Chap 6+ 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân dàn xếp cho Lộc Hàm xong liền đi ra khỏi nhà, vì hôm nay đã là ngày thứ ba, là lúc phải đi báo cáo tình trạng với Ngô Phàm, chỉ là, lần này hắn vì Lộc Hàm mà phải nói dối, theo thói quen rẽ vào một con ngõ nhỏ, nét tươi cười trên mặt bị bộ dạng lạnh lùng thay thế, trước mặt Lộc Hàm, hắn có thể gỡ lớp ngụy trang xuống, thế nhưng trước mặt người khác, cho dù là anh trai, hắn cũng muốn mang lớp mặt nạ kia.

Nhẹ nhàng đẩy chiếc cửa sắt ra, thấy Ngô Phàm không ở nơi cao nhất, liền ngồi vào bàn chờ, vừa định ngồi xuống liền cảm giác được sau tai có một luồng khí nóng truyền đến, nhanh tay chặn đôi tay khác đang sờ xoạng trong lòng, Ngô Thế Huân không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, nhắm hai mắt nói rằng: "Ca, đừng náo loạn, buông ra có được hay không?".

Thế nhưng người nọ coi như không nghe thấy Thế Huân nói, kế tục vươn đầu lưỡi bên tai Thế Huân, Thế Huân cả người lỗ chân lông dựng thẳng lên, muốn bỏ qua hắn, rồi lại không dám, chỉ có thể tùy ý hắn thích làm gì thì làm, rốt cục chờ Ngô Phàm chơi xong, mới buông lỏng Thế Huân ra, nhìn khuôn mặt Thế Huân đỏ ửng, Ngô Phàm muốn ở trên di thân một chút, lại bị Thế Huân tránh được: "Ngô Phàm, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì? Nói đi." Ngô Phàm mắt cầu tiếu ý nhìn Ngô Thế Huân,

"Là về tên Lộc Hàm kia, hắn bên người cao thủ rất nhiều, ta nghĩ trước tiên cần tiếp cận hắn, sau đó mới giết hắn."

"Thật không? Sao ta nghe nói hắn bên người rất ít khi mang bảo vệ?" Ngô Phàm nhíu mày,

"Tuy rằng rất ít, nhưng mỗi người đều là cao thủ, một mình ta căn bản không có biện pháp hành động." Thế Huân có chút khẩn trương,

"Như vậy a, ta đây sẽ phái vài người cho ngươi, các ngươi liên hợp lại được không?"

"Thế nhưng, ta muốn tự tay giết hắn, " Thế Huân có chút không nhịn được, nhưng cố bình tĩnh nói.

"Vì sao?" Mắt Ngô Phàm trở nên có chút sâu thẳm,

"Không có gì, ta chỉ là muốn tự tay giải quyết, " Thế Huân cúi đầu không nhìn mắt Ngô Phàm, thế nhưng Ngô Phàm lấy tay nâng mặt hắn lên, chậm rãi nói rằng: "Ngươi tốt nhất đừng gạt ta, "

"Sao có thể?" Thế Huân miễn cưỡng cười trừ, kì thật trong ngực đang run lên từng hồi,

"Tốt, vậy ngươi đi đi, ta cho ngươi thời gian, chỉ là đừng quá lâu." Ngô Phàm đáp ứng rồi.

"Vâng" Ngô Thế Huân thấy Ngô Phàm gật đầu rồi, khóe miệng mới có thể mỉm cười, xoay người liền ly khai.

Ra khỏi cửa, nghĩ trong nhà còn có một người đang chờ hắn, cảm giác xao xuyến không gì sánh được, lái xe về đến nhà, thấy Lộc Hàm đang ở trên sân thượng phơi nắng, tựa hồ đang ngủ, Thế Huân nhẹ nhàng tới gần, nhìn Lộc Hàm cho dù ngủ cũng nhíu chặt lông mày, có chút yêu thương, nam nhân này rốt cuộc vẫn thiếu cảm giác an toàn sao? Đem Lộc Hàm xê dịch một chút, rồi tự mình cũng nằm ở bên người Lộc Hàm, đem cậu ôm ở trong lòng, nhẹ tay khẽ vuốt khuôn mặt như ngọc rồi hôn dịu dàng, đáy lòng yên lặng thì thầm: "Bảo bối, ngươi biết không, hôm nay ta vì ngươi mà đi lừa một người ta mà từ trước đến giờ ta đều rất tôn kính, ngươi sau này cần phải ngoan ngoãn bồi thường cho ta." Cười nhéo nhéo mũi của Lộc Hàm, cùng cậu bình an tắm nắng,

Khi Lộc Hàm tỉnh dậy thì Thế Huân còn chưa có tỉnh, đột nhiên cảm giác được hắn ôm vào trong ngực thật tốt, nếu không phải trong lòng đã có người đầu tiên là Chung Nhân, thì nhất định sẽ bị nam nhân trước mắt này cảm hóa rồi, giơ tay cách một khoảng không di chuyển theo đường viền khuôn mặt của Ngô Thế Huân, lớn lên thực sự là hoàn mỹ, Lộc Hàm ở trong lòng cảm thán, lông mi hình như so với mình còn dài hơn, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng kéo một cái, nhìn nhìn lại cái miệng của hắn, màu hồng hồng.

Lộc Hàm lấy tay đặt ở mặt trên đè ép, lại co dãn, khóe miệng bất giác cong lên, thế nhưng giây tiếp theo cậu cười không nổi, nhìn Thế Huân mở mắt ra mê đắm nhìn chằm chằm mình còn đang dùng ngón tay chọc cằm hắn, Lộc Hàm vừa thẹn vừa giận, không có biện pháp đành quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn nữa, Thế Huân nhẹ nhàng buông ngón tay của Lộc Hàm ra, nghiêng người ôm Lộc Hàm chặt hơn, thì thầm bên tai cậu: "Bảo bối, ngươi rốt cuộc có thích ta không?".

Lộc Hàm trong nháy mắt mặt đỏ như mặt trời, nào có ai hỏi thích hay không một cách trắng trợn như thế? Cậu quyết không trả lời hắn, nhưng Thế Huân không bỏ qua, vươn đầu lưỡi một bên cắn vành tai Lộc Hàm, một lần nữa tiếp tục hỏi: "Nói a, có thích hay không?". Cơ thể Lộc Hàm rất mẫn cảm, căn bản chịu không nổi kích thích như vậy: "Ngô Thế Huân, ngươi đừng chọc tai ta ~". Thế Huân đâu nghe, tiếp tục làm xằng làm bậy. Lộc Hàm rốt cục thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, ta thích ngươi được rồi chứ, ".

Khóe mắt Thế Huân tiếu ý nhất thời rực rỡ : "Được rồi a, đi, chúng ta đi ăn, ta đói bụng, ngươi có thể làm cơm không?". Lộc Hàm gật đầu, Thế Huân dựng cậu từ ghế nằm đứng lên, "Đừng chậm chạp nữa, ta đói muốn chết, chúng ta đi siêu thị có được hay không, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn nữa." Lộc Hàm lại gật đầu, theo hắn ra gian phòng, thay y phục, vốn tưởng sẽ mặc bộ y phục mình thích nhất, thế nhưng bị Thế Huân khoác thêm hai bộ dày, nguyên nhân là sợ cậu cảm mạo, Lộc Hàm bất đắc dĩ không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Ngồi lên xe, đi siêu thị _________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro