.

Khi Kim Chung Nhân chạy tới nhà Lộc Hàm, Lộc Hàm đã bỏ đi, khoảng không vắng vẻ trong căn biệt thự vốn đã hoang tàn, trên bàn có một tờ giấy, Chung Nhân cầm lấy tờ giấy, mặt trên viết: 【 Chung Nhân a, ta muốn ra đi một thời gian, để ta có thể lẳng lặng tìm lại con người mình, đừng tìm ta, ta sẽ chăm sóc mình như mình đã từng làm, tha thứ cho ta không thể giữ lời hứa ở bên cạnh ngươi, thực sự xin lỗi, chúng ta kiếp sau của kiếp sau nữa nếu có gặp nhau ta sẽ thực hiện, bởi vì kiếp sau ta đã có một dự định, ngươi không thể làm gì khác hơn là đợi thêm một kiếp nữa. Còn có chuyện công ty phiền ngươi giúp ta để ý một chút, một số văn kiện quan trọng ta đều để phía sau giá sách, những chỗ này ngươi hẳn là biết đến, thực sự không cần gọi điện thoại cho ta. Đến tận đây, ta mong muốn chúng ta có thể là bạn bè thôi. 】———— Lộc Hàm đã bỏ đi thật rồi.

Ngơ ngác nhìn chữ trên tờ giấy, Chung Nhân câm lặng, Lộc Hàm a, ngươi thực sự tuyệt tình vậy sao, ngay cả kiếp sau cũng không muốn cho ta sao? Rõ ràng ta là người đầu tiên gặp ngươi, cái tên gọi Ngô Thế Huân kia thực sự tốt vậy sao? Kiếp sau của ngươi cũng không thể cho ta sao? Ta cũng yêu ngươi như vậy, thực sự rất yêu ngươi, lấy tay bưng kín hai mắt, không cho lệ rơi xuống, Kim Chung Nhân ngươi ở bên ngoài hô phong hoán vũ, bây giờ thành cái gì đây? Vì một người nam nhân mà khóc sao? Thế giới này, thực sự đều thay đổi, mà những sự biến đổi này đều chỉ là vì một người, chính là ngươi —— Lộc Hàm! !

Kim Chung Nhân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đờ đẫn, hắn đang phân vân suy nghĩ muốn gặp tên nam nhân tên Ngô Thế Huân kia một lần, thế nhưng gặp mặt rồi có thể nói cái gì đây? Nói Lộc Hàm bỏ đi? Nói Lộc Hàm là của Kim Chung Nhân ta? Vò rối tóc, rốt cục vẫn hạ quyết tâm gọi, thật lâu mới truyền tới một giọng nam, Kim Chung Nhân nắm tay căng thẳng, nam nhân mà nói không có khí lực như vậy chắc chắn chả có cái gì tốt, sao có thể chiếm được tình yêu của Lộc Hàm, lo lắng quay điện thoại nói rằng: "Xin chào, ta là Kim Chung Nhân, ta muốn gặp mặt ngươi một chút, có thời gian không?" Thế Huân tựa hồ thở dài, nhưng vẫn nhận lời. Kim Chung Nhân quay điện thoại cười nhạt, Ngô Thế Huân, ta muốn xem rốt cục ngươi là dạng nam nhân gì!

Nơi hẹn gặp mặt là một quán trà nhỏ, âm nhạc giao hưởng khiến tâm trạng hung hãn của Chung Nhân bình phục một chút, Thế Huân ra vẻ còn chưa tới, Chung Nhân ngay trong đầu suy nghĩ chờ khi hắn đến làm thế nào gây khó dễ cho hắn, thế nhưng ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh kia rất quen thuộc, hình như trước đây đã từng gặp mặt, nhìn nhìn lại khuôn mặt kia, mặc dù không có nửa điểm tiếu ý, vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu chặt, nhưng Chung Nhân vẫn thấy sự hoàn mỹ vốn có, cúi đầu suy nghĩ một chút, khóe mắt trồi lên tiếu ý, nam nhân này không phải là hắn chứ.

Thế Huân đi tới trước mặt Chung Nhân ngồi xuống, cũng không có giương mắt nhìn người trước mắt, Chung Nhân từ khi Thế Huân xuất hiện đến bây giờ vẫn cười nhìn hắn, Thế Huân bị hắn dọa cho sợ hãi, nhịn không được rống lên một câu: "Ngươi nhìn cái gì vậy, có việc gì nhanh nói!"

Chung Nhân cái này cánh bật cười lên: "Ha hả, ngươi không nhận ra ta, Tiểu Sắc Sắc, ta vừa liếc mắt đã nhận ra ngươi rồi a!"

Thế Huân nghi hoặc giương mắt lên, người này biết ta? Tiểu Sắc Sắc? Đó là tên của mình lúc còn bé a, lại nhìn Kim Chung Nhân vài lần, Thế Huân đột nhiên vỗ đầu, "Ngươi là —— ngươi là, Khai Khai? !"

"Ha ha ha, cái gì Khai Khai, ta là Khai gia! Muốn cùng ta tranh giành một nam nhân thì ra là hỗn tiểu tử nhà ngươi a." Chung Nhân cười đến hài lòng, hoàn toàn không có hình dạng phiền não như lúc nãy.

"Ha hả, ta cũng không ngờ nhiều năm như vậy còn có thể gặp ngươi, được rồi, Xán Xán và Bạch Bạch thì sao? Bọn họ vẫn khỏe chứ?". Vùng xung quanh lông mày Thế Huân cũng xoè ra rất nhiều, khóe miệng có chút tiếu ý.

"Ngươi nói hai tiểu tử đó a, cuộc sống gia đình bây giờ của bọn họ rất thảnh thơi, hai người đó đi đâu cũng cùng một chỗ, bây giờ còn ở trên đại học, sang năm hẳn là tốt nghiệp rồi." Chung Nhân chậm rãi nói, tựa hồ đang mơ về những ngày bên hai người kia.

Tâm trạng của Thế Huân cũng theo dòng hồi tưởng của Chung Nhân trở lại thời thơ ấu, khi đó Thế Huân cũng vừa bị Ngô Phàm đưa đến căn cứ huấn luyện, theo hắn vào còn có Chung Nhân, bất đồng ở chỗ Chung Nhân nhận vào là vì cơ thể cường tráng, còn Thế Huân phải huấn luyện tàn khốc mỗi ngày, Chung Nhân và Thế Huân sinh cùng năm nên rất tự nhiên thành bạn tốt, Chung Nhân mỗi ngày nhìn Thế Huân mang theo một thân thương tích trở về, len lén lấy thuốc giúp Thế Huân băng bó, tình cảm hai cậu nhóc thật là tốt.

Không lâu sau, lại có hai đứa trẻ được đưa vào, trong đó một người rất thích cười, cả ngày đều thấy hắn nhe răng cười, nhớ kỹ hắn lần đầu tiên tự giới thiệu thì: "Chào các bạn, ta là Phác Xán Liệt, các ngươi có thể gọi là Xán Xán, chuyện ta thích nhất là —— đánh răng ~~" nói xong còn mở hàm nhe răng khoe với Thế Huân và Chung Nhân,

Bên cạnh có một cậu nhóc đang nhìn Xán Liệt đầy kì thị, quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói rằng: "Chào mọi người, ta là Biện Bạch Hiền, các ngươi có thể gọi là Bạch Bạch, ta không giống như tên bên cạnh này chỉ biết khoe răng!" Xán Liệt nghe Bạch Hiền nói lời này tựa hồ cũng không tức giận, chỉ là ngây ngốc theo dõi hắn cười, còn vươn tay nhỏ bé muốn nhéo Bạch Hiền, Bạch Hiền như trước rất kiêu ngạo bắt tay co rụt lại, không cho Xán Liệt nhéo, nhưng Xán Liệt tựa hồ không bỏ qua, lần thứ hai vươn tới nhéo, còn bày ra hình dạng thương cảm lưng tròng, Bạch Hiền nghẹn ngào, nhăn nhó giao má cho Xán Liệt nhéo.

Thế Huân và Chung Nhân dưới đài nhìn hai đứa nhóc này thực sự rất là đáng yêu, rất nhanh cũng thành bằng hữu với bọn họ, lúc đó, tại nơi huấn luyện tràn ngập máu tanh tàn khốc, bốn người cậu nhóc nhỏ bé cùng nhau phối hợp【 Khai Khai, Sắc Sắc, Xán Xán, Bạch Bạch 】— Bí danh.

Cùng bên nhau hơn năm năm ròng, Xán Liệt và Bạch Hiền bị cha mẹ dẫn đi, ngay lúc đó Tiểu Bạch ôm lấy Xán Liệt khóc đến lụt nhà, Xán Liệt cũng hoe đỏ khóe mắt an ủi Bạch Hiền, kỳ thực ở chỗ này cùng Bạch Hiền sống nhiều năm như vậy, Xán Liệt cũng hiểu rõ tình cảm của mình với Bạch Hiền, không phải tình cảm huynh đệ, mà là yêu, là tình yêu chân thật, là loại tình yêu nếu một ngày không gặp được sẽ nhớ nhung, là loại tình yêu nếu thấy bảo bối của mình bị thương sẽ đau lòng, là loại tình yêu suốt ngày thầm nhìn hắn cười...

Chung Nhân và Thế Huân hàn huyên thật lâu, hồi tưởng những chuyện cũ, Thế Huân tựa hồ tâm tình cũng an ổn, thực sự không nghĩ tới chuyện mình và Chung Nhân cùng yêu một nam nhân.

"Cái kia, Thế Huân a, ta, ta muốn nói với ngươi một chuyện, ta nghĩ ngươi hẳn là biết." Chung Nhân đột nhiên đổi chủ đề.

Mặt Thế Huân cứng đờ, tựa hồ ý thức được Chung Nhân sắp sửa nói ra chuyện của Lộc Hàm, hơi gật đầu, ý bảo Chung Nhân nói đi,

"Ai, ta cũng chỉ mới biết ngày hôm nay thôi, Lộc Hàm hắn bỏ đi rồi, chỉ để lại một phong thư cho ta, cũng không cho ta đi tìm hắn, ta xem ngươi là bạn nên ta mới nói."

Thế Huân trầm mặc không nói, cậu bỏ đi? Chắc chắn không liên quan đến mình a, Ngô Thế Huân, người ta đã nói rõ ràng là không cần ngươi, hà tất phải hành hạ mình như vậy?

Chung Nhân thấy Thế Huân không nói lời nào, do dự thật lâu lại mở miệng nói rằng: "Thế Huân? Ngươi, còn yêu Lộc Hàm chứ?"

"... Ta, không biết" Thế Huân cúi đầu "Ta muốn yêu, rồi lại không dám yêu."

"Thế Huân a, ta nghĩ ngươi hẳn là biết chân tướng, ta cũng không muốn nhìn ngươi tinh thần sa sút như vậy, đi tìm hắn đi, tình yêu của Lộc Hàm, vẫn đều là của ngươi, không phải của ta!" Thanh âm của Chung Nhân càng nói càng nhỏ.

Thế Huân nghe Chung Nhân nói, đáy lòng cũng không có gợn sóng, khổ sáp cười cười, mở miệng nói: "Ngươi đang thương hại ta sao? Cậu ấy chính miệng nói không thích ta, cậu ấy thích ngươi, ta còn có biện pháp nào?"

Chung Nhân biết Thế Huân không tin, tiếp tục nói rằng: "Ta biết ngươi không tin, biết Lộc Hàm vì sao ly khai ngươi không? Là bởi vì hắn quá yêu ngươi, không muốn thương tổn ngươi, cho nên chọn cách ly khai, còn nhớ rõ ngày đó tại bệnh viện, Lộc Hàm gọi điện cho ta, nói là nhờ ta đi đón hắn, bởi vì quản gia của ngươi nói với hắn vài câu, mới sinh ra chuyện như thế này, " Chung Nhân dừng một chút, lại mở miệng nói: "Lộc Hàm biết thân phận của ngươi từ quản gia, cũng biết nhiệm vụ của ngươi lần này là giết hắn, mà hắn cũng rõ ràng biết ngươi vĩnh viễn không đành lòng hạ thủ, cho nên, hắn mới dùng phương thức này, khiến cho ngươi buông tay!"

Từng chữ Chung Nhân nói ra, giống như là đang lấy kim đâm vào vết thương của Thế Huân, đau đến chết lặng, quả nhiên, Lộc Hàm a, thực sự là như vậy sao? Vì sao ngươi vì ta làm nhiều như vậy? Mà ta lại hoàn không biết, còn một mặt hận ngươi. Bảo bối, khi ngươi nói với ta câu biệt ly phải chăng lòng ngươi cũng đau nhức như ta lúc này? Xin lỗi, xin lỗi, ta sớm nên nghĩ đến điều này.

Lộc Hàm, ngươi hiện tại rốt cuộc ở nơi nào, ta còn tìm được ngươi không, nếu tìm được rồi, ngươi còn có thể nguyện ý theo ta trở lại điểm xuất phát không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro