Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chậm rãi đi, đuổi theo đàn cá, tay lại gõ thật mạnh, đúng là nhát gan,
toàn bộ đều bị dọa chạy mất, lập tức bơi đi chỗ khác.

Cậu lại đuổi, cá nhỏ nhát gan bị dọa chạy, cậu tiếp tục đuổi, cá nhỏ tiếp tục
nhát gan bị dọa chạy. . . . . .

Nhiều lần như thế, đến khi. . . . . .

"Ê ! Cậu làm gì ở đây!" Bà Giang vất vả lắm mới bắt được cậu, chống nạnh
quát to.

Ai biết, Lộc Hàm căn bản không để ý tới bà, lại tiếp tục cùng đám cá nhỏ
kia chơi trò chơi ' em bé truy đuổi cá nhỏ ', lại vô cùng cao hứng, hoàn toàn
không đem bà để vào mắt!

Bà Giang tức giận tới mức muốn cắn lưỡi, bà cũng đã hơn năm mươi, lại
đuổi theo cậu nhóc này khắp Ngô Trạch, chỉ sợ cậu gây ra chuyện gì.

Người đầy mồ hôi, thở hồng hộc đi về phía Lộc Hàm, chuẩn bị vung cây
lau nhà lên về phía cậu, "Cậu là ai? Làm sao có thể vào đây?"

"Cháu, cháu cháu cháu. . . . . ." Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, lại chứng
kiến một cây lau dài nện xuống , cậu liên tục hét lên, "Đừng đánh, đánh...
đánh... cháu! Cháu không phải người xấu, không phải, không phải người
xấu a! Đừng đánh cháu!"

Chân trái của Lộc Hàm nhảy dựng lên, tránh cây lau nhà của bà Giang,
sau đó lại tiếp tục nói: "Cháu thật sự không phải là người xấu a!"

Ai tới cứu cậu?

Cậu vô tội, vừa chơi với cá, còn chưa chơi chán, đã bị trở thanh kẻ trộm!

Oa, ai tới cứu cậu?

"Ngày mai nhớ đem bản kế hoạch cho tôi....Nhớ đấy!"

Ngô Thế Huân cúp điện thoại, cởi giầy, ngẩng đầu liền nhìn thấy, bà Giang
đang cầm cây lau nhà, mà cậu bé kia vừa chạy vừa trốn.

Bà Giang vừa đánh vừa quát: "Thằng nhóc chết tiệt kia, cậu cho rằng đây là nơi nào? Là chỗ cậu có thể tùy tiện đến chơi phải không?"

Chết tiệt, lại bắt nạt cậu!

Anh tức giận, bà Giang dám dùng cây lau nhà đánh cậu!

"Dừng tay!" Anh quát lớn.

Nghe vậy, bà Giang lập tức nhận ra giọng nói của anh, hoảng sợ, vội vàng
buông cây lau nhà, thừa dịp Lộc Hàm còn đang ngây người tóm lấy cậu, đi
về phía Ngô Thế Huân để tranh công.

"Cậu, cậu chủ, thằng nhóc này. . . . . ." Bà Giang đem Lộc Hàm đẩy tới trước mặt

Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm không vui vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên một chút, oán trách nói,

"Tôi sao lại là thằng nhóc chứ!" Nói xong, còn ưỡn ngực, chứng minh mình không phải thằng nhóc!

Con ngươi hung ác nhìn bà Giang, bà Giang run rẩy cúi đầu xuống sợ hãi,
Thế Huân Ngô trầm giọng nói: "Cậu ấy là do tôi mang về, bà có ý kiến?"

Thân hình cao lớn, tiến lên phía trước, ôm Lộc Hàm vào trong lòng, hơi thở
nam tính bao phủ cậu.

Thân hình thon dài cao ngất này của anh, ôm cậu như một đứa bé sơ sinh,
thông minh đáng yêu.

"Không có, không có ý kiến."

Bà Giang tiếp tục cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh ứa ra, trong nội tâm còn âm
thầm nói, cậu chủ làm sao có thể mang một cậu . . . . . Hắc, cậu nhóc về nhà?

Trong nhà ngoài bà lão là bà ra, lại cũng không có phụ nữ nào khác, hôm
nay, đột nhiên lại xuất hiện một Lộc Hàm, điều này làm cho bà rất kinh ngạc.

Xưa nay cậu chủ lạnh lùng, không bao giờ mang phụ nữ hay cậu trai nào về nhà, thậm chí
bà đã ở Ngô trạch nhiều năm, Thế Huân Ngô cũng hầu như không nói chuyện với bà.

Mà Thế Huân Ngô luôn xem đàn bà như cỏ rác, lại càng không chủ động nói chuyện với phụ nữ!

Thế thì, đang có chuyện gì xảy ra vậy?

Tự mình mang về một cái cậu bé , còn. . . . . . thân mật ôm cậu ấy như
vậy? !

"Đi xuống!"

Anh lãnh đạm nói, giọng nói lạnh như băng, nhất là đôi mắt có sự hung ác,
bên trong là lửa giận ngút trời!

Nếu anh không sớm cúp điện thoại, bà Giang sẽ cầm cây lau nhà đánh cậu!

"Vâng vâng."

Bà Giang vỗ ngực một cái, đáng sợ thật!

"Đợi một chút." Thế Huân Ngô lên tiếng, bà Giang liền dừng lại, "Nói cho mọi người, từ nay tôi không muốn nhìn thấy sự việc như vừa rồi nữa!"

Bà Giang gật gật đầu, chỉ sợ làm sai việc gì đó, chọc giận cậu chủ. Sau đó
nhanh chóng dời đi.

Kiềm chế tức giận, Thế Huân Ngô nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm còn đang tức giận, dịu dàng an ủi cậu: "Còn giận sao ?"

Hừ! Cậu quay đầu, nhất quyết không để ý tới anh.

Đúng là một đứa trẻ con!

Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, cười động tác tức giận trẻ con của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro